Loạn Thần Dưới Váy

Chương 13




Dư âm còn tồn đọng trong tâm trí bị lời nói này dọa bay đi hơi phân nửa, Thẩm Nghê thoáng sửng sốt rồi giơ tay lên muốn đẩy hắn ra.



“Thẩm Chiếu Độ, sự nhẫn nại của ta có giới hạn!”



Thẩm Chiếu Độ đã đoán được là câu trả lời như vậy, nhưng hắn vẫn cảm thấy lời này rất chói tai. bàn tay vòng qua eo nàng nâng người nàng lên rồi hạ xuống, hoa huyệt ướt đẫm bị lấp đầy căng ra, đáng thương co rút ôm trọn lấy hắn.



Hắn đè tay Thẩm Nghê lên trên đỉnh đầu nàng, phần eo cứng cáp chuyển động kịch liệt, xấu xa nghiền ép vào chỗ nhạy cảm mê người nhất trong hoa tâm nàng, ép nàng phải tan vỡ, ép nàng phải ngâm nga, khuất phục trước hắn.



"Ngươi định phô trương khoe mẽ bản thân ở trong chuyện này để ép người ta đi vào khuôn khổ sao!" Thẩm Nghê dùng sức kéo ngón tay hắn đi, chỉ đổi lấy lại sự va chạm càng thêm phóng túng của hắn, những lời nói có nghiêm khắc hơn đi nữa cũng bị nghiền nát thành tiếng rên rỉ vỡ vụn kiều mỵ.



Khung rèm giường bị rung lắc phát ra tiếng kẽo kẹt, Thẩm Chiếu Độ không hề có ý định dừng lại, hắn đặt lên bụng đang phập phồng không ngừng của nàng, lòng bàn tay cảm nhận sự tấn công mạnh mẽ của mình.



"Đây không phải phô trương khoe mẽ, mà là nói là làm." Hắn nghe tiếng ngâm nga rên rỉ của Thẩm Nghê khi bị dục vọng chi phối, cắm cả cây gậy của mình vào hoa huyệt nước chảy róc rách kia, cúi đầu khẽ cắn dái tai của nàng, "Hay là giống vị đường tỷ ham hư vinh kia của nàng, chỉ muốn sinh hoàng tử, khinh thường sinh thế tử?"



Cuối cùng Thẩm Chiếu Độ thúc một cái vào thật sâu, hắn lên đỉnh bắn mạnh vào trong, Thẩm Nghê một lần nữa lại bị đưa lên đỉnh ngọn sóng, mu bàn chân căng lên, hai chân gác lên đầu vai hắn vẫn còn run rẩy không giường, giống như tiếng kêu khàn khàn của nàng vậy.



Thú dữ vẫn còn đang phun chất lỏng trắng đục, Thẩm Chiếu Độ dùng mu bàn tay lau đi mồ hôi và nước mắt trên mặt nàng: "Nương nương vẫn luôn nói ra ham muốn vinh hoa, ta thấy nương nương cũng không khác mấy, loại chuyện tỷ muội chung chồng này cũng chấp nhận được mà."



Bàn tay hắn nóng ran, nhưng lời lẽ lại lạnh thấu xương như trời đông buốt giá trong tháng chạp, rét cắt da cắt thịt, từng chữ đều thấu xương.



Thẩm Nghê trừng mắt nhìn hắn, hốc mắt căng lên, hơi nước làm nhòe đi.



"Ta không giống tỷ ấy!"



Nỗi đau như từng đốt xương bị đứt gãy, như bị rút gân của mười năm trước dường như lại trỗi dậy một lần nữa, râm rỉ từ tận trong xương, lan ra toàn thân.



Màu thuốc đen xì, dòng máu đỏ tươi, còn có cả sự khinh thường của đường tỷ Thẩm Hoa cao cao tại thượng, ánh mắt tỷ ấy lúc nhìn nàng giống như đang nhìn một con chó nhà có táng, nắm chắc phần thắng đầy vẻ châm chọc.



Chân gác trên vai Thẩm Chiếu Độ ghì lại, hai người sát lại gần như chóp mũi chạm chóp mũi.



