Loạn Thần Dưới Váy

Chương 10




Thẩm Chiếu Độ không thích trở về Hầu phủ, hắn cảm thấy Hầu phủ quá lớn, một người ở đó quá vắng vẻ trống trải, bình thường sau khi bãi triều hắn luôn thích cùng mấy người huynh đệ xuất thân từ cùng một doanh trại đến quán rượu giết thời gian.


Nhưng lần này thì không, hắn vừa mới ra khỏi cửa cung đã thấy hai con ngựa đậu ở bên ngoài cổng, một ngựa là của Thái bộc tự khanh Đổng Thương, một con khác là của Binh bộ thị lang Mạnh Phương, hai người bọn họ nhìn thấy hắn đi ra thì đồng thanh gọi.


"A Độ, quán rượu Tùng Xuyên mới mang đến một mẻ rượu từ Triệu Châu tới, ngươi có muốn đi nếm thử rượu từ quê hương mình không?"


"Trong phủ có chuyện thứ lỗi không thể phụng bồi được." Hắn tung người nhảy lên ngựa, mặt mũi đầy vẻ vui mừng, "Lát nữa cứ ghi sổ tính cho Chiêu Vũ Hầu phủ là được."


Vó ngựa phi nhanh trên con đường làm quan rộng mở.


Thẩm Chiếu Độ vung roi ngựa lên một cái, con ngựa móng trắng lông đỏ đã theo hắn chinh chiến Nam Bắc ngạo nghễ rong ruổi trong nội thành, bụi đất tung lên mù mịt, không chút mảy may bản thân đã khiến nhiều người căm ghét.


Tối hôm qua ngọn sóng trong lòng hắn dâng trào dập dìu cả một đêm, trước khi trời sáng vẫn không thể nào nhịn được, cởi y phục của Thẩm Nghê ra xoa nắn sờ bóp một hồi, cho đến khi hắn nghe thấy nàng không kiểm soát được rên rỉ mới thu tay lại đứng dậy.


Nhưng bàn tay hắn vừa mới thu về Thẩm Nghê bỗng nhiên nắm lấy cánh tay hắn, dựa vào hắn nhỏ nhẹ nỉ non mấy câu.


Mặc dù hắn không nghe rõ được nàng nói cái gì, nhưng như vậy thôi cũng đã đủ rồi.


*


Thẩm Chiếu Độ chưa bao giờ trở lại phủ trước khi lên đền, con đường từ cánh cổng Hầu phủ đi đến chính viện hắn đã đi không biết bao nhiêu lần, nhưng chỉ có ngày hôm nay hắn mới nhìn ra được vẻ tình thơ ý họa của Hầu phủ.


Hắn đi qua cửa thùy hoa* vào trong chính viện, cửa ra vào và cửa sổ của năm gian phòng đều đang đóng chặt, nhóm thị nữ đứng trước sảnh nhón chân nhìn quanh, không ai phát hiện hắn sắp đến gần.


"Các ngươi không đi hầu hạ phu nhân, đứng ở đây làm gì?"


Nhóm thị nữ bị hỏi quay đầu lại, nhún người hành lễ với hắn xong mới cực kỳ bối rối nói: "Sau khi phu nhân vào noãn các thì đuổi bọn nô tỳ ra ngoài."


Noãn các?


Thẩm Chiếu Độ ngẩn người, hắn phản ứng cực kỳ nhanh, sải bước qua các bậc thang đẩy cửa đi vào bên trong.


Hơi ấm mang theo hương thơm thoang thoảng phả vào mặt, Thẩm Chiếu Độ đi vòng qua bình phong, chỉ thấy Thẩm Nghê đang đứng trước phía Đông noãn các.


Nàng vẫn còn khoác áo sam ngày hôm qua, mái tóc dài đến eo chỉ được buộc lại bằng một dải lụa, bóng lưng gầy yếu đơn bạc, giống như cành liễu xanh rủ xuống bên cạnh nhà thủy tạ.


“Mỗi đêm ta đều khẩn cầu người trong bức tranh sẽ bước ra khỏi bức tranh đó, không ngờ sẽ có một ngày thành hiện thực.”


Hắn tiến lên ôm lấy eo Thẩm Nghê, trán tựa bên tai nàng, tham lam hôn lên cần cổ mảnh khảnh của nàng.


