Loạn Thần Dưới Váy

Chương 23




Thẩm Nghê chưa bao giờ nghĩ đến Thẩm Chiếu Độ sẽ có phản ứng mạnh như vậy, nụ cười của nàng càng rực rỡ hơn, nắm chắc phần thắng.


Muốn chạy thoát khỏi cái lồng Hầu phủ này, cứng đối cứng là không thể nào.


Nhưng khiến cho người canh giữ cái lồng đó có tình cảm và có ham muốn mất đi cảnh giác, thì chuyện đó sẽ trở nên rất dễ dàng.


Nàng tiếp tục lùi về phía sau, xoay người đi trở lại trước bàn đá: "Nếu Đô đốc nói không thể coi là thật, vậy ta sẽ coi như chưa từng nghe thấy."


Thẩm Chiếu Độ vẫn còn dính chặt vào thân cây không nhúc nhích, nàng cũng không vội, ấn những chỗ bị lòi bông ra lại vào trong, kéo căng dây gai, tiếp tục khâu kín miệng lại.


"Vậy tại sao nàng không trực tiếp coi như không nghe thấy luôn đi?"


Bóng người của hắn sát lại gần, Thẩm Nghê cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Chuyện đáng để vui mừng như vậy, tại sao phải vờ như không nghe thấy?"


Bóng cây lay động, Thẩm Chiếu Độ không nghe thấy tiếng gió thổi, không nghe thấy tiếng lá xào xạc, chỉ nghe thấy tiếng trái tim đập từng nhịp thình thịch thình thịch trong lồng ngực, từng tiếng đập dồn dập mạnh mẽ, giống như tiếng trống thức tỉnh người ngu tối,


“Được ta thích là chuyện rất đáng để vui mừng sao?” Hắn nhìn gò má xinh đẹp mềm mại của Thẩm Nghê, so với cây mẫu đơn sau lưng nàng còn khiến người ta say mê quên lối về hơn.


Mà bàn tay thô ráp kia của hắn ta, ngay cả đốt ngón tay cũng bị vết chai sạn làm cho méo mó, phủ đầy các loại vết sẹo, thậm chí nhìn vào chúng tôi cũng làm ô nhục đôi mắt.


Bản thân hắn rất mâu thuẫn, hắn muốn hái đóa hoa mẫu đơn xuống nuôi trồng ở trước mắt mình, nhưng lại sợ bản thân chỉ là một người thô thiển không hiểu cách trân trọng hoa, chỉ có thể nhìn bông mẫu đơn khô héo trong lòng bàn tay mình, lãng phí của trời.


Điều hắn lo sợ hơn là những lời của nàng thật ra đều chỉ là giả dối.


“Thẩm Nghê.”


Hắn tiến lên nắm lấy tay nàng, không ngờ mũi kim trật một đường đâm thẳng vào đầu ngón tay nàng, lập tức có máu rỉ ra.


Đầu mũi kim như đâm vào tim Thẩm Chiếu Độ khiến hắn cũng cảm thấy đau, kéo tay nàng lại mút giọt máu tươi kia vào trong miệng.


“Ngươi…”


Máu đúng thật là có thể nhuộm đỏ, lúc Thẩm Nghê ngẩng đầu nhìn hắn, lỗ tai hắn bỗng lại ửng đỏ, nhưng vẫn phải cố làm ra vẻ bình tĩnh, cầm bàn tay nàng cứng ngắc như muốn đòi mạng.


“Ai dạy ngươi cầm máu như vậy hả.” Thẩm Nghê cụp mắt đỏ mặt quở trách hắn, lúc thu tay về cố ý ấn lên đầu lưỡi hắn một cái rồi mới chậm rãi rút tay ra.


Thẩm Chiếu Độ sững sờ ngay tại chỗ, không nói gì.


Dù sao cũng không thể nói cho nàng biết, đây là nhóc đầu hai chùm dạy cho hắn vào đêm hai người ngủ cùng trong một ngôi miếu đổ nát khi hắn còn làm ăn xin ở Triệu Châu.


