Loạn Nhịp - Tần Phương Hảo

Chương 48




Con đường về nhà chỉ mười mấy phút, Bùi Tụng hôm nay lại lê bước gần nửa tiếng. Dù gió đêm hiu hiu mát, cậu vẫn thấy nóng ran như lửa đốt, cổ họng khô khốc, yết hầu cứ liên tục chuyển động. Cậu vội cởi phăng chiếc áo khoác đồng phục, vắt tạm lên vai cho đỡ bức bối.

Trời đã tối, cậu ấy nhắn tin cho Trình Bắc Mạt: [Về nhà chưa?]

Trình Bắc Mạt trả lời: [Rồi.]

Bùi Tụng nhìn chằm chằm vào điện thoại, không nhắn tiếp.

Một lúc lâu sau, Trình Bắc Mạt chủ động hỏi: [Còn cậu?]

BT: [Chưa.]

MOMO: [Nhà cậu gần trường lắm mà?]

BT: [Đang suy nghĩ một chút.]

Trình Bắc Mạt tinh ý không hỏi cậu ấy đang nghĩ gì, dù sao cả hai đều đã ngầm hiểu.

Kết quả, Bùi Tụng lại tự hỏi: [Sao cậu không hỏi tớ đang nghĩ gì?]

Cậu ấy chỉ muốn trêu chọc cô một chút.

Trình Bắc Mạt không trả lời.

Bùi Tụng cười, nhắn tin: [Thôi, biết cậu về nhà an toàn là đươc rồi.]

Về đến nhà, Bùi Tụng không bật đèn, ngã người xuống ghế sofa, nằm ngửa trong bóng tối một lúc rồi phá lệ gọi điện cho Trương Trì.

Nửa tiếng sau, Bùi Tụng đến cổng khu biệt thự sang trọng nhà Trương Trì.

Trương Trì đã đứng đợi sẵn ở ven đường từ lâu, vừa thấy Bùi Tụng xuống xe, cậu ta liền vội vàng chạy đến, xoa tay hỏi: "Mang theo Switch không đấy?"

Bùi Tụng liếc xéo cậu ta: "Cậu chào đón tôi hay chào đón máy chơi game?"

"Đều chào đón, đều chào đón." Trương Trì dẫn cậu ấy đi vào khu biệt thự, "Lát nữa gặp mẹ tớ, đừng có để lộ nhé."

Bùi Tụng cảm thấy cậu ta hơi khoa trương: "Cần thiết sao, đại thiếu gia Trương Trì?"

"Này, cậu sướng rồi không biết đến cảnh khổ của tớ. Mẹ tớ nói, vẫn phải thi đại học, không được lơ là, nhỡ có chuyện gì còn có đường lui." Trương Trì vẻ mặt đau khổ, "Máy chơi game của tớ bị khóa lại rồi, máy tính cũng không được bật, mẹ tớ chỉ thiếu nước đổi điện thoại của tớ thành đồng hồ thông minh trẻ em thôi."

Bùi Tụng không hề đồng cảm với cậu ta: "Ai bảo cậu không có khả năng tự kiềm chế."

Vượt qua khoảng sân rộng, cả hai bước vào nhà Trương Trì. Trên thảm chùi chân ngay cửa đã có sẵn dép lê dành cho khách.

Nhà Trương Trì được trang hoàng lộng lẫy, chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh khiến người ta hoa cả mắt. Nghe đồn riêng chiếc đèn ấy đã có giá hàng trăm triệu tệ.

Mẹ Trương Trì rất nhiệt tình mang trái cây và sữa đến, còn đặc biệt dặn người giúp việc dọn dẹp một căn phòng.

"Mẹ ơi, Bùi Tụng sẽ ngủ chung phòng với con." Trương Trì hét lên đầy bất mãn, rồi đóng sầm cửa lại, khóa trái ngay lập tức.

"Cậu ở nhà mà thái độ như vậy, bị khóa máy chơi game là đáng." Bùi Tụng dựa vào bàn học của Trương Trì, hai chân thon dài bắt chéo, thuận tay mở một cuốn sách ra.

"Không phải." Trương Trì ra vẻ "cậu hiểu gì chứ", "Mẹ tớ lo lắng về giới tính của tớ."

