*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Thẩm Chiếu Độ!”
Thẩm Nghê vội vàng tiến lên, lập tức bị một cánh tay cường tráng mạnh mẽ ôm chặt lấy.
“Nàng không cần tay nữa à?”
Lụa dễ bắt lửa, trong phút chốc ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt, suýt chút nữa còn đốt cả mái tóc buông xõa của thị nữ.
Nhưng mà tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, thánh chỉ màu vàng sáng bị ngọn lửa nuốt chửng nhanh chóng trở thành màu trầm tối, tường vân tiêu tán, hạc tiên kêu gào, hòa thành tro bụi.
Cho đến khi ngọn lửa dịu lại, Thẩm Chiếu Độ giơ tay lên cho thị nữ lui xuống, cánh tay vẫn chưa kịp buông xuống đã bị Thẩm Nghê ở trong ngựa há miệng cắn một cái.
“Nàng vẫn không thể quên được hắn ta sao?” Năm ngón tay hắn bóp cằm Thẩm Nghê, khóe mắt nhìn thấy rương gỗ trống trơn cùng một chồng y phục chỉnh tề đặt bên cạnh, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo như vực sâu không đáy.
“Người đâu!” Hắn đạp đỏ rương gỗ đang mở toang, “Mang toàn bộ những cái rương này ra ngoài đốt hết!”
Thẩm Nghê vung tay lên cho hắn một cái tát, âm thanh vang dội khiến gã sai vặt đang định bước qua cánh cửa bị dọa sợ rụt chân về.
“Ngươi điên đủ chưa?” Bàn tay Thẩm Nghê đau rát, còn trên một bên mặt bị đánh của Thẩm Chiếu Độ in hằn rõ năm dấy ngón tay.
“Ta chỉ hỏi ngươi một câu, nếu như không có sự đồng ý của ngươi mà ta đốt sạch Trạc Anh đường, ngươi…”
“Nàng tùy ý đốt.” Hắn đột nhiên nắm lấy cổ tay Thẩm Nghê kéo nàng đến trước người mình, trong ánh mắt dữ tợn có ánh lửa điên cuồng lóe lên, “Chỉ cần nàng vui vẻ, toàn bộ Hầu phủ cũng tùy nàng đốt.”
Đồ điên.
Thẩm Nghê hất tay Thẩm Chiếu Độ ra, nhưng hắn lại càng nắm tay nàng chặt hơn, sau đó quát về phía những nô gia đang đứng ngây người ở cửa: “Còn đứng ở đó làm gì? Mang hết đồ ra ngoài thiêu hủy!”
“Ngươi dám!”
Sức lực nam nữa khác xa, tay của Thẩm Nghê bị nắm chặt làm thế nào cũng không rút ra được, nàng trơ mắt nhìn gã sai vặt khiêng từng cái rương ra ngoài, sốt ruột đến độ nức nở: “Các ngươi dừng lại cho ta! Bên trong không chỉ có đồ trong cung, còn có bùa bình an của mẫu thân cầu cho ta và phật chưa, các ngươi không được đốt!”
Thẩm Nghê không nói dối, đồ trong cung đốt thì đốt, dù sao nàng cũng không dùng tới nữa, nhưng bùa bình an mẫu thân nàng thay đi xin từ chùa Hoa Nghiêm ở Triệu Châu và phật châu không thể bị cho vào mồi lửa được.
Tiếng khóc thê thảm mà bi thương, gã sai vặt mới vừa nhấc rương gỗ lên không dám cử động nữa, không ngờ Thẩm Chiếu Độ không có lấy phân nửa lòng trắc ẩn, hung dữ trừng mắt nhìn bọn họ: “Không đốt cái rương đó vậy thì đốt các ngươi.”
Gã sai vặt lập tức ôm cái rương lên bước nhanh ra ngoài nội điện.
Ánh lửa từ ngọn đuốc giống như con rồng đang uốn lượn, chiếu sáng tất cả các cửa sổ chạm khắc hoa cửa năm gian trong Trạc Anh Đường.
Thẩm Nghe nhìn từng cái rương gỗ bị khiêng ra ngoài, mệt mỏi tê liệt ngồi bệt xuống mặt đất, cánh tay bị Thẩm Chiếu Độ giữ chặt vẫn còn giơ lên.
Áo váy bị đổ tung ra đủ loại màu sắc trăm hoa khoe sắc, Thẩm Chiếu Độ ngồi trên đất, nhưng bàn tay nắm lấy cổ tay Thẩm Nghê vẫn không chịu buông ra.
"Ai làm đổ máu Phật thì người đó sẽ bị đọa vào địa ngục." Hắn đặt môi lên mu bàn tay Thẩm Nghê, nhẹ nhàng hôn một cái: "Còn đồ của mẫu thân nàng, ta sẽ trả lại cho nàng, nhưng..."