"Có phải ngươi còn muốn giễu cợt ta được sủng ái mười năm mà vẫn không sinh được hoàng tử?"



Thẩm Chiếu Độ mím chặt môi, bàn tay hắn buông nàng ra định đứng dậy né tránh, nhưng cổ lại bị chân nàng quấn chặt kéo thấp xuống.



"Thẩm Nghê!: Hắn không thể động đậy thành ra thẹn quá hóa giận, "Đáng ra nàng nên vui mừng vì không sinh nó ra, nếu không ta chắc chắn sẽ đưa nó đi gặp Diêm vương."



Thẩm Nghê khẽ "À" một tiếng, bướng bỉnh nhếch khóe miệng lên, nhưng nước mắt chống lại nàng từ khóe mắt lăn dài xuống: "Vậy ngươi phải cảm tạ đường tỷ đã cho ta uống bát canh tuyệt tử kia."



Mười năm trước, Thẩm Nghê mười sáu, đường tỷ Thẩm Họa đã vào cung được ba năm, nhờ vào việc Thành quốc công đánh lui Đông Phong ngoại tộc, thành công ngồi lên vị trí quý phi.



Nhưng cho dù đã lên đến vị quý phi, Thẩm Họa vẫn không được sủng ái, Thành quốc công Thẩm Chính Bình sợ ảnh hưởng đến địa vị của Thẩm gia trên con đường phía trước, ông buộc phải đưa thêm một nữ nhi của Thẩm gia vào cung để duy trì địa vị gia tộc.



Mà Thẩm Nghê người mỹ lệ duyên dáng nhất trong tộc, tất nhiên là ứng cử viên sáng giá thứ hai tiến cung bầu bạn với vua.



Nhưng vào ngay đêm Thẩm Nghê thị tẩm đó, Thẩm Họa bước vào cung Hàm Chương trước Tiêu Linh một bước, đưa tới cho nàng một bát thuốc bổ.



"Bệ hạ là người thương hoa tiếc ngọc, nhưng muội muội dù gì cũng là người mới trải sự đời, khó tránh khỏi sẽ có chút khó chịu. Muội uống bát thuốc này để lưu thông khí huyết, ngày hôm sau dậy còn phải đến chỗ Hoàng hậu nương nương thỉnh an đó."



Thẩm Nghê mới bước vào đời không lâu, nàng coi Thẩm Họa như tỷ tỷ chứ không phải là quý phi, thẹn thùng nhận lấy bát sứ trên khay cung nữ rồi thổi thổi một chút, một hơi uống cạn sạch, uống xong còn chân thành nói một tiếng "Cảm ơn tỷ tỷ."



Nhưng bát thuốc còn chưa đặt lại trên khay, bụng dưới của nàng đột nhiên đau nhói, không kịp có thời gian thả lỏng, cơn đau âm ỉ như có một con dao đâm mạnh vào bụng nàng, lưỡi dao sắc bén xoắn lấy lục phủ ngũ tạng của nàng.



Nàng chật vật từ trên sập hoa ngã nhào ra đất, phần thân dưới lập tức xuất hiện máu tươi chảy ra, trong nháy mắt nhuộm đỏ tà váy trắng tinh của nàng, cơn đau buốt khiến giọt mồ hôi nóng hổi thoáng chốc trở nên lạnh ngắt, khiến gương mặt nàng trắng nhợt.



"Đường, đường tỷ..."



Nàng muốn hỏi Thẩm Họa đã cho mình uống gì, nhưng cơn đau bụng dữ dội không hề thuyên giảm, chỉ có thể nằm rạp trên đất nắm lấy chân váy của Thẩm Hoa, nhưng bị nàng ta dùng một tay bóp cổ nàng.



Trong lúc hỗn loạn, nàng nghe thấy Thẩm Họa nói: "Thẩm Nghê, ngươi có thể được sủng ái, nhưng tuyệt đối không thể sinh ra long chủng uy hiếp đến địa vị của bổn cung. Đừng trách đường tỷ nhẫn tâm, muốn trách thì chỉ có thể trách muội có gương mặt phù dung chim sa cá lặn, gương mặt này thừa sức có thể khiến cho Hoàng thượng xem trọng muội."