Bùi Tụng vừa uống một ngụm sữa, suýt chút nữa thì phun ra: "Cậu?"

"Miệng tớ lúc nào cũng nhắc đến cậu, đương nhiên bà ấy phải cảnh giác."

Bùi Tụng: "..."

Trương Trì vỗ vai cậu ấy một cách nghịch ngợm: "Ai bảo tớ yêu cậu tha thiết."

Bùi Tụng né tránh: "Cút."

Trương Trì cười hì hì, cầm Switch nằm xuống giường, mắt không rời khỏi màn hình, hỏi: "Hôm nay cậu đến tìm tớ có việc gì?"

Bùi Tụng ném một quả nho vào miệng: "Không có việc gì."

"Sao thế? Thất tình à?" Trương Trì thuận miệng hỏi.

Bùi Tụng thờ ơ đáp: "Cậu tưởng tôi là cậu chắc."

"Nói chuyện đàng hoàng đi, đừng có đụng chạm đến nỗi đau của người khác." Trương Trì cảm thấy tên này đúng là đáng ghét, cậu ta ôm ngực, cau mày, "Trước đây gọi cậu cậu cũng không thèm đến, hôm nay lại chủ động đến, chắc chắn là có chuyện gì lớn xảy ra rồi."

Bùi Tụng mắc chứng sạch sẽ, lại thêm OCD, còn chỉ ngủ ngon trên giường quen, nên bình thường cậu ấy không bao giờ ngủ lại nhà ai, toàn là Trương Trì đến nhà cậu ấy chơi.

Trương Trì thì lắm mồm, lải nhải nói mãi một chuyện. Bùi Tụng bị cậu ta làm phiền đến mức không chịu nổi nữa, bèn đóng sầm cuốn sách xuống rồi mới kể lại chuyện xảy ra lúc tan học.

Cả thế giới như ngừng lại trong một giây, rồi từ phòng Trương Trì bỗng vang lên tiếng hét thất thanh: "Trời ơi, trời ơi, trời ơi, trời ơi, trời ơi!!! Tớ biết ngay là cậu thích Tiểu Mạt Lê mà!!! Tớ biết ngay mà!!!"

Trương Trì thậm chí còn ném cả máy chơi game xuống. Cậu ta bật dậy, lao đến trước mặt Bùi Tụng.

"Chuyện lớn như vậy, sao bây giờ cậu mới nói?"

Bùi Tụng dựa lưng vào ghế sofa đơn, vắt chéo chân, để lộ mắt cá chân thon gọn: "Nếu nói cho cậu biết sớm, thì cả thế giới đều biết rồi."

Trương Trì cũng không để ý, nhìn cậu ấy chằm chằm: "Tiểu Mạt Lê nói gì?"

Thực ra Bùi Tụng cũng không biết mình tỏ tình thành công hay thất bại.

Chính cậu ấy đã không cho Trình Bắc Mạt cơ hội để đồng ý, có lẽ vì trong lòng sợ bị từ chối, nên đã tự mình tìm cách thoát khỏi tình huống đó.

Bùi Tụng im lặng, Trương Trì cũng không gặng hỏi thêm, chỉ nhìn cậu bạn thân bằng ánh mắt thương hại.

Gò má cao, sống mũi thẳng, tỷ lệ gương mặt hoàn hảo. Cô gái nào nhìn thấy gương mặt này của Bùi Tụng mà không ngẩn ngơ, Tiểu Mạt Lê đúng là cao tay.

"Cậu đã từng nghe câu nói này chưa? Tỏ tình là chuyện của trẻ con, còn người lớn là phải "thả thính". "Thả thính" có ba cách, biến thành mèo, biến thành hổ, biến thành chú chó bị ướt mưa."

Bùi Tụng liếc nhìn cậu ta: "Xin lỗi, tôi vẫn chưa thành niên."

Trương Trì trợn trắng mắt: "Cậu có biết nắm bắt trọng tâm không, ý tớ là, cậu chẳng cần phải biến hình gì cả, bây giờ cậu chính là một chú cún ướt sũng rồi!"

Bùi Tụng: "..."

