Chương 15. Chử Đồng Tử
Vừa bước vào tiệm, mấy người bọn họ liền nhìn đánh giá cửa hàng. Đập vào mắt bọn họ là năm thanh Mộc Đào Kiếm, phát ra thanh quang mê người, người mù nhìn vào cũng biết đó không phải phàm vật.
Bọn chúng đưa ánh mắt thèm thuồng nhìn vào bảng giới thiệu liền tỏa sáng hiện lên đầy vẻ tham lam, mừng rỡ cười lên.
- Hahaha... Bảo bối tốt, bảo bối tốt!!!
​
- Cha c·hết, mẹ m·ất t·ích, ta chính là lão bản! Tốt tốt...
Tên mặt thẹo tùy ý nhìn vào bảng quy tắc liền đọc to lên cho đàn em biết. Sau đó, liên tục nói tốt đầy hưng phấn.
​
Tiểu Thánh nghe thấy thế mặt liền lạnh xuống.
​
Tuy lão bản được thiên đạo bảo hộ, nhưng chỉ là bảo hộ tính mạng, cũng không bảo hộ bất kì điều khác, việc bị xúc phạm của những tên nguyên sĩ không có não là không thể tránh khỏi.
​
Hôm nay anh em bọn mặt thẹo vừa đi thu tiền bảo kê xong, thì phát hiện trong hẻm còn một cửa hàng mới mở, g·iết người c·ướp hàng, gian dâm c·ướp b·óc, không chuyện ác nào không làm, tội ác chồng chất, đối với bọn họ nghiệp lực là sau này, trước mắt bọn chúng mới là thật.
​
Tên chột mắt phất tay lên, một màng sáng kì dị bao khỏa cửa hàng lại, đây là một trận bàn cách âm đơn giản. Bọn chúng thể hiện rất chuyên nghiệp và thành thục.
​
- Đại ca, em đã dò xét xung quanh đây, không có người, chỉ có tên nhóc con chưa mọc lông này thôi, chỉ cần động tác nhanh điểm, sẽ không có ai biết là chúng ta làm.
​
Tên mặc áo lộ ngực, ghé vào tai tên mặt thẹo thì thầm nói.
​
- Lão bản, tất cả hàng hóa ở đây, bọn ta đều muốn.
​
Tên mặt thẹo tiến lên nói.
​
- Ngươi nói, ngươi muốn lấy hay là muốn mua?
​
Tiểu Thánh nhìn thấy ánh mắt của bọn chúng lộ ra âm ngoan cùng tham lam, cũng buồn để ý, nếu như bọn họ thật tốt bình thường giao dịch, như vậy không có chuyện gì, nếu như bọn họ có hành động xấu, g·iết hết là được.
​
- Lão bản, ngươi cái này nói đùa, ngươi nhìn thì biết là bọn ta là người không có tiền, vậy nên lão bản làm phước, xem như cho chúng ta mượn nợ.
Tên mặt theo lại bước lên thêm một bước, sát khí bốc lên, ép xác về Tiểu Thánh, hắn cười lạnh nói.
​
- Còn lúc nào chúng ta trả thì không biết.
Tên có khuôn mặt hơi xấu, tiến lên tiếp lời lão đại.
​
Tiểu Thánh lười tiếp tục nói nhãm, không muốn mất quá nhiều thời gian, hắn còn phải ăn cơm rồi đi ngủ, tuổi còn nhỏ, những điều đó rất quan trọng cho trẻ nhỏ.
Tiểu Thánh vừa cảm ứng được sát ý phát ra từ đám người này.
Không kiên dè gì, năm người bọn chúng liền bao vay lấy Tiểu Thánh.
Không sợ hãi, không bối rối, Tiểu Thánh từ tốn đứng lên, nhếch miệng cười trào phúng, nhẹ nhàn phất tay, một trăm ĐNB liền hóa thành nguyên khí, liền bị Vô sắc bảo hạp hấp thu biến thành linh dịch.
​
Hai mắt Tiểu Thánh trừng lên nhìn về phía bọn chúng, Vô sắc bảo hạp mở ra, linh dịch theo dòng chảy linh nguyên tràn ra toàn thân.
Khí thế Tiểu Thánh dâng lên ngày càng cao, áp lực thượng vị giả tràn qua đám người mặt thẹo, khiến cho bọn chúng giật mình kh·iếp sợ, hô hấp không thông.
​
- Tam Tài Phong Ma trận - khởi.
​
Tiểu Thánh khẽ nói, chậm rãi phất tay lần nữa như nước chảy mây trôi, ba thanh Mộc Đào Kiếm được trưng bày trên kệ phát ra thanh quang, liên tục rung lắc, chiếu sáng cả cửa hàng.
​
Trước ánh mắt kh·iếp sợ của bọn chúng, ba thanh Mộc Đào kiếm bay ra bao vay đám người mặt thẹo lại, từng đạo từng đạo trận văn nổi lên.
