*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Yêu đương qua mạng?
Trương Trì nhất thời không kịp phản ứng.
Cậu lướt xem lịch sử trò chuyện của hai người, kết quả phát hiện, bọn họ gần như ngày nào cũng nói chuyện, hơn nữa còn nói rất sâu, rất rộng. Dù chưa từng gặp mặt nhưng đã trở thành những người bạn hiểu nhau rất rõ.
Thậm chí, bản thân cậu cũng không hề nhận ra.
Mấy hôm trước, hai người đùa giỡn nói về mối tình đầu, Trương Trì “thiếu thốn tư liệu”, bèn nhắc đến cô bé cậu gặp ở Cung thiếu nhi.
Ban đầu Trương Trì chỉ định nói qua loa, không ngờ Chu Thiến Như lại rất hứng thú với câu chuyện này.
Trương Mạn Ngọc trường Bát Trung: [Mười tuổi đã biết yêu đương, cậu dậy thì sớm ghê.]
James trường Nhất Trung: [Sao, ghẹn tị à?]
Trương Mạn Ngọc trường Bát Trung: [Mời cậu ăn mấy bữa KFC, đã thành mối tình đầu của cậu rồi à? Sao cậu không hỏi xem người ta có đồng ý hay không.]
James trường Nhất Trung: [Thật ra cũng không hẳn, chỉ là tớ cảm thấy, tớ nợ cô ấy, vẫn chưa trả được, nên vẫn luôn canh cánh trong lòng.]
Trương Mạn Ngọc trường Bát Trung: [Thôi được rồi, coi như cậu "trọng tình trọng nghĩa". Nếu gặp lại cô ấy, cậu có trả nợ không?]
James trường Nhất Trung: [Chắc là không gặp lại được, cho dù có gặp lại, cũng không nhận ra.]
Con người ta thường vô thức “tô hồng” ký ức, tuy rằng Trương Trì vẫn luôn nhớ chuyện này, nhưng những chi tiết cụ thể đã bị phai mờ theo thời gian, tất cả chỉ còn lại một bóng hình mơ hồ.
Trương Trì nhìn chằm chằm vào điện thoại, cố gắng moi thêm thông tin từ cô: [Tớ nói xong rồi, đến lượt cậu đấy.]
Chu Thiến Như im lặng rất lâu, hơn mười phút sau mới trả lời hai chữ: Không có.
Trương Trì hận không thể tự tát mình hai cái.
Cái miệng của cậu thật là, chẳng giữ được bí mật nào, "thân phận" đều bị bại lộ hết rồi.
Trương Trì tưởng cô ngại ngùng, bèn chụp một bức ảnh tay tạo hình số bốn: [Tớ thề, tuyệt đối sẽ không nói cho ai biết.]
Cậu đã thành thật như vậy rồi, cô còn lo lắng gì nữa?
Không ngờ Chu Thiến Như vẫn "không xiêu lòng", trả lời cậu: [Đợi gặp mặt rồi tớ nói cho cậu biết.]
Gặp mặt?
Cả hai từng trêu đùa về việc gặp mặt "người bạn online", và Trương Trì cũng rất háo hức. Nhưng khi màn đêm buông xuống, nằm trên giường với tâm trạng tĩnh lặng hơn, cậu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc có nên gặp Chu Thiến Như hay không.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, đã bị cậu gạt đi.
"Nói chuyện về sở thích thì hăng hái lắm, nhưng vừa nhắc đến chuyện mối tình đầu là im bặt. Rõ ràng là đang dò la thông tin từ mình chứ chưa thực sự mở lòng. Gặp gỡ làm gì!"
Trương Trì úp điện thoại xuống, kéo chăn lên đi ngủ!
Khoảng thời gian đó, Trương Trì cố ý tránh xa điện thoại.
Chu Thiến Như cũng tinh ý nhận ra thái độ lạnh nhạt của cậu, nên cũng ít chủ động tìm đến hơn.
Tưởng chuyện này cứ thế trôi qua, nhưng Trương Trì lại có chút bồn chồn.