Trương Trì chụp ảnh Bùi Tụng rồi nói: "Nếu Tiểu Mạt Lê nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, chắc chắn sẽ đau lòng."

Bùi Tụng cau mày, lạnh lùng nói: "Muốn chết thì gửi thử xem."

"Được rồi." Trương Trì cất điện thoại, "Vậy kế hoạch của cậu là gì?"

Bùi Tụng nói với giọng điệu bình thản, chân lắc lư: "Không làm gì cả, cứ để yên như vậy."

"Nếu trong lòng cậu thật sự nghĩ như vậy, thì sẽ không chạy đến nhà tớ vào buổi tối." Tuy Trương Trì lắm mồm lại còn hay buôn chuyện, nhưng cậu ta rất hiểu tâm tư của Bùi Tụng, "Tớ thấy cậu và Tiểu Mạt Lê đều là những người rất kiên định, đã có mục tiêu thì sẽ không để ý đến những thứ khác, một lòng hướng đến mục tiêu, vì vậy, chỉ cần hai người kiểm soát tốt, thì yêu đương chắc sẽ không ảnh hưởng nhiều đến việc học."

Bùi Tụng lười biếng nói: "Cái gì gọi là kiểm soát tốt?"

Trương Trì hắng giọng: "Chính là... khụ khụ... đừng có mà "đốt chay giai đoạn"."

Bùi Tụng cau mày: "Tôi là loại người đó sao? Cho dù yêu đương cũng phải tôn trọng cậu ấy, bảo vệ cậu ấy."

Trương Trì dang hai tay ra: "Chuẩn bị tâm lý tốt như vậy rồi, cậu còn định bỏ cuộc sao?"

Bùi Tụng bỏ chân xuống, nhìn thẳng vào Trương Trì với vẻ nghiêm túc: "Cậu tưởng yêu đương dễ dàng lắm à? Thế này nhé, cậu thử tỏ tình với Chu Thiến Như trước đi, dùng hết mấy chiêu cậu vừa nói ấy."

"Hai đứa bọn tớ..." Nhắc đến bản thân, Trương Trì liền lảng tránh ánh mắt của Bùi Tụng, lại cầm máy chơi game lên.

Bùi Tụng hỏi: "Cậu không thích cậu ấy sao?"

"Ai nói tớ thích cậu ấy."

Cuối tuần nào cũng vậy, hai người họ lại cùng nhau đi ăn và dạo phố, ai cũng thấy rõ tình cảm của họ dành cho nhau.

Bùi Tụng liếc xéo cậu ta, cười khẩy một tiếng.

"Cậu đừng nhìn tớ bằng ánh mắt nhìn tra nam như vậy." Trương Trì đột nhiên chán nản, ngã người xuống giường, luồn tay vào tóc, "Thi đại hoạc xong, tớ sẽ đi du học, nói gì đến việc thích hay không thích."

"Thế thì cậu buông tha cho người ta đi, đừng làm tra nam nữa."

"Tớ biết, haiz, phức tạp lắm..." Trương Trì lẩm bẩm mấy câu, cau mày, cảm thấy chủ đề bị lệch hướng, "Đang nói chuyện của hai người, sao lại lôi tớ vào làm gì!"

Bùi Tụng cười nhạt, không phủ nhận cũng không khẳng định.

Trương Trì cũng lười nhúc nhích, duỗi chân, huých vào đầu gối Bùi Tụng: "Này, cậu thấy Tiểu Mạt Lê có thích cậu không?"

Bùi Tụng không chắc lắm.

Cậu ấy cảm thấy Trình Bắc Mạt cũng có chút rung động với mình, nhưng chắc là chưa đến mức thích thật lòng.

Nếu không, sao lại thản nhiên nói ủng hộ cậu ấy đi du học.

Chắc là do chưa thích nhiều nên cô ấy mới lý trí như vậy.

Trương Trì sờ cằm: "Có rung động, tức là có hy vọng. Bước tiếp theo cậu định làm gì?"

Bùi Tụng nói: "Làm gì là làm gì, đợi sau khi thi đại học rồi hãy nói."