Hắn chỉ có thể kéo câu chuyện về chủ đề cũ: “Ta còn tưởng nàng sẽ cười ta.”


Cười hắn không biết cúi đầu trước trời cao, giống như ngày hôm đó ở trong cung yến, nàng dựa sát vào Hoàng đế, nhìn hắn bằng nửa con mắt, thẳng thừng cho hắn biết, cái gì gọi là khác biệt một trời một vực.


“Ta sao mà dám cười nhạo Đô đốc.” Sợi dây diều giữa hai người đã đứt, Thẩm Nghê nhặt một đầu dây bị đứt lên đưa lại cho Thẩm Chiếu Độ, “Ta còn phải cầu Đô đốc đưa ta đi gặp phụ thân chứ.”


Sợi dây trói buộc lại trở về trên tay, ánh mắt Thẩm Chiếu Độ lập tức khôi phục vẻ tỉnh táo, hơi hất cằm, oai phong như con kỳ lân trên vạt áo quan phục: “Nàng biết thế là tốt.”


Nhưng hắn không biết, một đầu dây bên kia đã sớm chẳng thể giữ được người.


*


Lễ hội săn bắn mùa xuân được tổ chức vào nửa tháng sau, so với trận chinh chiến Mạc Bắc thì trễ hơn một ngày.


Hai vị phó tướng của Thẩm Chiếu Độ bị phái đến dưới quyền Hạ Hồng, trong chốc lát rất khó để tìm người thay thế được, việc lớn việc nhỏ trong phủ Tả đô đốc chỉ có thể đổ lên trên vai hắn, cộng thêm toàn bộ hộ vệ đi theo lần săn bắn mùa xuân này đều được tuyển chọn từ trong cấm quân ra. Là thống lĩnh của Thượng Thập Nhị Vệ, hắn cũng phải tham dự vào việc này.


Những ngày này, trời còn chưa sáng hắn đã phải rời giường vào triều, sau khi bãi triều sẽ cùng người của Bộ binh và Thái nhân tự thương nghị chuẩn bị cho đợt săn bắn mùa xuân, buổi tối tranh thủ trước khi hoàng hôn buông xuống còn phải qua phủ Đô đốc xử lý văn kiện cơ mật, lúc trở lại Hầu phủ Thẩm Nghê đã đi nghỉ ngơi từ sớm.


Hắn rất muốn đánh thức Thẩm Nghê, nhưng nghĩ đến mấy ngày trước đó nàng chăm sóc hắn say rượu đến tận nửa đêm, thì thu bàn tay muốn làm chuyện xấu lại, chỉ ôm nàng ngủ thật say.


Nửa tháng trôi qua, hắn nín nhịn cả người đầy hỏa khí.


Đến cuối cùng hắn cũng không thèm làm nữa, vào ngày Thiên tử tiễn Hạ Hồng xuất chinh, ngay cả cửa thành hắn cũng không thèm ngó ngàng đến, chạy thẳng đến phủ Tả đô đốc gặp người nên gặp làm chuyện nên làm, nhắc nhở những điều cần nhắc nhở, bận bịu đến vừa lúc chạng vạng tối cuối cùng sẽ sửa soạn xong hết thư từ trên án. Khi trở về Hầu phủ, cuối cùng cũng thấy được Trạc Anh đường đèn đuốc sáng trưng.


Thẩm Nghê vẫn luôn ăn mặc đơn giản nhã nhặn như vậy, áo tay ngắn màu hồng rạng mây với hoa văn bông sen cuốn lấy nhau, phối hợp với váy mặt ngựa màu xanh da trời dệt chỉ vàng, lúc nàng lật trang sách ngọc trai tua rua trên búi tóc khẽ lắc lư, mặt nước trong veo êm dịu, gió thổi qua lá sen*.