Trước kia, cậu luôn là cây hài hước trong lớp, vậy mà giờ đây lại trở nên im lìm, ủ rũ. Cậu chẳng còn thiết tha với bất cứ điều gì, ngay cả bóng rổ và game - những thứ cậu từng say mê.
Sự biến mất của cây hài trong lớp khiến giáo viên và bạn bè không khỏi bất ngờ và chú ý.
Một lần, cậu bị thầy giáo nhắc nhở vì lơ đãng trong giờ. Ai ngờ, cậu lại lặng lẽ đứng phạt cuối lớp mà không hề cãi lại hay đùa cợt như mọi khi.
Mọi người đều ngỡ ngàng trước phản ứng của cậu.
Tan học, bạn cùng bàn hỏi cậu có phải cãi nhau với bạn gái hay không.
"Biến, biến, biến, đừng nói linh tinh." Trương Trì gục xuống bàn ngủ, giọng điệu có chút cáu kỉnh.
"Cậu rõ ràng là "tuổi dậy thì bồn chồn"..." Bạn cùng bàn nói với vẻ thấu hiểu.
"Tớ có bạn gái nào cơ chứ--" Nói được một nửa, Trương Trì bỗng nhiên im bặt.
Cậu chợt nhận ra, tất cả những bất thường của bản thân gần đây đều bắt nguồn từ một người mà cậu chưa từng gặp mặt.
Sự nghiêm túc của Trương Trì không kéo dài được bao lâu.
Ở trường Bát Trung, cậu chỉ quen biết bốn người. Một là Bùi Tụng, hai là Trình Bắc Mạt và Trần Vận Cát - đều là quen biết qua Bùi Tụng, và cuối cùng là Chu Thiến Như - người cậu chưa từng gặp mặt.
Thật trùng hợp, Chu Thiến Như lại chính là bạn thân của Trình Bắc Mạt và Trần Vận Cát!
Trương Trì vui mừng khôn xiết, quên béng tâm trạng khó chịu mấy hôm nay.
Xem ra bọn họ cũng có chút duyên phận.
Buổi gặp mặt đầu tiên của nhóm "bạn online" diễn ra với quy mô khá lớn, chẳng khác nào một buổi xem mắt tập thể với sự tham gia của sáu người.
Chu Thiến Như không phải là kiểu mỹ nhân sắc nước hương trời, nhưng cô sở hữu nét đẹp thanh tú, làn da trắng trẻo, nụ cười rạng rỡ. Cô nàng hoạt bát, thú vị, ở bên cạnh mang lại cảm giác rất thoải mái.
Sáu người tụ tập, bầu không khí có chút kỳ lạ. Trần Vận Cát và Đỗ Dương thì tình ý dường như chỉ chờ ngày công khai, còn Bùi Tụng và Trình Bắc Mạt trông đẹp đôi vô cùng, cử chỉ cũng có chút gì đó mờ ám.
Thế là tự nhiên, Trương Trì và Chu Thiến Như - hai người còn lại, vô tình trở thành một cặp.
Hai người vốn đã "hợp cạ" từ khi còn là bạn online, gặp mặt rồi lại càng ăn ý hơn.
So sánh ra, Trương Trì dễ gần hơn "anh bạn Cún" Bùi Tụng kia rất nhiều.
Trương Trì biết quan tâm đến người khác, cũng giỏi tạo không khí, ở bên cậu rất thoải mái, vui vẻ.
Trương Trì rất thích ở bên Chu Thiến Như. Họ có nhiều điểm chung, lại luôn vui vẻ, thoải mái khi ở cạnh nhau. Hơn nữa, ở Chu Thiến Như, cậu không hề thấy cái gọi là "tiêu chuẩn đánh giá" thường thấy ở những cô gái trường Nhất Trung.
Trương Trì thường xuyên rủ Chu Thiến Như đi chơi, khi thì đi ăn lẩu, khi thì đi chơi karting, khi thì đi xem phim.