"Thi đại học á? Cậu kiên nhẫn thật đấy." Trương Trì còn sốt ruột hơn cả đương sự, "Sinh nhật Tiểu Mạt Lê là khi nào, cậu chẳng lẽ không chuẩn bị quà gì à? Bánh kem, hoa hòe gì đó, không có sao được?"

Trương Trì nghĩ thầm, tất cả là tại gương mặt đẹp trai chết người của Bùi Tụng! Từ bé đến giờ toàn được người ta tỏ tình, theo đuổi, có bao giờ cậu ta phải chủ động đâu, nên giờ đến cả quy trình cũng không nắm rõ.

Ngược lại, cậu ta lại dày dặn kinh nghiệm tình trường, mà toàn là kinh nghiệm thất bại. Nghĩ đến đây, Trương Trì muốn khóc ròng.

Sinh nhật của Trình Bắc Mạt là ngày 1 tháng 6, trùng với ngày Quốc tế Thiếu nhi.

Trần Vận Cát từng nói, ngày Trình Bắc Mạt sinh ra, chậu hoa nhài nhà cô ấy bỗng nở hoa, nên bố mẹ cô ấy đã đặt tên cho cô là Bắc Mạt.

Bùi Tụng cau có: "Cậu đừng bày trò nữa được không? Bây giờ thi đại học là quan trọng nhất."

Trương Trì liếc xéo cậu ta: "Thỉnh thoảng tặng quà thì đã sao? Chẳng phải loài chó các cậu sinh ra đã thích đánh dấu lãnh thổ à?"

Khỉ thật.

Một lúc sau, khi Trương Trì đã chán chủ đề này, quay lại với chiếc máy chơi game, bỗng nghe thấy Bùi Tụng thản nhiên nói: "Bây giờ mà yêu đương, tôi có thể cho cậu ấy được gì? Tôi không thể lấy tương lai của cậu ấy ra làm trò đùa."

Hôm nay Trình Bắc Mạt có chút khác thường.

Tạm biệt Bùi Tụng xong, cô hớt hải chạy hết cả một trạm xe buýt mới sực nhớ ra mình phải bắt xe. Về đến nhà, lòng vẫn còn rối bời, cô không thể tập trung làm bài tập. Nghe nhạc một lúc lâu, đến khi loa ngoài tự động bật lên, cô mới nhận ra tai nghe đã hết pin từ lúc nào.

Làm việc gì cũng lơ đãng, như người mất hồn.

Thoáng chốc đã hơn 11 giờ đêm.

Cô vào nhà vệ sinh, vốc nước lạnh dội lên mặt. Trong gương, gương mặt trắng nõn của cô ướt đẫm, hai gò má vẫn ửng hồng dù cô cố gắng hạ nhiệt.

Trở về phòng, Trình Bắc Mạt ngồi khoanh chân trên giường, lướt điện thoại một cách vô định.

Cô phát hiện ra Trần Vận Cát và Chu Thiến Như đang gọi thoại tám chuyện rôm rả trong nhóm chat 6 người.

Trần Vận Cát và Chu Thiến Như đang nói chuyện rôm rả, nhìn thấy avatar của Trình Bắc Mạt xuất hiện, lập tức chuyển chủ đề: "Mạt Mạt, bọn tớ đang thảo luận đề Tiếng Anh..."

Trình Bắc Mạt cười bất lực: "Tớ đâu phải chủ nhiệm giáo dục."

Trần Vận Cát không che giấu nữa, hỏi: "Sao cậu còn chưa ngủ?"

Trình Bắc Mạt nói: "Tớ không ngủ được."

Trần Vận Cát nhớ đến lúc tan học hôm nay, cô nàng đã viện cớ để chuồn mất, bỏ mặc Trình Bắc Mạt và Bùi Tụng ở cổng trường: "Không phải tớ cố ý bỏ rơi cậu đâu, tớ thật sự có việc gấp..."

Radar hóng hớt của Chu Thiến Như hoạt động, liên tục hỏi là việc gì.

Trần Vận Cát kể sơ qua về màn "cẩu huyết" lúc tan trường, Chu Thiến Như tặc lưỡi: "Nếu là tớ, tớ sẽ tỏ tình ngay tại trận, đá bay tình địch cho xong."

Trần Vận Cát cẩn thận hỏi: "Mạt Mạt, hotboy có nói gì không?"

