Chương 17. Tiên Thiên Bảo Hạp - Hậu Thiên Bảo Hạp - Dị Bảo Hạp.
Vô Sắc Bảo Hạp mở ra, linh dịch trong bảo hạp liền chảy vào hai mắt Tiểu Thánh, đôi mắt của hắn liền trong suốt vô ngân.
Linh hồn thanh niên trước mắt vẫn đầy đủ, thể trạng hiện tại rất kém, sinh khí thiếu hụt rất lớn, tinh thần cũng một phần bị ảnh hưởng.
- Ân! Đây là cái gì?
Tiểu Thánh nhìn vào linh đài của thanh niên trước mặt liền thấy hai luồng nguyên khí đen trắng đang tranh đấu với nhau, chính giữa lại lơ lững một viên bạch cốt đang phát ra lam hỏa.
Tiểu Thánh cố gắng nhìn sâu vào viên bạch cốt, tinh thần của hắn liền bị hút vào trong.
Không gian trắng xóa, Tiểu Thánh nhìn thấy một vị trung niên có gương mặt tương tự thanh niên đang nằm dưới đất, đang ngồi trên một bảo tọa làm bằng bạch cốt.
Hai người bốn mắt chạm nhau, không ai mở lời.
Người trung niên thấy Tiểu Thánh không mở lời trước liền thở dài nói.
- Trước hết ta xin lỗi ngài trước, lúc này ta không thể nào xuất hiện bằng bản thể để nói chuyện, bản thể của ta vốn đã không còn tồn tại. Hiện tại, ta lúc này chỉ là lực lượng căn nguyên con xót lại hóa thành.
Tiểu Thánh sửng sốt, giật mình, nhưng không đáp lời.
- Đại nhân có thể đi vào tinh thần không gian của Chử Nhi, nói rõ cũng là đại lão một phương, Chử mổ có một việc muốn nhờ.
Người trung niên đi xuống bảo tọa, hơi cúi người nói.
- Có việc ngươi cứ nói!
- Lão phu từng có tên là Chử Vi Tử hoặc có thể gọi ta là Chử Cù Vân, là một vị Kim Nguyên cấp, bị cừu gia hãm hại, nguyên bảo hạp vỡ vụng trở thành phế nhân, vợ ta vì bảo toàn mạng sống cho hai cha con ta, liều mạng ngăn cản, thân tử đạo tiêu.
- Bao nhiêu năm sống lây lất qua ngày, thương thế quá nặng, cũng không thể đồng hành cùng hắn, trước khi c·hết vì quá lo lắng cho hắn, dựa vào tinh thần lực Thần Tinh cấp liền dùng bí pháp bảo vệ linh hồn, tu luyện thành ma.
- Hôm qua, hắn bị Ác Linh cấp dụ dỗ, ta phát hiện liền cứu hắn, nhưng đã quá trể, ta thiếu đốt linh hồn chỉ còn lại căn nguyên, mới rút một chân của hắn từ quỷ môn quan trở về. Tuy nhiên, trước khi c·hết, Ác Linh đã đem căn nguyên của nó quấn thân vào thức hải Chử Nhi, ta không thể nào kéo nó ra, liền dùng căn nguyên mà hòa vào thức hải bảo vệ linh đài của hắn.
- Ngươi làm vậy thì không thể đầu thai chuyển thế.
Tiểu Thánh nghi hoặc nói.
Phải biết, căn nguyên như một tờ giấy chứng nhận sinh linh tại thế giới này, nếu không còn sẽ bị Thiên Đạo loại bỏ, không thể tiến vào luân hồi môn.
-Vậy ngươi muốn ta giúp gì?
Tiểu Thánh thấy Chử Vi Tử trầm mặt không nói, liền mở miệng nói.
- Hắn đã tròn mười tám tuổi, nhờ ngài khai linh giúp hắn. Trong lúc khai nguyên, nhờ ngài giúp một tay, tịnh hóa tà ma. Dùng căn nguyên của ta và Ác Linh hòa vào bảo hạp của hắn, tạo nên một hậu thiên bảo hạp.
- Hậu Thiên Bảo Hạp?
Tiểu Thánh suy tư không rõ, chợt tinh thần của hắn bị hút vào “Nhất Tự Trí Văn” không gian.