Mỗi lần, Chu Thiến Như đều muốn trả tiền, nhưng Trương Trì chưa từng nhận. Ngay cả khi cô lén chuyển khoản, thì hôm sau cậu cũng sẽ chuyển lại cho cô.
Qua lại như vậy mấy lần, Trương Trì rủ cô đi chơi, cô liền không đi nữa.
Trương Trì bất mãn: "Cậu như vậy là không được rồi."
"Cậu như vậy mới không được." Chu Thiến Như cũng không khách sáo với cậu, "Đợi sau này cậu tự kiếm được tiền, rồi mời tớ cũng chưa muộn."
Sau này...
Hai người đều sững người.
Chu Thiến Như vội vàng chuyển chủ đề, hỏi cậu: "Trường Nhất Trung học hành bận rộn lắm mà, bài tập nhiều lắm, chúng ta cứ đi chơi suốt, có ảnh hưởng đến cậu không? Tớ thì không sao, chỉ sợ làm lỡ việc học của cậu."
Trương Trì lắc đầu, thở dài: "Dạo này nhà tớ như cái chuồng gà ấy, chẳng muốn về chút nào."
Gần đây, Vương phu nhân và Trương Diễm đang chiến tranh lạnh.
Vương phu nhân không đồng ý bạn trai mà Trương Diễm đang quen, Trương Diễm cũng không phải dạng vừa, làm ầm ĩ cả nhà lên.
Trương Trì biết, bạn trai của Trương Diễm là người chị ấy quen từ hồi cấp ba. Năm đó, chị ấy đẩy cậu đến cung thiếu nhi học cũng chỉ vì muốn tranh thủ thời gian hẹn hò với anh ấy.
Lên đại học, hai người yêu xa, vất vả lắm mới duy trì đến bây giờ.
Trong lòng Chu Thiến Như thoáng qua tia thất vọng.
Cô còn tưởng cậu ấy thích ở bên cô nên mới hay tìm cô.
Cô không bộc lộ ra ngoài, chỉ hỏi cậu: "Chuyện của chị gái cậu, sao cậu lại không muốn về nhà?"
"Chuyện chị ấy yêu đương tớ biết từ lâu rồi, mẹ tớ giận tớ vì giúp chị ấy giấu giếm gia đình. Chị ấy tức giận nên đã chuyển ra ngoài ở riêng, tớ vừa về nhà, mẹ tớ liền trút hết lên đầu tớ."
Vương phu nhân tịch thu máy chơi game, vứt hết truyện tranh, còn đột xuất kiểm tra phòng cậu vì sợ cậu cũng "yêu đương sớm" như chị gái.
"Chị ấy đã lớn rồi, yêu đương cũng bình thường mà!" Cậu thở dài. "Hơn nữa, bọn họ đã bên nhau bao nhiêu năm, đâu phải dễ dàng gì. Có mấy ai yêu được mối tình đầu đâu chứ? Không hiểu sao mẹ lại phản đối."
Chu Thiến Như thản nhiên phụ họa một câu "ừ", sau đó chuyển sang chủ đề khác.
Hai người đi chơi nhiều lần như vậy, khó tránh khỏi việc bị bạn học bắt gặp.
Lâu dần, liền có người đồn Trương Trì đang yêu đương với một cô gái trường Bát Trung.
Một hôm, lúc đội bóng rổ đang tập luyện, thầy Giang hỏi Trương Trì có phải đang yêu đương không.
Trương Trì lau mồ hôi trên trán: "Thầy nghe ai nói thế?"
"Cậu chỉ cần nói có hay không thôi."
"Là có hay không?"
"Tôi tận mắt chứng kiến đấy!" Thầy Giang ném chai nước vào người cậu, tia nước bắn tung tóe lên áo. "Nói mau! Cậu học theo cái thằng Cún phải không? Nó yêu con gái trường Bát Trung, cậu cũng phải yêu con gái trường Bát Trung cho bằng được đúng không?!"
Giọng điệu thầy Giang đầy mỉa mai.
