Loạn Nhịp

Chương 7: Anh kéo rớt cà vạt rồi bỏ đi




Vì sự cố "rò rỉ thông tin" hồi sáng nên Quý Tình chưa dặn dò với Hứa Tinh Dã rằng khách hàng là tối thượng, dù nói thì chưa chắc anh sẽ nghe nhưng không nhấn mạnh thì kiểu gì cũng tệ hơn.

Ba giờ chiều, Quý Tình nhận được điện cầu cứu liền vội đến phòng nhân viên hỗ trợ khách hàng, chưa kịp bước vào đã nghe thấy tiếng mắng mỏ của nữ khách hàng.

Khách hàng là một phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, bên cạnh dựng một chiếc vali kéo mini của LV, giơ tay chỉ ngón trỏ về phía Hứa Tinh Dã, nổi khùng: "Tôi chưa từng thấy nhân viên xách hành lý nào như cậu, làm hỏng cái vali của tôi thì thôi đi, lại còn không chịu thừa nhận!"

"Nói lại một lần cuối, bánh xe vốn dĩ đã thiếu một cái." Ánh mắt Hứa Tinh Dã lạnh lùng quả quyết, hàm dưới nghiến chặt.

Kỷ Vi ở bên cạnh cố gắng can ngăn anh nhưng từ đầu đến cuối không thể ngăn hai người họ ăn miếng trả miếng.

Nữ khách hàng cao giọng: "Cậu cái thái độ gì đây? Đã sai còn không cho tôi nói? Tôi còn chưa bắt cậu đền đấy, chút lương đó của cậu, thu nhập một năm cũng không đủ để mua một cái vali. Cái vali kéo này của tôi lúc giao đến vẫn tốt ấy, vừa gửi ở chỗ này của các cậu có một lúc liền hỏng, không phải cậu làm hỏng thì còn có thể là ai chứ?"

Quý Tình bước vào, một cái bóng đen ập tới trước mắt, xém chút nữa đụng phải Hứa Tinh Dã.

Cô và anh tránh sang một bên, bước thẳng tới chỗ khách hàng, khẽ cúi người: "Thành thật xin lỗi, là chúng em làm việc sơ suất, chị trước tiên ra khu vực nghỉ ngơi ngồi một lát, chúng em sẽ mang vali đến cửa hàng chuyên dụng để sửa, nếu cần thêm chi phí phát sinh thì chúng em sẽ thanh toán, chị xem có ổn không ạ?"

Khách hàng ậm ừ: "Như này cũng tạm được."

Hứa Tinh Dã nghe thấy Quý Tình xin lỗi một cách lịch sự, anh dừng bước quay đầu lại, ánh mắt lạnh băng, bực tức chất đống, trong chốc lát, anh kéo rớt cà vạt, sải bước bỏ đi.

Quý Tình dẫn khách hàng đến khu vực nghỉ ngơi, rót cho cô ấy một cốc nước chanh, lại tặng thêm một phần bánh ngọt miễn phí. Rồi rời khỏi khách sạn, Hứa Tinh Dã ở cách đó mười mét, dựa vào tường, 2 chiếc cúc áo sơ mi cởi bung, mày nhăn tít, cúi đầu ngậm một điếu thuốc, tàn thuốc nhỏ vụn bay trong gió.

Quý Tình bước tới đó, lấy đi ​​điếu thuốc của anh, dập tắt rồi vứt vào thùng rác: "Không được phép hút thuốc ở đây."

"Đây là ngoài trời."

"Tàn thuốc rơi xuống đất, dì ấy quét dọn vệ sinh không vất vả à?"

"Lao công không quét dọn vệ sinh thì làm gì?" Anh cho đó là chuyện đương nhiên.

Quý Tình mỉm cười: "Cậu bây giờ là một nhân viên bình thường ở bộ phận hỗ trợ khách hàng, phục vụ khách hàng cũng là điều nên làm mà."

Hứa Tinh Dã hậm hực nói: "Lúc cô ta đến gửi lại hành lý, cái vali ghẻ đó đã bị thiếu một bánh xe rồi."

Quý Tình hỏi: "Lúc mà cô ấy đến gửi vali cậu có kiểm tra qua không? Tại sao lại không nói rõ với khách dù cậu đã trông thấy vali hỏng rồi?"

Hứa Tinh Dã nghẹn lời.

"Không nói rõ vấn đề ngay lúc đó, sau khi sự việc xảy ra cô ấy đã chỉ ra, thì chính là lỗi của chúng ta."

Hứa Tinh Dã: "F**k!"

"Đừng coi thường công việc của nhân viên cơ sở. Bọn họ là nền tảng quan trọng nhất của khách sạn. Nếu bố cậu không để cậu tự mình trải nghiệm, cậu sẽ biết hằng ngày mọi người phải đối mặt với những vấn đề vụn vặt lại bất đắc dĩ nhiều như này sao?"

Cổ họng của Hứa Tinh Dã nghẹn lại, nói không nên lời, nghĩ đến dáng vẻ khom lưng uốn gối vừa rồi của cô, trong lòng chấp chứa một ngọn lửa, như bị miếng vải phủ lên bao trùm lấy, lại cháy không được dập cũng không xong, chỉ vẻn vẹn để lại một màn khói dày đặc, khiến anh sặc sụa đến khó chịu.