Một lượng tri thức lớn điên cuồng tràn vào thức hải của hắn, khiến hắn đau đớn.
Người thế giới này khi khai linh, linh đài sẽ xuất hiện bảo hạp không thuộc tính, là một bảo hạp bình thường.
Nhưng có một số thiên tài, có thể chất đặc biệt, bảo hạp sinh ra sẽ phát sinh dị biến, người ta gọi là Dị Bảo Hạp, vạn người chỉ có một.
Vô Sắc Bảo Hạp của Tiểu Thánh chính là ví dụ, nhưng Dị Bảo Hạp vượt qua thường thức của con người, không trùng lặp, rất khó để mò ra cách tu luyện, hoặc khai phá.
Chỉ có một số Dị Bảo Hạp nằm trong ngũ hành thường xuất hiện, sau ngàn năm mới nghiêm cứu được một chút manh mối.
Ví dụ như Xích Diêm Bảo Hạp thuộc tính hỏa trong ngũ hành của Kiều gia chủ trong Hoàng Thành, muốn hấp thu nguyên khí trong nguyên bảo, cần phải tu luyện nơi có địa hỏa, mới có thể hấp thu được nguyên khí.
Những bảo hạp này sinh ra gọi là Tiên Thiên Bảo Hạp.
Còn Hậu Thiên Bảo Hạp thì chưa được tri thức đề cập đến, nó chưa tưng tồn tại trên thế gian này.
- Ngài không sao chứ!
Chử Vi Tử thấy Tiểu Thánh thất thần liền hô lên một tiếng.
- Ân! Không có gì? Người nói hậu thiên bảo hạp là như thế nào?
- Hậu Thiên Bảo Hạp chỉ là lý luận ta đoạt được trong một di tích, vì nó mà gia đình ta mới b·ị t·ruy s·át.
Chử Vi Tử hồi ức lại chuyện xưa, đau thương nói ra.
- Lý luận?
Tiểu Thánh nghi hoặc nhìn hắn, chỉ vì một cái lý luận b·ị t·ruy s·át, tan nhà nát cửa, chỉ một cái lý luận lấy con mình ra làm thí nghiệm.
- Như ngài thấy, nếu bây giờ ta không làm, Chử Nhi cũng sẽ c·hết, đằng nào cũng c·hết, liều một phen còn có sinh cơ.
- Bây giờ, tình trạng của ta và Chử Nhi như thế này, rất phù hợp với lý luận Hậu Thiên Bảo Hạp, đây có thể là ý trời.
Chử Vi Tử phiêu phiêu nói.
- Ý trời hay là quân cờ người nào đó, mình cũng là quân cờ của người nào đó sao?
Tiểu Thanh tức giận thầm nghĩ nói.
Dù biết mình có thể đang nằm trong thế cờ của người nào đó, Tiểu Thánh vẫn phải cứu thanh niên trước mặt, hắn làm theo bản tâm của hắn, không phải theo nước cờ của ai đó đặt ra.
- Được rồi, ta sẽ giúp!
Tiểu Thánh lạnh nhạt nói.
- Đa tạ ngài!
Chử Vi Tử vui mừng nói, hắn phất tay, một dòng văn chữ xuất hiện trước mặt Tiểu Thánh.
“ Hậu Thiên Dị Bảo Hạp Lý Luận”
- Ta thấy không khả thi với thân thể yếu ớt nhân loại của hắn, sao chịu nổi năng lượng căn nguyên khổng lồ của ngươi và Ác Linh?
- Hắn chưa bao giờ luyện thân và luyện thần làm sao dung hợp?
- Mặc khác, nếu ta làm vậy ngươi cũng sẽ c·hết!
Tiểu Thánh nghi hoặc, đưa ra các vấn đề.
- Lão phu đ·ã c·hết hai lần, c·hết thêm một lần có làm sao?
- Dù sao ta cũng từng là Nguyên sĩ Kim Nguyên cấp, tài sản vẫn còn đó. Lúc nhỏ, ta cho hắn dùng linh vật, tu luyện Tử Vi Thần Tinh Thức, thể chất lẫn tinh thần của hắn vượt xa người bình thường. Hơn nữa, tâm tính của nó so với bạn bè đồng lứa không những trầm ổn còn có một nghị lực phi thường.
Chử Vi Tử cười to nói.