Bức chân dung kia được mang ra từ trong cung Hàm Chương sau đó thì được treo trong noãn các của hắn. Một là vì nhìn vật nhớ người, hai là vì để ngày hôm nay giành công với Thẩm Nghê.


“Nương nương thật là nhẫn tâm, không chỉ đoạn tuyệt ra khỏi cung mà tất cả đồ đạc trong cung Hàm Chương cũng không để lại dù chỉ một món.” Hắn oán giận, xu thế tấn công xâm lược không hề có xu hướng giảm, hắn hôn lên môi của nàng, “Trong nửa năm năm mỗi đêm thần đều nhốt mình ở trong noãn các, chỉ khi nhìn bức họa của nương nương, thần mới có thể an tâm chìm vào giấc ngủ.”


Người trong lòng không nhúc nhích, mặc hắn hôn hít, nhưng Thẩm Chiếu Độ lại cực kỳ không hài lòng, lúc đang định quay mặt nàng qua thì lại sờ thấy một mảng ướt đẫm.


“Có gì hay đâu mà nàng khóc.” Thẩm Chiếu Độ tưởng là nàng cảm động, hắn cầm ống tay áo lau sạch những giọt nước mặt đang lã chã rơi trên gương mặt nàng, “Được rồi, nàng đừng khóc nữa.”


Thẩm Nghê quay mặt đi chỗ khác né tránh hắn, thờ ơ nói: “Ngươi không hiểu bức họa này, tất nhiên không biết có gì đáng để khóc.”


Thẩm Chiếu Độ không thích vẻ chán ghét trong ánh mắt nàng, hắn giữ gáy nàng lại, cứng rắn lau nước mắt của nàng: “Chẳng qua chỉ là một bức chân dung thôi giống người thôi, ta là người mù sao?”


Người không hiểu người khác là nàng.


Nàng không hiểu được sự căng thẳng của hắn khi công phá cửa cung, không hiểu được sự khao khát của hắn khi hắn bước vào cung Hàm Chương, không hiểu được hắn đã tức giận và không cam lòng thế nào khi bước vào thấy nhà không vườn trống.


Lại càng không hiểu được cảm giác niết bàn của hắn khi đã mất đi rồi tìm lại được.


Nhưng mà không sao hết, tương lai của bọn họ còn dài, hắn có thể dùng tất cả thời gian nói cho nàng hiểu.


“Thẩm Nghê, chúng ta…”


“Ngươi biết người vẽ bức họa này là ai không?”


Thẩm Nghê không cho hắn cơ hội nói ra ba chữ tiếp theo, chặt đứt ảo tưởng của hắn, “Đây là do Tiêu Linh vẽ, ta khóc là vì ta nhớ chàng ấy.”


Gương mặt anh tuấn của Thẩm Chiếu Độ bỗng chốc trở nên khó coi, bức họa đã bầu bạn với hắn cùng hắn trải qua ngày lẫn đêm bây giờ lại vặn vẹo biến thành yêu ma, lên tiếng cười nhạo hắn ngu si.


Một bàn tay mềm mại đang siết chặt cánh tay của hắn, tiếng khóc nức nở trong noãn các càng lúc càng vang dội hơn.


"Thẩm đô đốc, ta van cầu ngươi bỏ qua cho Tiêu Linh đi." Trong giọng nói của nàng đã không còn vẻ kiêu ngạo nữa, đôi mắt xinh đẹp rưng rưng nước mắt nhìn chằm chằm hắn, mềm yếu cầu xin, "Thiên hạ đã định, chàng ấy cũng chưa bao giờ muốn cướp ngôi vị Hoàng đế với Tiêu Loan, chỉ cần các ngươi bằng lòng buông tha cho chàng, ta thề ta và chàng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt các ngươi."


Bàn tay đang nắm chặt quan bào của hắn nổi đầy gân xanh, Thẩm Chiếu Độ giơ tay lên muốn kéo Thẩm Nghê ra, nhưng nắm tay nàng siết rất chặt, tiếp tục cầu xin: "Chỉ cần Đô đốc buông tha cho chàng ấy, ta có thể làm bất kỳ điều gì."


"Bất kỳ điều gì?"


Bàn tay đang đẩy nàng ra khựng lại, Thẩm Nghê chớp chớp đôi mắt mơ hồ nhìn Thẩm Chiếu Độ.