"Nhưng phải đáp ứng ngươi, để ngươi lăng nhục khinh nhờn phải không?"
Thẩm Nghê bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ ngầu như ứ máu, từng giọt nước mắt giống như máu không màu uốn lượn chảy dài trên gương mặt nàng.
"Không, đó gọi là hoan ái." Thẩm Chiếu Độ há miệng ngậm lấy ngón tay nàng liếm mút tới lui, "Nhưng bây giờ đối với việc nàng muốn rời khỏi ra thì là trừng phạt."
Hắn nhấc người dậy đè Thẩm Nghê xuống dưới người mình, cởi y phục rồi vén vạt váy của nàng lên, nhìn chim non bị nhốt vào lồng, vẫn không ngừng giãy giụa cố thoát ra.
"Ngươi buông ta ra! Ta không muốn làm! Ta không muốn!"
Hành lang lộng gió, thổi bay màn sa bọc xung quanh giường phát ra tiếng vù vù.
Thẩm Nghê ra sức phản kháng, nhưng không hề có chút uy hiếp này, hai cánh tay vùng vẫy loạn xạ của nàng bị hắn ghì chặt trên đỉnh đầu, Thẩm Chiếu Độ cưỡi trên eo Thẩm Nghê thả vật thô to đang kêu gào của mình ra.
"Ta biết nàng hận ta." Hắn bình tĩnh nhìn Thẩm Nghê đang cắn răng nghiến lợi, "Nhưng nếu như nàng cứ khăng khăng phải rời khỏi ta, ta sẽ không chỉ bẻ gãy vây cánh của nàng, mà còn sẽ cùng nàng lấy mạng đổi mạng."
Vạt váy bị hắn đẩy lên tới tận eo, bàn tay nóng bỏng mơn trớn hoa hộ bên dưới tiết khố của cô, ấn mạnh một cái, thổi vang tiếng kèn hiệu tấn công.
"Có một chuyện ta nhớ cả mười năm, cho dù đã mười năm trôi qua, đó vẫn là chuyện ta hối hận nhất từ khi sinh ra đến giờ." Ngón tay muốn đi thăm dò vào miệng huyệt dừng lại ở trên âm môi, Thẩm Nghê thở mạnh ra một hơi, nhìn khung trần chạm khắc sặc sỡ phức tạp nói: "Nhưng bây giờ là chuyện ngu xuẩn đốt đền thức khuya bện tua kiếm cho ngươi."
Năm ngón tay đang ghì chặt cổ tay Thẩm Nghê thoáng buông lỏng một chút, nàng không vội giãy ra, nhìn vẻ mặt Thẩm Chiếu Độ thay đổi mấy lần trong ánh sáng nửa sáng nửa tối.
Lửa giận trong đôi mắt sáng ngời của hắn đã tắt ngấm, chỉ còn lại ánh trăng trên mặt hồ tĩnh lặng, chỉ cần một viên sỏi là có thể phá vỡ mặt nước óng ánh.
"Chuyện gì đã xảy ra... Mười năm trước?"
Thẩm Nghê không ngờ hắn sẽ để ý đến chuyện này, nhắc đến câu chuyện cũ của mười năm trước, nàng vẫn khó có thể quay đầu đối mặt với nó.
Dường như có ai đó đã đóng cửa lại, ánh nến không còn lay động nữa, Trạc Anh đường rộng lớn như vậy mà giờ chỉ còn tiếng hít thở của hai người quẩn quanh.
"Hồi còn ở Triêu Châu ta có một... Người bằng hữu."
Thật ra thì nàng cũng không biết nên gọi Vô Danh như thế nào, hắn trước giờ đối với nàng đều lạnh nhạt, khinh thường.
Nhưng có thể lần nàng ngủ trưa dưới gốc cây bồ đề, khi tỉnh lại phát hiện Vô Danh đã biến mất mấy ngày đang ngồi xổm bên cạnh ghế nằm của nàng ngủ tiếp đi.
Hắn ôm lấy chính mình thành một quả bóng, kể cả khi ngủ cũng không hề dựa vào ghế của nàng.
Thẩm Nghê nghĩ, có lẽ hắn không ghét mình đâu nhỉ? Nên là chắc hẳn có thể gọi nhau là bằng hữu chứ?
Ký ức lâu ngày đã phủ đầy bụi, khi vén lên khó tránh khỏi bụi bay vào mắt, vừa đau vừa cay mắt, lẹ nóng quanh tròng.
"Ta đã đồng ý với hắn, sẽ mang món bánh ngọt ngon nhất ở kinh thành về cho hắn, nhưng ta đã thất hứa, hắn đã chết trong một vụ cố ý phóng hỏa..."
