Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Loài Chim Mà Quý Khách Đang Tìm Kiếm Hiện Không Tồn Tại

Chương 42




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Editor: Gấu Gầy

Diêm Dã bị một cái khăn lau ướt ném cho tỉnh lại.

Cậu gỡ chiếc khăn ướt trên mặt xuống, hơi thở hổn hển phả vào hõm vai của Tiết Bảo Thiêm.

"Đã tỉnh chưa?" Tiết Bảo Thiêm lau đi vết ướt trên môi, một tay cài lại nút áo sơ mi, ngón tay vô tình chạm trúng chỗ nào đó, hắn rít lên một tiếng rồi thấp giọng chửi: "Mẹ kiếp, cậu thích cắn tới vậy à, ngày mai tôi sẽ mua cho cậu hai cân thịt để cậu cắn cho đã. Lần sau nếu cậu dám dùng răng, tôi sẽ cho cậu gia nhập hội người già* trước tuổi luôn đấy."

(*Người già thường rụng hết răng, ý bạn Tiết là bẻ hết răng của bạn Dã 😅)

Diêm Dã đứng thẳng người, không nói một lời giúp Tiết Bảo Thiêm chỉnh lại quần áo, ánh mắt không kìm được trượt vào cổ áo, ngón tay co lại, yếu hầu lên xuống, lại không kiềm được lửa dục trong lòng.

Thanh niên lại lần nữa kề sát vào hõm vai, bàn tay siết chặt hơn, cố gắng kiềm chế. Tiết Bảo Thiêm cảm thấy hơi thở bên cổ mình nóng lên, nhìn Diêm Dã đang lúng túng mà bật cười: "Tiết gia của cậu quyến rũ tới vậy sao?" Hắn lật cổ áo nhìn vào bên trong, "Cũng đẹp thật đấy."

Tiết Bảo Thiêm không chút thương tình đẩy mạnh con đà điểu tên Diêm Dã ra, phóng xuống khỏi bồn rửa tay, cười nhạo: "Với chút tiền đồ cỏn con này thì làm được trò trống gì?"

Sau khi chỉnh lại quần áo, hắn bước ra ngoài, nhưng không nghe thấy tiếng bước chân theo sau, quay đầu nhìn lại, Diêm Dã đang dọn dẹp vệ sinh, những vết nước b.ắn ra đã được cậu lau sạch, mặt bồn và sàn nhà trở về nguyên trạng như lúc đầu.

Khi cậu đến gần, Tiết Bảo Thiêm chậc một tiếng: "Như mấy bà già." nhưng lại lấy từ túi ra một viên kẹo bạc hà, ném vào tay Diêm Dã, cụp mi xuống rồi quay người ngoắc ngoắc ngón tay: "Đi thôi."

Khi Diêm Dã nhét nửa viên kẹo vào miệng Tiết Bảo Thiêm, hắn đang nhìn bầu trời đầy tuyết.

"Vẫn chưa có người lái hộ đến đón à?"

Lúc Tiết Bảo Thiêm nhận lấy nửa viên kẹo, vô tình chạm vào ngón tay Diêm Dã, cậu xoa ngón tay rồi "ừm" một tiếng: "Hay là chúng ta đi bộ về đi, cũng không xa lắm."

Bầu trời tĩnh mịch mờ tối, càng làm nổi bật những bông tuyết trắng muốt nhẹ tênh, không giống như gió tuyết dữ dội mấy ngày trước, tuyết đêm nay giống như ngòi bút của một nhà thơ, đã viết nên một bài thơ mới trên bầu trời, kể hết về sự dịu dàng và quyến luyến.

"Đi thôi." Chờ đợi mệt mỏi, Tiết Bảo Thiêm quấn chặt quần áo, bước xuống cầu thang, trong phút chốc đã lao vào bao la tuyết trắng.

Hội quán cách nơi Diêm Dã ở không xa, chỉ có hai ngã tư và đi qua một công viên nhỏ. Bây giờ đã khuya, trên đường ít người qua lại, bước qua khu phố, đèn đường dần mờ đi, chỉ còn ánh đèn lờ mờ trên đường chính trong công viên, bông tuyết bay lả tả xuyên qua ánh sáng, làm cái lạnh giá bỗng nhiên trở nên ấm áp dịu dàng.

Gặp gió, cơn say của Tiết Bảo Thiêm lại dâng lên, hắn nhai nửa viên kẹo trong miệng rồi nuốt xuống, lấy một điếu thuốc ra ngậm vào miệng.

Tìm một c.hỗ kín gió, phủi đi lớp tuyết mới đọng trên ghế rồi ngồi xuống, không vội châm thuốc mà nhắm mắt xoa xoa thái dương: "Nghỉ một chút rồi hẵng đi tiếp."

