Loạn Hồng Vũ Trần

Chương 22




Lần giao phong vô hình này, Ngọc Lưu thắng nhưng về sau hồi tưởng lại, hắn chính là thắng thảm mà thôi.

Hắn biết bơi nhưng vào thời khắc đùi phải tiếp xúc làn nước lạnh buốt trong hồ thì hắn ngoài ý muốn bị chuột rút hại hắn xém chết đuối. May mà hắn không đánh giá sai tiếng thét chói tai của mỹ nhân, ngân nga mà bén nhọn, trong phút chốc đã kéo một đám nha hoàn tiểu tư chạy đến, mà người nhảy xuống nước vớt hắn dĩ nhiên là tổng quản Hà Sùng.

“Khụ khụ...... Khụ...... Hà tổng quản, ân cứu mạng của ngài, Ngọc Lưu sẽ ghi nhớ trong lòng......”

Mềm nhũn người dựa vào ngực Hà Sùng, phun ra mấy ngụm nước, Ngọc Lưu nhẹ nhàng cầm lấy tay Hà Sùng.

Hà Sùng thân thể cứng đờ, nhìn quần áo ướt đẫm dán sát vào thân thể cân xứng của hắn. Xúc cảm mềm mại trong ngực tựa như không phải cơ thể nam nhân mà tràn đầy hấp dẫn.

“Ngọc công tử...... Tiểu nhân đưa công tử về phòng......”

Dùng sức rút tay ra, Hà Sùng không dám liếc mắt một cái, ôm Ngọc Lưu về trong phòng, lại càng không dám lưu lại, kêu Dược Nhi tiến vào hầu hạ Ngọc Lưu thay quần áo. Lúc ra đến cửa mới phát hiện vị Lục tiểu thư kia bị mấy nha hoàn vây quanh, mơ hồ nghe được tiếng khóc nức nở.

Đến gần thì thấy Lục Nguyệt Như khóc đến lê hoa đái vũ, vẻ mặt sợ hãi, vừa thấy Hà Sùng tiến lại, nàng gạt nước mắt, nghẹn ngào: “Hà tổng quản, người kia...... só sao không? Có bị chết đuối không?”

Vị Đại tiểu thư này trước nay nào có gặp ai dám trước mặt nàng mà nhảy xuống nước? Lúc ấy liền sợ tới mức hồn phi phách tán, bụng nghĩ nguy rồi, nếu tân nam sủng của Vi Miễn có xảy ra chuyện gì không hay, dù cho nàng không làm gì, qua miệng lưỡi thiên hạ thế nào cũng thành ghen tị đến mức bức tử nam sủng.

“Ngọc công tử chỉ bị uống mấy ngụm nước, thân thể cũng không đáng ngại, xin tiểu thư yên tâm. Chính là không biết tiểu thư có thấy vì sao Ngọc công tử lại rơi xuống nước không?”

“Không có việc gì, thật tốt quá......” Lục mỹ nhân hiển nhiên không có tâm kế, chỉ nghe thấy người không việc gì liền như trút được gánh nặng trong lòng, hơi ngượng ngùng lấy tay khăn lau nước mắt, “Ta cũng không biết việc gì xảy ra.Ngọc...... Ngọc...... đứng trên bệ cửa khiêu vũ, đột nhiên liền rớt xuống hồ. Thật sự là dọa chết người ta mà......”

“Thì ra là thế......” Hà Sùng trầm ngâm một chút rồi khom lưng nói, “Lục tiểu thư, Vi gia hôm nay sáng sớm đã ra khỏi viên, không đến chạng vạng sẽ không trở về. Tiểu thư muốn lưu lại chờ hay tiểu nhân cho người hộ tống tiểu thư hồi phủ nghỉ ngơi?”

Lục Nguyệt Như do dự chốc lát, mới nói: “Vậy làm phiền Hà tổng quản đưa ta hồi phủ.”

Tuy mục đích nàng tới đây cũng không đơn thuần, vốn là muốn gặp tên nam sủng không biết trời cao đất dày này. Ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Nếu còn lưu lại, không biết hạ nhân trong viên sẽ nghĩ sao về nàng nữa.

Nghĩ đến đây, nàng nói thêm một câu: “Hà tổng quản, tuy ta là ngoại nhân, nhưng đã lờ đụng phải thì xin phép đa sự quản chuyện thiên hạ một phen. Vị Ngọc công tử kia thân thể đơn bạc, bị ngấm nước lạnh không tốt. Lát nữa phiền ngươi thỉnh đại phu bắt mạch cho y.”

“Lục tiểu thư tâm địa Bồ Tát, tiểu nhân thay mặt Ngọc công tử tạ ơn tiểu thư.”

Hà tổng quản xoay người, cung kính đưa Lục mỹ nhân ra Thủy Hội viên rồi mới lập tức phái người báo cáo chuyện vừa xảy ra với Vi Miễn.

Ngọc Lưu đương nhiên không biết vị Lục mỹ nhân bị mình hãm hại này còn giả vờ làm người tốt. Nếu hắn nghe được đoạn đối thoại này, chỉ sợ cười rụng cả răng.

Sau khi uống bát thuốc Dược Nhi đem tới, hắn bảo thằng bé ra ngoài còn mình nằm trên giường bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, chuẩn bị tinh thần đối phó Vi Miễn.

Vốn tưởng rằng Vi Miễn đến đêm mới tới. Không ngờ nửa canh giờ sau hắn đã nghe thấy tiếng bước chân Vi Miễn trên hành lang bằng gỗ, không nhẹ không nặng, không chậm không nhanh.

Hắn giật mình mở mắt, gặp Vi Miễn đẩy cửa tiến vào, vạt tay áo trắng như tuyết. Vi Miễn hôm nay mặc một thân áo trắng, bên hông thắt dây lưng tơ vàng thêu hình chim trả, ẩn trong vẻ phiêu dật có nét tao nhã, tôn quý không nói nên lời.

Ngọc Lưu nhìn đến ngẩn ngơ. Chỉ là thay một bộ quần áo, Vi Miễn trước mắt và Vi Miễn trong trí nhớ của hắn tựa như hai người. Vi Miễn mặc tử y, vô luận nụ cười trên mặt có bao nhiêu vô hại cũng khiến cho người ta cảm giác được một cỗ hơi thở âm lãnh. Còn Vi Miễn mặc bạch y, tuy khuôn mặt xinh đẹp hơi bị che khuất nhưng cử chỉ giơ tay nhấc chân tỏa sáng. Nếu vào ban ngày, hẳn toàn thân y đã lóe hào quang rồi.