Bàn tay đang bóp cổ Thẩm Nghê siết chặt từng một chút một, nàng bắt đầu dần mất đi ý thức, nàng dùng hết sức kéo bàn tay đang bóp cổ mình ra.



Nàng vừa giãy giụa, máu ở bên dưới vẫn đang chảy ròng ròng, mùi máu tanh nồng nặc đến mức xông hương cũng không thể che lấp đi, bầu không khí thảm thiết bao phủ lấy toàn bộ thiền điện.



"Đừng nghĩ đến chuyện bệ hạ có thể đòi lại công đạo cho muội, thứ nước vừa rồi cho muội uống là thuốc bổ, cũng là thuốc dẫn. Còn thứ thực sự có tác dụng là món canh mỗi ngày muội uống trong cung của ta."



Thẩm Họa nói xong, nàng ta hất mạnh Thẩm Nghê xuống dưới đất, xoay người cười lớn rời đi.



Đây là lần đầu tiên Thẩm Nghê ngã nhào ở trong cung, cũng là người có quan hệ huyết thống duy nhất với nàng ở trong cung này đẩy ngã nàng.



Rất đau, nhưng cũng chỉ có thể ngậm bồ làm ngọt.



"Ta vẫn luôn thống hận đường tỷ tỷ hủy diệt cuộc đời của ta." Thẩm Nghê nhìn biểu cảm ngạc nhiên của Thẩm Chiếu Độ, nụ cười đầy sảng khoái, "Nhưng bây giờ ta lại muốn cảm kích tỷ ấy, đã khiến vọng tưởng buồn cười này của ngươi vĩnh viễn rơi vào vô vọng!"



Mưa đêm gõ lên cửa sổ, làm lay động ánh nến trong phòng, tiếng rên rỉ yêu kiều trong cung Di Hoa càng lúc càng dồn dập, trong tiếng nức nở đè nén còn có cả tiếng thở gấp nặng nề, ngay cả lão thái giám đã trải qua biết bao mưa gió nghe thấy cũng phải đỏ mặt đến tận mang tai.



Phía sau tầng tầng lớp lớp rèm che, Thẩm Họa vùi người trong chăn bông mềm mại, cả người chỉ mặc một cái bối tử mỏng như cánh ve, hai bầu ngực cao vút bị tấm vải lụa mỏng màu hồng nhạt ôm lấy, tựa như tuyết sơn bị mây mù che phủ.



Hoặc có thể nó là cơ thể của nàng ta giống như dải quần sơn, hai bầu ngực là đỉnh núi, bụng là thung lũng, có một dòng suối sâu uốn khúc chảy ra từ trong thung lũng.



"Ưm~"



Cây ngọc tổ* chặn ở miệng suối liên tục chuyển động, khoái cảm cùng cảm giác căng trưởng lan khắp cơ thể, Thẩm Họa bỗng kéo vải gấm dưới tay, vạt áo tuột xuống, lúc này mới phát hiện lớp lụa mỏng cuối cùng kia trắng tinh không tỳ vết.



*玉祖 Ngọc tổ: Sextoy thời xưa, cái ấy của nam giới được điêu khắc lại bằng ngọc.



Tiếng ngâm nga mềm mại như lại ngắn ngủi, Tiêu Loan áo mũ chỉnh tề ngồi dựa lưng vào cuối giường, dường như không nghe thấy những tiếng rên rỉ kia, chỉ hờ hững lật xem cuốn "Đồng Sử" đặt trên đùi.



"Vào cung mười ba năm, vậy mà mới chỉ có thị tẩm năm lần." Hắn tiện tay ném "Đồng Sử" qua một bên, ánh mắt rơi vào miệng huyệt đang đóng vào mở ra kia, giễu cợt, "Thảo nào một cây ngọc tổ cũng có thể cắm dâm huyệt của Hoàng tỷ đến mức dâm thủy giàn giụa như vậy."