Trương Trì biết, dù Bùi Tụng đã chuyển trường, cậu ta vẫn là tâm điểm của mọi câu chuyện, nhất cử nhất động đều bị người khác soi mói. Và đương nhiên, trường Bát Trung cũng thường xuyên được réo tên trong những câu chuyện phiếm ấy.
Là học sinh trường chuyên, học sinh trường Nhất Trung luôn mang trong mình một sự kiêu ngạo nhất định. Mỗi lần nhắc đến trường Bát Trung, họ đều tỏ ra khinh thường, dè bỉu.
Những hành động trẻ con ấy đều bắt nguồn từ sự nông cạn, thiển cận của họ.
Trước đây, bản thân Trương Trì cũng như vậy, cũng luôn vô thức nhìn người khác bằng nửa con mắt.
Ở trường Nhất Trung, phụ huynh và học sinh từ lâu đã quen với việc đánh giá một người dựa vào thành tích và gia cảnh.
Nhưng sau khi tiếp xúc với học sinh trường Bát Trung, cậu nhận ra trước đây bản thân thật ấu trĩ và nực cười.
"Biến đi." Trương Trì có chút khó chịu.
Thầy Giang vỗ vai cậu, không giận mà còn nói: "Dù có yêu đương thì cũng chẳng đi đến đâu."
Trương Trì không hiểu.
Thầy Giang hiếm khi nghiêm túc như vậy: "Thầy không có ý coi thường học sinh trường Bát Trung, nhưng em có biết tỉ lệ đỗ đại học của trường đó hàng năm là bao nhiêu không? Hơn nửa là học cao đẳng. Nếu cô bé kia thi được vào trường đại học tốt thì may ra, còn nếu không thì sao? Em nghĩ hai người sẽ có bao nhiêu điểm chung? Hơn nữa, tương lai em còn đi du học, đó là chuyện sớm muộn, đúng không? Đi một lần là mấy năm, sau này học lên cao nữa, thời gian còn dài hơn. Xa mặt cách lòng, yêu xa được bao lâu? Ai mà chờ được em?"
Trương Trì choáng váng trước bài thuyết giảng này.
Trên đường về nhà, trong lúc uể oải làm bài tập, cho đến khi màn đêm buông xuống, những lời thầy Giang nói vẫn văng vẳng bên tai Trương Trì.
Đêm đó, chàng trai vốn vô lo vô nghĩ, luôn ngủ ngon giấc bỗng trở nên trằn trọc.
Việc cậu phải đi du học là điều đã được định sẵn, còn tương lai thì luôn đầy rẫy những điều bất định.
Cậu nhớ đến lời Chu Thiến Như từng nói khi kiên quyết chia tiền với cậu, sau này cậu tự kiếm được tiền...
Sau này. Hai người họ còn có sau này sao?
Đến nửa đêm, cậu lại tự cười nhạo bản thân suy nghĩ quá nhiều.
Bọn họ hiện tại vẫn chưa yêu đương, thậm chí chưa từng nhắc đến những từ ngữ, chủ đề liên quan.
Giữa cậu và Chu Thiến Như, vẫn luôn có một ranh giới vô hình, cả hai đều rất tự giác, chỉ cần ai tiến gần ranh giới đó, người kia sẽ chủ động lùi lại.
Cả hai đều "ngoan ngoãn" duy trì mối quan hệ bạn bè, vừa mở lòng nhưng cũng đầy dè dặt.
Những tháng ngày vui vẻ trôi qua thật nhanh. Sang đến học kỳ hai lớp 11, không khí căng thẳng bao trùm tất cả mọi người.
Lên lớp 12, thời gian eo hẹp, số lần gặp mặt của họ cũng ít dần, ngay cả những cuộc trò chuyện cũng thưa thớt.
Thành tích Chu Thiến Như không tốt lắm, cô ấy đăng ký lớp học thêm chuyên ngành đạo diễn, sau giờ học và cuối tuần đều phải đi học.
Còn Trương Trì vừa phải chuẩn bị cho việc du học, vừa phải ôn tập kiến thức thi đại học, mệt mỏi tột độ.