*Hai câu cuối trong bài thơ Phong Hà Cư 风荷举 của Trương Hiểu Phong, tả cảnh hồ sen yên bình sau cơn mưa.


Hắn đứng dưới thềm đá trước cửa, ngây người nhìn một lúc.


Thẩm Nghê ở bên trong đã đói meo cả bụng từ lâu, đặt sách xuống định gọi người nhìn xem Thẩm Chiếu Độ trở lại chưa, kết quả vừa ngẩng đầu lên đã thấy một người ngây ngốc ngẩng người đứng trong đình viện trống không, nàng đứng dậy mắng: “Ngươi ăn gió Tây Bắc no rồi đúng không?”


Không phải là mơ.


Hắn bước lên thềm đá đi vào trong sảnh đường, đám thị nữ lập tức bưng đồ ăn lên, một lúc đã đầy ắp cả một bàn bát tiên.


“Có muốn thay y phục trước không?”


Giọng nói ôn tồn nhỏ cùng lời nói nhỏ nhẹ của Thẩm Nghê từ sau lưng hắn truyền tới, hắn xoay người lại, hai người gần nhau đến mức ngay cả hô hấp cũng có thể quấn lấy nhau.


Hắn không phải kẻ ngu, hắn biết vì sao Thẩm Nghê lại ngoan ngoãn lấy lòng hắn như vậy.


Trong lòng lại bắt đầu mâu thuẫn.


Thẩm Nghê nghĩ không sai, hắn đúng là hận nàng, hận nàng không giữ lời hứa, đã nói là sẽ quay lại tìm hắn nhưng nàng lại đi mất, bỏ lại hắn một mình ngu ngốc chờ đợi ở Triệu Châu, một câu cũng không để lại cho hắn.


Những ngày tháng đó hắn mặt dày ngồi xổm bên cạnh Thẩm phủ chờ đợi nàng trở lại, cho dù bị chửi bới, bị xua đuổi, bị roi quất lên người, hắn vẫn ở yên tại chỗ, nhưng tất cả những gì hắn chờ đợi được là tin tức nàng vào cung làm phi tử.


Làm sao hắn có thể không hận?


Vào đêm thánh chỉ truyền đến Thẩm phủ, hắn đã nướng con gà nuôi được nửa tháng.


Bởi vì Thẩm Nghê nói sau khi trở lại muốn ăn món gà nước đất sét của hắn làm, vì vậy hắn đi đi làm công tiết kiệm tiền, mua một con gà mái què nhỏ buộc vào cạp quần, chờ nàng trở lại.


Hắn vừa ăn gà vừa khóc, thề nhất định sẽ ở trước mặt nàng tố cáo nàng bội tín.


Sau đó hắn đã thành công, cuối cùng ở trên điện Kim Loan nhìn thấy Thẩm Nghê, mà Thẩm Nghê lại nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo mà hắn chưa từng nhìn thấy, từ phía xa xa ở trên cao nhìn xuống với ánh mắt thương hại, không còn dáng vẻ dịu dàng hồn nhiên như lúc ở Triệu Châu.


Hóa ra không phải là nàng quên mất lời hứa đó, là thứ nàng quên là hắn đây.


Tất cả sự kiên trì cùng niềm tin đều vỡ nát, hắn hận Thẩm Nghê đến chết, hận sao chỉ khiến nàng quỳ dưới người mình, mặc cho hắn ức hiếp.


Giống như bây giờ vậy, lấy lòng hắn, nịnh nọt hắn.


Nguyện vọng đã thành hiện thực, nhưng hắn lại khó chịu —— Nàng trong ký ức của hắn sẽ không khom lưng khụy gối như vậy.


Cho dù mấy ngày nay bị hắn ép đến đường cùng, thân ở trong vũng bùn, nàng vẫn khí phách, hiên ngang đứng thẳng.