Nước mắt không ngừng chảy trượt xuống đuôi mắt Thẩm Nghê, nhưng nàng không khóc thành tiếng, so với việc gào khóc còn khiến người ta thấy đau lòng hơn.
"Làm sao nàng biết là hắn đã hết trong trận hỏa hoạn đó?"
Thẩm Nghê chỉ biết lắc đầu, Thẩm Chiếu Độ có gấp gáp thế nào đi chăng nữa cũng không thúc giục nàng, kiên nhẫn dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt của nàng, chỉ có bàn tay vẫn đang giữ lấy cổ tay nàng kia đang run rẩy như điên vì sung sướng.
Đôi môi của hắn cũng đang run lẩy bẩy, cổ họng giống như bị một nắm cát chặn lại khiến cổ họng hắn khi cất tiếng lên khàn khàn: "Thẩm Nghê..."
"Hầu gia!"
Tiếng gõ cửa dồn dập phát vỡ sự yên tĩnh trong buổi tối chưa quá nửa đêm. Thẩm Chiếu Độ đang định lớn tiếng quát, thì đã có người nhảy ra cướp lời mở miệng trước: "Thẩm đô đốc, chúng ta là người của Trấn Phủ Ti.”
Được lắm, dám chạy vào nhà hắn cướp đoạt rồi?
Hắn tức giận đứng dậy mở cửa, người của Trấn Phủ Ti đứng đầy trước sảnh Trạc Anh đường, bên hông ai nấy đều đang đeo kiếm, bọn họ đứng đằng sau cánh cửa nhìn hắn như thể đang lâm đại địch.
“Lại gặp nhau rồi, Trần Tề Soái.”
Thẩm Chiếu Độ không bước ra khỏi nội điện, trên người hắn vẫn đang mặc bộ mạng phục đỏ thẫm, ánh đuốc làm nổi bật lên dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt của hắn, ánh mắt nhìn bằng nửa con mắt của của không giận mà tự uy.
Trần Đề Soái có hoàng lệnh trong người nên không sợ đắc tội với Thẩm Chiếu Độ, hắn ta chắp tay hành lễ: “Không biết Đô đốc có tìm được đồ bệ hạ mong muốn không?”
Hắn cười: “Nếu như ta nói không có, các ngươi sẽ làm gì?”
Thẩm Chiếu Độ thấy sắc mặt Trần Đề Soái so với màn đêm còn đen hơn, hắn xảo trá dá dá chậu lửa bên cạnh: “Đồ ở trong này.”
Trần Đề Soái vươn cổ nhìn qua ngưỡng cửa, nhìn thấy hai ống trục làm bằng ngọc bích bị than đốt cháy, bật thốt lên trong giận dữ: “Có phải ngươi điên rồi không, đó là thánh chỉ, ngươi gánh nổi tội danh thiêu hủy thánh chỉ không!”
Thẩm Chiếu Độ giơ hai tay ra phía trước, thờ ơ thúc giục: “Đừng nói nhảm nữa, muốn bắt ta tới hoàng cung hay vào Chiêu ngục?”
Địa vị của hắn ở trong triều không có người nào có thể thay thế được, Tiêu Loan sẽ không muốn lấy mạng hắn vào lúc nào. Ghê gớm lắm chỉ là ở tỏng Chiêu ngục mấy ngày, ăn mấy chục trượng, lúc đi ra hắn vẫn Chiêu vũ hầu, Thẩm đô đốc quyền cao chức trọng,
Trần Đề Soái tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Dẫn đi!”
Trước khi rời đi, bước ra ngoài nội đường hắn bỗng quay đầu lại, Thẩm Nghê đã sửa lại váy áo chỉnh tề, đang đứng sau tấm màn che nhìn hắn.
“Tại sao không nói nguyên nhân với ta?”
Nếu như nàng biết được là do Tiêu Loan đánh chủ ý lên thánh chỉ, không cần Thẩm Chiếu Độ ra tay, nàng cũng sẽ mang thánh chỉ đi thiêu hủy.
Tại sao hắn nhất định phải dùng phương thức cực đoan như vậy đối xử với nàng?
Không biết có phải do ảo giác hay không, bây giờ trên người Thẩm Chiếu Độ toát ra nhiều hơn một chút ôn hòa, giống như đang cố gắng an ủi sự bồn chồn lo lắng của nàng: “Chờ ta trở lại, ta sẽ nói với nàng.”
Hắn nói xong, bước xuống thềm đá, trong sự bao vây của Trấn Phủ Ti, ung dung bước vào trong bóng đêm.
Thẩm Nghê đuổi theo, dừng lại ở phía sau cánh cửa, màn đêm đã hoàn toàn nuốt chửng bóng dáng của hắn.
Nàng thật sự có thể chờ được câu trả lời sao?