Tất cả là vì Vương phu nhân cảm thấy cuộc đời mà thiếu đi kỳ thi đại học là một thiếu sót lớn, nên bà không cho phép Trương Trì lơ là việc học hành.
Chu Thiến Như rất tinh ý, cô thường xuyên cập nhật những thông tin mới nhất về du học như tài liệu luyện thi TOEFL, chính sách tuyển sinh, những điều cần lưu ý,... rồi gửi cho cậu ngay lập tức.
Mỗi lần nhận được tin nhắn, Trương Trì đều cảm ơn, trong lòng lại dâng lên cảm giác áy náy khó tả.
Sau kỳ thi tốt nghiệp, Trương Trì không phải hồi hộp chờ đợi điểm số hay kết quả trúng tuyển như những người khác, cậu chỉ cần chuẩn bị hành lý để lên đường sang Mỹ.
Trước khi điểm thi được công bố, Trương Trì không dám hẹn Chu Thiến Như đi chơi.
Đến khi biết chắc chắn Chu Thiến Như đã đủ điểm vào Đại học Sư phạm, cậu mới hẹn cô ấy.
Bọn họ không đi xem phim, cũng không đi chơi karting, cũng không đi công viên giải trí.
Chỉ là tìm một quán cà phê, yên lặng ngồi đối diện nhau.
Trương Trì thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô gái đang ngồi đối diện.
Trước kia, cậu chưa bao giờ nghĩ, sẽ có ngày bọn họ ngồi đối diện nhau mà chẳng nói nên lời.
Trương Trì nói: "Chúc mừng cậu, đủ điểm rồi."
Chu Thiến Như cười gượng gạo: "Cảm ơn."
Một lúc sau, Trương Trì lại nói, cuối tháng 8 cậu sẽ đi.
Chu Thiến Như vẫn giữ vẻ bình thản, mỉm cười nói: "Chúc cậu thượng lộ bình an."
Trương Trì ngẩng đầu, nhìn Chu Thiến Như, mắt bỗng cay xè.
Sự im lặng của cô khiến cậu dằn vặt, cũng khiến cậu sợ hãi.
Cô chờ đợi lời tỏ tình từ cậu, dù không thể ở bên nhau, cô vẫn muốn được nghe Trương Trì nói lời thật lòng.
Còn cậu, cậu chờ đợi một câu nói "tớ không nỡ" từ cô. Dù không thể thay đổi được gì, nhưng ít nhất cậu cũng biết được tâm ý của cô dành cho mình.
Bọn họ ngồi đối diện nhau, muốn nói lại thôi, rất nhiều lời đã tan biến trong nụ cười bất lực.
Cuối cùng, Chu Thiến Như vẫn không đợi được lời tỏ tình của Trương Trì.
Trước khi chia tay, Trương Trì tặng cô một sợi dây chuyền.
Chu Thiến Như nhìn túi giấy của Tiffany, liền biết sợi dây chuyền này rất đắt.
Cô không muốn nhận, nhưng Trương Trì như không nghe thấy, kiên quyết đặt túi giấy trước mặt cô.
Hai người đẩy qua đẩy lại một hồi, cuối cùng Trương Trì vẫn ép cô nhận lấy.
"Cậu nhận đi, không đắt đâu." Trương Trì nói.
Chu Thiến Như thở dài, hỏi cậu: "Cậu có thể đồng ý với tớ một chuyện không?"
Trương Trì gật đầu lia lịa.
"Cậu có thể tặng tớ một món quà nữa không?"
"Cậu muốn gì cứ nói."
Chu Thiến Như hỏi cậu, năm đó cậu định tặng gì cho mối tình đầu.
""Mối tình đầu" gì chứ, không tính là mối tình đầu." Trương Trì gãi đầu, "Chỉ là một miếng dán tủ lạnh thôi."
"Cậu còn giữ không?"
"Chắc là còn, để tớ về tìm xem." Trương Trì ngập ngừng gật đầu, giọng điệu không chắc chắn, "Cậu chỉ muốn cái này thôi à?"