Im lặng hồi lâu, anh hỏi: "Cô chịu đựng được?"

Quý Tình chợt ngẩn ra sau đó mỉm cười: "Cậu nghĩ là lúc Dư Xa hắt nước lên mặt tôi, tôi không muốn tát cho một tát sao? Nhưng tôi đã lựa chọn nghề này rồi, phải dựa vào công việc này kiếm sống thì phải tôn trọng quy tắc của ngành này, nếu như tiếp nhận không nổi thì rời đi."

Ánh mắt Hứa Tinh Dã có chút lấp lánh, nghĩ về dáng vẻ mở party tối hôm đó của mình. Không phải là anh không hiểu lý lẽ mà là trước đây đứng ở một tầm cao khác nên anh không kiêng nể gì cả, chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình có vấn đề. Nhưng khi đặt mình vào trong đó, cảm giác này thực sự là cmn thứ phá hoại.

Hứa Tinh Dã liếc nhìn ngón tay cô, hôm qua còn quấn băng gạc, hôm nay đã dán một miếng băng keo cá nhân.

Anh hỏi: "Tay của cô đỡ hơn rồi?". truyện tiên hiệp hay

"Còn biết quan tâm người khác à?" Quý Tình vui vẻ: "Về thôi."

Hứa Tinh Dã thu tầm mắt lại, vờ như bình yên mà nhìn về phía xa, làm bộ như đang ngắm cảnh. Lúc anh đứng thẳng người lên, từ phía trước khách sạn truyền đến một tiếng gào ầm lên -- Hứa Tinh Dã -- hòa trong tiếng nước chảy róc rách của đài phun nước, mãnh liệt mà truyền tới.

Khi người bước đến gần rồi, Quý Tình mới nhận ra là Dư Xa, tóc cậu ta đã cắt ngắn hơn chút, nhưng mái tóc đã uốn qua giấy bạc màu đen nhánh dày và xõa tung, cứ như một đám sương đen kết tủa trên đỉnh đầu vậy.

Dư Xa gào khóc lao tới như một người đàn bà cơ bắp, hận không thể chui vào lồng ngực của Hứa Tinh Dã, Hứa Tinh Dã bước né ra.

Dư Xa lau nước mắt: "Tôi muốn tới khách sạn nhà ông làm việc!"

Quý Tình: "..."

Hứa Tinh Dã: "..."

"Ba tôi học đòi theo, bảo tôi tới làm ở công ty nhà mình, còn bảo tôi tự mình phỏng vấn, từ cấp thấp nhất mà làm."

Nhà Dư Xa là công thương nghiệp, nhà máy là cấp thấp nhất.

Dư Xa chỉ vào mũi mình: "Ông ấy muốn tôi đi ăn tro bụi trong xưởng, còn ở ký túc xá nhân viên, tám người một phòng, ngay cả điều hòa cũng không có, có chết ông đây cũng không đi."

"Vẫn là ông ngon, sống ở khách sạn, mặc vest, ăn ở nhà ăn, tốt biết bao, tôi kệ đấy, tôi phải ở với ông." Nói rồi cậu ta đáng thương nhìn sang Quý Tình: "Chị Tình, làm ơn đi."

Quý Tình lườm sang Hứa Tinh Dã: "Tôi không có cái quyền đó, phải liệu xem cậu ấy có bật đèn xanh cho cậu hay không."

Dư Xa nước mắt giàn giụa nóng hổi, xoa xoa eo: "Hôm qua tôi cãi nhau một trận với bố tôi. Tôi bực quá đến tối cũng không về nhà, cũng chẳng có tiền, cả đêm qua ngủ trong xe, đau eo chết mất."

Hứa Tinh Dã: "Con Bentley đó của ông nhỏ như thế, ngủ kiểu gì vậy?"

"Không phải Bentley! Là Xiali *!" Dư Xa gào khóc: "Còn là xe dùng đi mua đồ của dì, tôi chôm tạm đấy, hu hu hu hu huuu, có Bentley lại tốt rồi chí ít thì có thể bán lấy chút tiền ahuhuhuuhuuu ~ "

* Xiali là nhãn xe thuộc tập đoàn FAW.

Thật là đáng thương, Quý Tình và Hứa Tinh Dã nhìn cậu ta một cách đồng cảm, còn chưa kịp nói câu an ủi nào, đã nhịn không nổi mà phì cười.

Hứa Tinh Dã hất cằm: "Ông cứ như này mà đến à?"

"Cần phải mang cái gì à? Không phải khách sạn cái gì cũng có ơ? Đồng phục, giày dép, đồ vệ sinh cá nhân, đồ ăn thức uống, lúc tôi rời nhà khá là vội..."

Dư Xa thọc hai tay vào túi quần, đồng thời kéo ra, tay trái một chiếc sịp đỏ, tay phải một chiếc sịp đen.

Một cậu ấm hề hước và chưa trải sự đời, Quý Tình nhìn không nổi nữa quay vào khách sạn, Hứa Tinh Dã thì không biết nên hỏi ý kiến của vị lãnh đạo nào. Lúc ăn bữa tối, Dư Xa tung tăng nhảy nhót mà xuất hiện ở nhà ăn công nhân viên, đến lúc nhìn thấy đồ ăn liền tỏ ra có chút thất vọng.