Hai chân Thẩm Họa dang rộng bị treo lên ở hai góc cuối giường, ngọc tổ không người run rẩy, nàng ta uốn éo vòng eo thon thả, dường như bị cọ sát đến tê dại liên hồi, tiếng rên rỉ không ngừng tuôn ra từ kẽ răng đang chắn chặt, ánh mắt quyến rũ như tơ.



"Đúng thế," Thẩm Họa dùng đầu ngón chân vân vê bắp đùi hắn, "Những năm này ai gia đêm đêm đêm đều hối hận, nếu năm đó gả cho bệ hạ thì tốt biết mấy."



"Cơ thiếp trong vương phủ của bệ hạ xếp thành đoàn, còn có thể khiến ngài hàng đêm quyến luyến đường hoa ngõ liễu, nhất định có thể khiến cho ai gia dục tiên dục tử."



Tiêu Loan cười lạnh.



Cơ thiếp là hắn đào tạo sát thủ và những người chuyên đi ám toán, đến kỹ viện uống hoa rượu cũng chỉ là vì thương nghị đại sự, tất cả đều là kế sách che giấu tai mắt người khác, hắn không tin đến bây giờ Thẩm Họa vẫn còn không nhìn ra.



Những lời này nói ra cũng là để chế giễu hắn ta mà thôi.



Hắn ta giơ tay lên đẩy mạnh ngọc tổ vào trong, khiến cả người Thẩm Họa run lên.



"Đúng là con điếm ngàn người cưỡi."



Hắn nói xong thì khoát tay áo rời đi, đêm lạnh mang theo mưa gió đến cùng, từng tầng tầng lớp lớp phất phới, chốc chốc tụ lại rồi rơi xuống.



Sau khi Tiêu Loan rời đi, Thẩm Họa mặt không cảm xúc rút ngọc tổ ra, Kết Ly vén tấm rèm cuối cùng lên chạy bước nhỏ đến trước giường Thẩm Họa, giơ tay lên giúp nàng ta cởi mảnh vải buộc trên mắt cá chân.



"Nương nương, chúng ta nói với Quốc công gia đi." Kết Ly quỳ xuống bậc thềm, nghẹn ngào khẩn cầu nói, "Quốc công gia từ nhỏ yêu thương nương nương, chắc chắn sẽ không để cho nương nương bị nhục nhã như vậy."



Thẩm Họa khoác thêm ngoại bào, trên mặt không chút gợn sóng: "Nếu hắn kiêng kỵ phụ thân, sao dám làm nhục ta như vậy."



Quân của Tĩnh vương có thể thành công phá cửa cung, phụ thân nàng ta không thể không có công.



Vương gia khởi binh tạo phản mà thành công đơn giản chỉ là chuyện không có thể vào không thể xảy ra, lúc Tiêu Loan mới khởi binh, Thẩm Chính Bình hoàn toàn không hề coi hắn ta ra gì, hơn nữa với tư cách là một vị Quốc trượng hắn cũng không thể không đứng cùng một chiến tuyến với Tiêu Linh.



Cho đến khi Tĩnh quân sắp đến kinh thần, Tiêu Linh đã không thể cứu vãn, Thẩm Chính Bình đã bất chấp tình cảnh của người nữ nhi này, lựa chọn mở cửa thành đầu hàng Tiêu Loan.



Buồn cười là ông ta còn coi bản thân mình là đại công thần, sợ rằng Tiêu Loan từ lâu đã nổi lên sát tâm với bụi cỏ trên đầu tường như ông ta.



Nhưng phủ Thành quốc công có thể sụp đổ, còn Thẩm Họa này tuyệt đối không thể nào.



Tiêu Loan vẫn còn có tình cảm với nàng ta, nếu không vì sao đến tận ngày hôm nay vẫn còn hận nàng ta như vậy?



Mà nàng ta phải dùng một chút tình cảm này để giữ lấy bản thân.



Nàng ta mệt mỏi đuổi Kết Ly ra ngoài: "Ngươi đi lấy nước đi."



Thẩm Họa vừa dứt lời, cửa điện đột nhiên bật mở, màn che bị hất tung lên, ánh nến vụt tắt, một thanh kiếm vàng đặt ngang trên cổ Thẩm Họa, sát khí liễm liệt.