"Ừ." Chu Thiến Như gật đầu, "Dù sao cậu cũng không dùng đến, tặng cho tớ đi."
Trương Trì chợt nhớ đến chuyện cũ, bèn trêu chọc: "Nói đến chuyện này, hồi trước nói về mối tình đầu, tớ đã kể hết rồi, còn cậu thì giấu tiệt."
Chu Thiến Như ngẩn người, nói: "Tớ không có mối tình đầu."
Trương Trì nuốt nước bọt, cậu muốn hỏi "Vậy còn tớ thì sao?". Nhưng rồi lại cười khổ, cảm thấy nên dừng chủ đề này lại.
Cậu tiếp lời: "... Miếng dán tủ lạnh, lần sau gặp mặt tớ sẽ đưa cho cậu."
Lần gặp mặt tiếp theo của họ, là ở sân bay.
Trương Trì sắp đi rồi.
Có hai nhóm người đến tiễn cậu, một nhóm là bạn học trường Nhất Trung, một nhóm là bạn bè trường Bát Trung.
Bùi Tụng, Trần Vận Cát và Đỗ Dương đều đến.
Trình Bắc Mạt bị thương ở chân, gửi cho cậu một tin nhắn rất dài, dài như một bài văn, chúc cậu học hành thuận lợi, đồng thời chúc cậu sớm thoát ế. Học bá quả nhiên là học bá, viết văn thi đại học chưa đủ hay sao.
Cậu biết ý của Trình Bắc Mạt, cười khổ đáp lại một tiếng "cảm ơn".
Cậu rất ghen tị với Bùi Tụng, tuy rằng nhà Bùi Tụng có chút rắc rối, nhưng cậu ấy có thể tự quyết định mọi chuyện.
Trương Trì nói chuyện với bạn học trường Nhất Trung một lúc, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn xung quanh.
Chu Thiến Như vẫn chưa đến.
Tiễn bạn học trường Nhất Trung xong, cậu đi chào tạm biệt Bùi Tụng.
Bùi Tụng vỗ vai cậu, mỉm cười: "Hiếm khi thấy cậu nghiêm túc như vậy."
Cậu cười khổ: "Đừng đùa tớ nữa."
Ngày trước hiến kế giúp Bùi Tụng, cậu nhanh nhảu lắm, nghĩ ra đủ trò, chiêu này nối tiếp chiêu kia. Vậy mà đến khi bản thân rơi vào lưới tình, cậu lại trở nên lúng túng, chẳng biết phải làm sao.
Bùi Tụng hạ giọng nói bên tai cậu: "Trần Vận Cát với Mạt Mạt đều đã nhắn tin cho cậu ấy rồi, cậu ấy sẽ đến."
Thật ra lúc đầu Chu Thiến Như không định đến sân bay tiễn Trương Trì.
Cô ngồi khoanh chân trong phòng, nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền.
Gia cảnh nhà cô không tệ, nhưng không thể so sánh với nhà Trương Trì.
Tám năm trước, cô tưởng nhà Trương Trì nghèo khó, nên mỗi lần bố dẫn cô đi ăn KFC, cô đều mua thêm một phần gà rán cho cậu.
Tám năm sau, cậu cầm một sợi dây chuyền Tiffany nói với cô "không đắt đâu".
Gia cảnh giàu có tạo nên sự tùy hứng của cậu, cũng tạo nên tính cách vô tư, vô lo của cậu.
Giữa bọn họ có một hố sâu ngăn cách, có lẽ làm bạn bè thật sự thích hợp hơn.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô đi đi lại lại trong phòng cả buổi, cảm thấy bực bội, cuối cùng vẫn bất chấp cái nóng 40 độ, ra khỏi nhà.
Lúc Chu Thiến Như đến sân bay, Trương Trì đã làm thủ tục ký gửi hành lý, chuẩn bị qua cửa kiểm tra an ninh. Nhìn thấy cô, cậu không giấu nổi niềm vui trong ánh mắt.