Trong lúc hắn đang suy nghĩ lung tung, Thẩm Nghê đã giúp hắn cởi quan phục xuống, đang định quay người lại lấy áo lông cừu phủ lên thêm cho hắn, hắn vươn tay kéo nàng vào trong ngực.


“Nàng cam tâm như vậy sao?”


Thẩm Nghê không hiểu hắn ý chỉ cái gì, hơi tránh ra khỏi cái ôm của hắn ngẩng đầu lên.


Thẩm Chiếu Độ cụp mắt nhìn vẻ mờ mịt trong mắt nàng, mặt không chút cảm xúc nói: “Nàng biết mà, ta không phải là kiểu người có lòng khoan dung nhân từ, không thể nào thả nàng quay trở về tận hưởng hạnh phúc bên gia đình, nàng cứ uốn gối khom lưng lấy lòng ta như vậy, cam tâm sao?”


Thẩm Nghê ngẩn người.


Nàng đúng là có ý lấy lòng hắn, nhưng không cảm thấy đây là chuyện uốn gối khom lưng gì. Bởi vì khi ở trước mặt Thẩm Họa, nếu so sánh tư thái khi đó của nàng còn thấp hơn bây giờ gấp trăm ngàn lần.


Những hình ảnh không chịu đựng nổi lại hiện lên trong đầu, nàng lạnh nhạt nói: “Trăng tròn thì khuyết nước đầy thì tràn, làm một chút chuyện bưng rổ trúc hứng nước* này có thể cầu mong được yên dạ yên lòng.”


*Đầy đủ là “竹篮打水一场空” ẩn ý việc đựng nước bằng giỏ trúc, nước sẽ chảy hết qua khe hở, có nghĩa là “không đạt được gì (tất cả đều vô ích).


Đây là đạo lý nàng ngộ ra sau mười năm vào cung.


Nàng nhớ rất nhiều mùa đông trôi qua, Thẩm Họa ngồi trên giường La Hán uống trà nóng, ngay cả cái liếc mắt cũng không thèm nhìn nàng đang quỳ trên nền gạch lạnh băng chép kinh phật.


Không phải bổn cung không để cho muội sống yên ổn, chỉ là Thái hậu không vừa mắt muội độc chiếm ân sủng. Nếu như muội muốn gặp lại Nhị Thẩm, thì sao chép kinh thư lấy lòng Thái hậu, số lượng người gia quyến được triệu kiến không phải sẽ rơi vào trong tay muội sao?"


Trong năm năm Thẩm Họa làm Hoàng hậu, nàng đã khẩn cầu năm năm.


Từng năm trôi qua xuân đi thu tới, ngay cả bóng dáng của người nhà nàng cũng chưa từng nhìn thấy.


Ban đầu nàng cảm thấy những lời này cực kỳ hoang đường, nhưng ngày tháng lâu dần dù sao cũng phải tìm ra vài lời giải thích cho bản thân, càng thấm thía hơn những đạo lý này.


Thẩm Chiếu Độ nghe mà mặt đầy sương lạnh.


Có lẽ Thẩm Nghê không nhớ, nhưng hắn nhớ rất rõ.


Nàng đã từng so sánh bản thân với bông hoa trà cao quý, sau giai đoạn rực rỡ lúc đầu, cũng không hề khô héo như bất kỳ bông hoa núi khác.


Cái hoàng cung ăn thịt người này, đã nghiền ép bông hoa đó thành bùn, chà đạp nó một cách bừa bãi.


Nà hoa vẫn còn quyến luyến người hái nó.


"Nương nương nghĩ phóng khoáng như vậy, không thành toàn cho người, ngược lại là thần không đúng." Hắn túm lấy bả vai Thẩm Nghê đè nàng lên vách ngăn, "Đợt săn bắn mùa xuân này đi tổng cộng bảy ngày, nếu tối nay nương nương có thể phục vụ thần bảy lần, thần mỗi ngày đều sẽ dẫn người đi gặp Thẩm chỉ huy sứ, thế nào?"