Biểu cảm của người trước mặt chưa từng dãn ra, đôi mắt sáng ngời kia khi nhìn nàng cuồn cuộn lửa giận ngút trời, cười xùy một tiếng: "Nàng yêu hắn ta như vậy sao?"


Tối hôm qua nàng còn dám nguyền rủa hắn, ám sát hắn, hôm nay nhìn thấy vật của Tiêu Linh thái độ lập tức mềm mỏng?


Nụ cười của hắn âm u quá mức, so với bất kỳ giây phút nào trong tối hôm qua còn đáng sợ hơn rất nhiều. lúc này noãn các cũng mất đi hơi ấm, gió lạnh thồi vù vù vào trong.


Thẩm Nghê ngập ngừng: "Chàng, chàng ấy là phu quân của ta, ta tất nhiên muốn..."


"Phu quân?" Thẩm Chiếu Độ lần nữa giễu cợt, buông bàn tay đang nắm lấy tay nàng ta, chợt ôm lấy eo nàng, kéo sát lại dán lên người hắn, "Trải qua chuyện tối hôm qua, nàng chắc chắn Tiêu Linh sẽ còn muốn nàng sao?"


Người trong ngực cứng đờ, bàn tay đang vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của nàng thuận thế di chuyển hướng xuống, nhưng tiếp theo đã bị đẩy ra một cách thô bạo.


"Đừng chạm vào ta!"


Thẩm Chiếu Độ bị nàng đẩy ra thoáng lảo đảo, rồi lại nhìn thấy biểu cảm khinh bỉ vô cùng quen thuộc trên gương mặt nàng, từ lâu hắn đã luyện được cơ thể bất hoại nên cũng chỉ châm chọc nói: "Người lật lọng vẫn luôn là nàng."


Hắn đè Thẩm Nghê lên án thư trước chỗ bức tranh được treo, nửa con mắt kép hờ nhìn nàng hoảng sợ luống cuống như bị con thú vây nhốt, diễu võ dương oai: "Đây là "Bất kỳ cái gì cũng làm" của nương nương nói sao?"


Thẩm Nghê không còn đường lùi nữa, nàng chầm chậm ngước mắt lên.


Thẩm Chiếu Độ cách này rất gần, con kỳ lân trên quan bào đang há miệng to như ngậm một chậu máu, cưỡi mây đạp gió, sống động như thật.


"Rốt cuộc Đô đốc muốn gì ở ta?"


Thẩm Chiếu Độ cụp mắt nhìn đôi mắt ngấn nước của nàng, trả lời cũng như không: "Nương nương nghĩ sao?"


Bếp thanh bên cạnh cửa đang cháy hừng hực, tia lửa bùng lên giống như quan bào đỏ rực trước mắt nàng vậy.


Thẩm Nghê lần nữa lại ngẩng lên nhìn Thẩm Chiếu Độ, trên mặt hắn không có chút biểu cảm gì, chỉ duy nhất đôi mắt thâm sâm vẫn chăm chú nhìn nàng, âm u không đoán được hắn muốn gì.


Thẩm Chiếu Độ cất tiếng: "Ta đúng là có tin tức của Tiêu Linh."


Bàn tay đang giằng co run lên, Thẩm Nghê mím môi, hai cánh tay nâng lên vòng qua lưng Thẩm Chiếu Độ, nàng mò tới chỗ khóa ẩn trên đai ngọc rồi ấn một cái, chiếc khóa vô hình nhưng lại có thể trói buộc nàng lại.


Ánh mắt Thẩm Chiếu Độ vẫn không hề rời khỏi nàng, hắn thấy nàng tháo đai thắt lưng xuống rồi lại xoay người cởi nút thắt trên vạt áo cho hắn thì khóe miệng nhếch lên nói: "Mặc dù thần là mãng phu, nhưng cũng hiểu được đạo lý thương hoa tiếc ngọc. Phía dưới của nương nương đã sưng thành ra như vậy rồi, sao thần có thể không biết xấu hổ lại giày vò người đây?"


Thẩm Nghê bị hắn nâng cằm lên, ánh mắt không có chút nhiệt độ đặc biệt khiến người ta phải run sợ, dù là đang cười nhưng cũng giống như vực sâu vạn trượng.


"Hay là nương nương dùng miệng ngậm cho thần một lúc?"