Trình Bắc Mạt cắn móng tay, do dự một lúc, nói: "Không có."

Trần Vận Cát và Chu Thiến Như đều thở dài tiếc nuối.

Mấy cô nàng đang tâm sự chuyện con gái, Trương Trì xuất hiện.

Trương Trì đúng là "cây hài" của nhóm, vừa vào đã nổ ngay một tràng: "Các chị em, khuya lắm rồi sao còn chưa ngủ, buôn dưa lâu thế?"

Trần Vận Cát khó chịu nói: "Chuyện con gái, cậu bớt xen vào."

"Nói chuyện với trai đẹp lịch sự một chút được không."

Trần Vận Cát "hừ" một tiếng: "Cậu là trai đẹp chỗ nào?"

"Tớ không phải trai đẹp, nhưng cún là trai đẹp."

Ngay sau đó, một giọng nói lạnh tanh quen thuộc vang lên: "Cậu muốn làm trò gì thì tự đi mà làm, đừng lôi tôi vào."

Trình Bắc Mạt giật mình.

"Sao hotboy ở cùng cậu?" Chu Thiến Như hỏi.

"Đúng vậy, cậu ấy đang ở nhà tớ." Trương Trì nói ẩn ý, "Chắc là ở nhà không ngủ được."

Cô không trả lời tin nhắn của Bùi Tụng, cũng không biết nên nói gì với cậu ấy.

Trương Trì nói: "Xin lỗi Tiểu Mạt Lê nhé, tối nay tớ ngủ chung với cún."

Từ đầu dây bên kia vang lên tiếng "bịch" nặng nề, chắc là Bùi Tụng vừa ném gối vào Trương Trì.

Giọng Bùi Tụng nghe có vẻ cách điện thoại khá xa: "Tôi sang phòng bên cạnh."

"Bùi Tụng, Tụng Tụng, lại đây đi, tớ đâu có ăn thịt cậu." Trương Trì nói với giọng điệu nũng nịu.

Bùi Tụng đe dọa cậu ta: "Cậu còn như vậy nữa là ăn đập đấy."

Trần Vận Cát và Chu Thiến Như cười phá lên.

Chu Thiến Như nói: "Tớ ghi âm lại rồi!"

Nhóm chat ồn ào như cái chợ.

Từ khi Trương Trì tham gia cuộc trò chuyện thoại, Trình Bắc Mạt im bặt, nhưng cũng không rời khỏi nhóm.

Cô chống cằm, im lặng lắng nghe.

Trương Trì ồn ào, nhất quyết đòi Bùi Tụng nói chuyện.

Dưới sự nhiệt tình của cả đám, cuối cùng Bùi Tụng cũng lên tiếng: "Ngủ sớm đi."

Trần Vận Cát cười hì hì cố tình nói: "Nghe thấy rồi, hai tai đều nghe thấy rồi!"

Trương Trì nói: "Cậu kích động cái gì, đâu phải nói với cậu."

Trần Vận Cát cũng không khách sáo: "Liên quan gì đến cậu? Tớ nói thay chị em của tớ, không được sao?"

Trình Bắc Mạt khẽ liếm môi, chợt nhận ra môi trên và môi dưới đã khô khốc, dính chặt vào nhau.

Chu Thiến Như hóng hớt chuyên nghiệp, tiếp tục châm ngòi: "Hotboy keo kiệt quá, không còn gì khác muốn nói sao?"

Tim Trình Bắc Mạt đập thình thịch.

"Có chuyện khác thì cũng không thể cho mấy cậu nghe được." Bùi Tụng cười nhẹ, giọng nói dịu dàng như đang dỗ trẻ con, "Ngủ sớm đi, ngoan nào."

Nhóm chat im lặng trong giây lát. Mọi người đều biết câu nói này là dành cho ai.

Bùi Tụng, đúng là cao thủ "giết" cẩu FA mà không cần ra tay... ngọt ngào muốn xỉu

Mặc dù chỉ nói vài câu, nữ chính thậm chí còn không lên tiếng, nhưng lại khiến người ta day dứt mãi không thôi.

Mấy người trong nhóm đều phát cuồng, đây là phim ngọt ngào miễn phí sao?