Vương phu nhân cũng ở đó, bà định đi rồi, nhưng lại quay người bước lại. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Dù trong lòng nghĩ thế nào, nhưng đến lúc chia tay, nước mắt Chu Thiến Như vẫn trào ra.
Cô không muốn để Trương Trì nhìn thấy, cố gắng nở một nụ cười.
"Cuối cùng cậu cũng đến." Trương Trì lấy một món đồ từ trong túi ra, đặt vào tay cô, "Không thì tớ phải mang cái này sang Mỹ mất."
Miếng dán tủ lạnh là hình một hòn đảo hoạt hình, có biển, có cây dừa, màu sắc tươi sáng, nét vẽ đáng yêu, cầm trên tay rất nặng.
Chu Thiến Như vuốt ve miếng dán tủ lạnh, khẽ nói: "Cuối cùng cũng được nhìn thấy rồi."
Trương Trì nhíu mày: "Cái gì?"
"Không có gì." Chu Thiến Như cẩn thận cất miếng dán tủ lạnh vào túi, ngẩng đầu nhìn Trương Trì, "Tớ đến muộn, làm lỡ thời gian của cậu rồi, chúc cậu thượng lộ bình an, tiền đồ rộng mở, Trương Trì."
Bình thường Trương Trì luôn vui vẻ, cợt nhả, giỏi che giấu những cảm xúc tiêu cực.
Nhưng lúc này, biểu cảm của cậu dường như không thể kiểm soát được.
Vương phu nhân đang đứng bên cạnh chờ cậu, Bùi Tụng rất biết ý, kéo Vương phu nhân sang nói chuyện.
Trương Trì dang tay về phía Chu Thiến Như, dùng ánh mắt hỏi cô, có thể ôm tạm biệt một cái không.
Cậu cúi đầu, như một chú cún con lạc lõng.
Chu Thiến Như mím môi, trên gương mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, bước về phía cậu.
Khi cô còn cách cậu một bước chân, cậu đã kéo cô vào lòng, ôm chặt.
Ban đầu Chu Thiến Như tưởng chỉ là cái ôm tạm biệt xã giao, không ngờ, Trương Trì ôm cô thật lâu, không chịu buông ra.
Trước khi đi, cậu đã nghĩ ra rất nhiều cách, cậu có nên học theo "chiêu" trong phim truyền hình, nào là giả vờ ôm tất cả mọi người, chỉ mong có thể ôm cô một cái trước lúc rời xa.
Nhưng cuối cùng, cậu chỉ ôm cô.
Cậu muốn nói "chúng ta yêu nhau đi", muốn nói "đợi anh về".
Nhưng lại cảm thấy đã quá muộn.
Là cậu hèn nhát, là cậu do dự.
Vì sợ mất đi, nên lựa chọn không bắt đầu.
Thật nực cười.
Chu Thiến Như cảm nhận được những giọt nước lạnh lẽo chảy từ gáy cô xuống cổ áo.
Bên tai cô là tiếng thở dốc gấp gáp của Trương Trì để che giấu tiếng nấc nghẹn.
Cô nghĩ, vậy là đủ rồi.
Trương Trì nói bên tai cô: "Tớ sẽ nhớ cậu."
Hai người buông nhau ra, cô nhìn Trương Trì, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Vừa tủi thân, vừa bất ngờ.
Cô đưa tay lau nước mắt, nói: "Đừng lừa tớ nữa."
"Tớ không lừa cậu." Trương Trì có chút sốt ruột.
"Không sao, dù sao cũng không phải lần đầu tiên." Cô mỉm cười nói.
Câu nói cuối cùng của cô, Trương Trì không hiểu ý.
Bị giục bởi lời nói gấp gáp của Vương phu nhân, cậu vội vàng làm thủ tục kiểm tra an ninh, khuôn mặt vẫn còn mang đầy vẻ hoang mang.
Chu Thiến Như nhìn theo bóng lưng Trương Trì khuất dần, vẻ mặt ngơ ngẩn, như vừa trải qua một giấc mơ.