​
Bọn mặt thẹo sau vài khắc kh·iếp sợ, liền lấy lại được một chút bình tỉnh. Dù sao bọn chúng cũng là nngười hung ác trên tay cũng đã từng dính đầy màu tưới.
- Chạy!!!
Tên mặt thẹo la lên, hôi quang phát ra, nhanh chóng lùi ra sau bỏ chạy, tuy nhiên khi chạy được vài bước liền cảm giác bản thân bị vật gì đó trói buộc lại, miệng không thể nói, thân thể dừng như không thể động đậy.
​
Tên mặt thẹo quay đầu, trừng trừng mắt nhìn về Tiểu Thánh như muốn nói điều gì, nhưng hắn không tài nào mở miệng lên được.
Cái này còn không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là ý thức bọn chúng vẫn còn đó, nhìn thấy thân thể của mình bị trận pháp tịnh hóa thành ánh sáng chậm rãi từ từ biến mất.
​
Hai hơi về sau, mấy người mặt thẹo hoàn toàn biến mất ở trong thiên địa, hóa thành một viên bi đen, nằm lẳng lặng nằm trên sàn nhà.
​
- Đã không có khách hàng, còn phải tốn thêm một trăm ĐNB, cuộc buôn bán này quá lỗ vốn.
​
Tiểu Thánh buồn rầu lầm bầm nói, hắn khó chịu phất tay lên, ba thanh mộc kiếm bay về vị trí cũ, viên bi đen bay lên tay hắn, Tiểu Thánh ghét bỏ tùy ý vức vào một góc tường, không thèm để ý đến.
-------------------
Đêm vừa đến, sương mù đột nhiên phủ xuống, khiến cho cả tòa thành lâm vào đình trệ.
​
Một người thanh niên không một mảnh vãi che thân mở mắt tỉnh dậy, hắn phát hiện cách đó không xa, trên bia mộ có ghi tên Chử Cù Vân chi mộ, quỷ dị tách ra một khe hở, một bàn tay bạch cốt phá đất mà ra.
​
Người thanh niên đột nhiên thấy cảnh này liền kinh hãi, hắn định quay đầu chạy đi, nhưng nghĩ đến đó là mộ cha mình liền chần chừ không đi.
​
Đang do dự không quyết, hắn cảm thấy ngay ngực có cảm giác mát lạnh, đưa mắt nhìn xuống thì thấy nơi ngực thình lình thêm ra một bàn tay đen nhánh.
​
Người thanh niên cảm giác tất cả tinh thần, sinh lực, sức lực đều bị bàn tay này hút đi. Hắn rùng mình một cái, toàn thân kéo căng, nháy mắt toát mồ hôi lạnh cả người.
​
Hắn hít sâu một hơi, ép buộc chính mình tỉnh táo lại, dõi mắt dò xét bốn phía.
​
Trong tầm mắt đều là sương mù, bên trong khắp nơi đều ẩn hiện cao thấp chập trùng phần mộ, lờ mờ, không trọn vẹn, không nhìn tới điểm cuối.
​
Người thanh niên không mặc quần áo này tên là Chử Đồng Tử, hắn từ nhỏ sống cùng cha, chẳng may nhà cháy, mất hết của cải, hai cha con chỉ còn lại một chiếc khố phải thay nhau mà mặc. Lúc Chử Cù Vân lâm chung, ông gọi Chử Đồng Tử lại bảo rằng hãy giữ chiếc khố lại cho bản thân dùng.
​
Thương cha nên Chử Đồng Tử liệm khố theo cha, mình thì chịu cảnh t·rần t·ruồng khổ sở, kiếm sống bằng cách ban đêm câu cá, ban ngày dầm nửa người dưới nước, đến gần thuyền bán cá hoặc xin ăn, đến năm nay hắn vừa tròn mười tám tuổi.
​
Chử Đồng Tử cố gắn lục lại ký ức của mình, hôm nay theo như thường ngày đi câu cá, hắn cứu được một cô gái đang bị đuối nước. Vì đa tạ ơn cứu mạng, cô liền mời hắn về nhà mình ăn cơm, hắn liền đồng ý.
---------------------------
Chử Đồng Tử (chữ Hán: 渚童子) một nhân vật truyền thuyết, thần thoại và là một vị thánh nổi tiếng, sống ở thế kỷ thứ IV-III TCN (vào khoảng năm 300 TCN, thời Hùng Duệ Vương). Về sau, ông thường được liệt vào một trong Tứ bất tử của tín ngưỡng Việt Nam.
Truyền thuyết về ông được ghi trong Lĩnh Nam chích quái với tên gọi Nhất Dạ Trạch (đầm một đêm) là một trong những truyền thuyết sớm nhất được ghi chép trong Lĩnh Nam chích quái, một tác phẩm mang tính huyền sử, kể về những câu chuyện thần thoại thời kì cổ xưa của nước Việt Nam