Loạn Chiến Giang Hồ

Chương 8




Ba tháng trước.

Đâu đó ở ngoại thành, tại một trang viên rộng lớn, một đám người đang tụ tập bên trong. Xung quanh trang viên, hàng chục người tay lăm lăm vũ khí đứng cảnh vệ, mặt ai cũng lạnh lùng chăm chú quan sát xung quanh.

“Minh chủ vừa đưa tin đến.” Một tên mang y phục trắng bước vào chính phòng. Trên ngực y có thêu ba chữ “Phục Ma Phái” màu đen. Nhìn y đã trạc tuổi ngũ tuần.

“Minh chủ không đến sao.” Lão nhân mặc y phục đen viền đỏ, giọng khàn khàn nói. Nhìn phong thái của ông, chắc cũng không phải là tầm thường.

“Không, minh chủ đang mắc một số chuyện nên đến không được. Ngài đã phái đại công tử tới đây để thay mặt tham dự.” Gã mang y phục Phục Ma phái đáp lại.

“Vậy ta tiến hành thôi.” Lão nhân y phục đen khẽ cười.

Tên Phục Ma phái móc ra một tờ giấy. “Đây là danh sách, mọi người hãy xem cho kỹ.”

Mọi người truyền cho nhau đọc, một số người thì mỉm cười, một số lại nhíu mày đăm chiêu, số khác thì nhìn nhau lắc đầu.

“Minh chủ đã suy tính kĩ chưa.” Tên y phục xanh vừa đọc xong thì hỏi.

“Ngài lo sợ điều gì sao.” Tên Phục Ma phái đáp lại.

“Bản danh sách này coi bộ khó nhằng lắm đấy.”

“Ngài cứ yên tâm, cứ theo kế hoạch mà làm thì sẽ ổn thôi.” Vừa nói, y vừa ngồi trên ghế uống nước. Trong nước ấy như là trà. Uống xong, y đặt cái tách lại trên bàn rồi nói tiếp. “Đại công tử sẽ nói tiếp cho quý vị.”

Gã đại công tử đứng dậy bước ra giữa căn phòng nhìn quanh. “Kế hoạch gồm có bốn giai đoạn. Giai đoạn đầu tiên, chúng ta sẽ tấn công các bang phái, mà tên của chúng đang nằm trong danh sách mà các vị vừa đọc.”

“Lâm Quang phái là cái tên đầu tiên.” Tên y phục xanh cầm danh sách nhìn.

Lão nhân giọng khàn khàn vừa vuốt râu vừa nói. “Tiếp theo là ai.”

Hình như lão chưa đọc danh sách thì phải, tên đại công tử nghĩ thầm rồi đáp. “Thiên Long bang, Kim Sơn bang, Huyền Thương phái, Vương Tiễn phái, Lục Anh phái, Thần Vương phái. Có cần tại hạ đọc tiếp mấy tên phía sau nữa không.”

“Thần Vương phái, liệu có nhầm không.” Lão nhân giọng khàn khàn hỏi.

“Ngài đừng lo, đã có Quan Yên phái đây trợ giúp rồi.” Tên đại công tử vừa nói, vừa đưa tay chỉ vào tên y phục trắng đang chống cằm ngồi nghe.

“Triệu Lâm huynh, sao huynh có vẻ mệt mỏi vậy.” Tên y phục xanh nói khía.

Triệu Lâm không đáp, chỉ vẫy vẫy cái tay. Lão nhân giọng khàn khàn nói vọng tới. “Vương Tiễn phái và Huyền Thương phái, bọn chúng cũng khá mạnh đấy.”

“Quan Yên phái cũng sẽ trợ giúp, ngài cứ yên tâm.” Tên đại công tử khẽ cười.

Thấy vậy, Triệu Lâm liền thay đổi sắc mặt. “Sao cái gì nguy hiểm cũng lôi Quan Yên phái ta vào vậy.”

Tên Phục Ma phái khẽ cười rồi chen lời vào. “Tất cả đều vì đại cuộc, chỉ là hy sinh chút ít thôi, ngài làm gì lo vậy.”

“Vậy Phục Ma phái nhà ngươi hy sinh cái gì.” Triệu Lâm nhếch môi.

“Mà chuyện này cũng có ngài Chu Quang Minh phụ giúp mà.” Tên đại công tử mỉm cười.

Họ Triệu nghe xong nên dịu giọng xuống. “Minh chủ nhà ngươi đã nói như thế thì chúng ta cứ tiến hành làm thôi.”

Lão nhân giọng khàn khàn đứng dậy rồi chắp hai tay ra sau lưng. Ông bước tới chỗ tên đại công tử. “ Vậy giai đoạn là hai là gì.”

Tên đại công tử nghe xong rồi nhìn gã Phục Ma phái mặc đồ trắng nhép miệng cười. Một nụ cười mang đầy hàm ý xảo quyệt.

Mọi chuyện đến hồi hay rồi đây, tên đại công tử thầm nghĩ.