"Anh khó chịu hả?" Diêm Dã cúi người nhìn hắn.

"Ly rượu đó mạnh quá, tôi lại uống vội, giờ hơi chóng mặt."

"Ừm, vậy thì nghỉ một chút." Diêm Dã kéo hắn đứng dậy, cậu ngồi xuống ghế dài, vỗ vỗ đùi mình: "Ghế lạnh, anh ngồi đây đi."

"Cút mẹ cậu đi." Tiết Bảo Thiêm kẹp thuốc lại quét tuyết bên cạnh, lúc ngồi xuống còn cố ý cách xa Diêm Dã.

Diêm Dã quen bị Tiết Bảo Thiêm ghét bỏ nên cũng không để bụng, lấy điếu thuốc từ miệng hắn xuống, lại cầm lấy bật lửa trong tay Tiết Bảo Thiêm, châm thuốc trong ánh mắt ngạc nhiên của hắn.

Diêm Dã ngoại hình rắn rỏi đẹp trai, khi không cười cực kỳ nam tính, mà điếu thuốc lại làm cho hương vị đàn ông trên người cậu càng thêm nồng đậm. Trong cơn mưa tuyết, cậu ngậm điếu thuốc trên môi, bật lửa kim loại lướt nhẹ qua ngón tay, cổ tay nhấc lên, bật nắp, ngọn lửa bùng lên, cậu đưa thuốc lại gần, rít một hơi rồi đóng bật lửa, sau đó lấy điếu thuốc ra, nhả ra làn khói hòa lẫn với ánh sáng vàng mờ ảo của ngọn đèn đường, giống như một bộ phim Hồng Kông của thế kỷ trước, chỉ cần một khoảnh khắc, một khung hình đã có thể khắc sâu vào tâm trí.

"Khụ khụ khụ~" Mấy tiếng ho sặc sụa đã phá tan thước phim đẹp đẽ, cũng kéo Tiết Bảo Thiêm từ phim Hồng Kông trở lại thực tại: "Không biết hút thuốc mà cứ thích làm màu cho oai, còn mặc đũng mà bày đặt ra vẻ."

Diêm Dã đưa điếu thuốc cho Tiết Bảo Thiêm: "Dáng vẻ hút thuốc là học từ anh chứ ai, Tiết gia hút thuốc rất quyến rũ."

Diêm Dã rất giỏi thao túng người khác, Tiết Bảo Thiêm bị khen đến nỗi không biết phải nói gì, hắn không thèm để ý đến vết ướt trên đầu điếu thuốc, vừa đưa tay ra nhận lấy thì Diêm Dã lại dời ra xa, cậu dùng tay không kẹp thuốc nắm lấy ngón tay lạnh giá của Tiết Bảo Thiêm: "Đút tay vào túi đi rồi tôi đưa cho."

Tiết Bảo Thiêm nhìn điếu thuốc, rồi lại nhìn Diêm Dã, vẻ mặt như gặp phải một kẻ ngốc: "Ngày mai cậu ăn cơm giùm tôi luôn không?" Hắn giật lấy điếu thuốc, cắn vào miệng, "Diêm Dã, tôi phát hiện ra cậu chính là một tên thả thính chuyên nghiệp, chỉ cần nhìn thấy thằng nào coi được đi qua là mẹ nó cậu sẽ giở trò đê tiện ngay."

Nói xong lại tự chen thêm: "Nhưng cũng không thể trách cậu được, ông đây nhìn thấy gái cũng thế, đàn ông mà, cũng dễ hiểu thôi."

"Tôi thả thính ai?" Diêm Dã nhìn vào ánh mắt của Tiết Bảo Thiêm, chợt hiểu ra, "Anh Đồng?"

Tiết Bảo Thiêm dùng đầu gối cụng vào cậu, mặt đầy giễu cợt: "Thích kiểu đó à? Vừa xuống lầu đón người ta, vừa giúp treo quần áo." Hắn nhớ lại một chút, "Còn khen người ta đơn giản ngây thơ nữa."

Tháo điếu thuốc ra, Tiết Bảo Thiêm cúi đầu lại gần, thì thầm như kẻ trộm: "Diêm tổng của chúng ta còn trẻ như vậy đã chơi trò cao cấp thế rồi à? Có k.ích thích không?"

Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức Diêm Dã nhìn thấy một bông tuyết sáu cánh rơi trên môi Tiết Bảo Thiêm lập tức tan thành một giọt nước nhỏ xíu, nó chưa kịp được hơi ấm trên môi làm nóng, đã bị cậu cắn lên.

"Tiết gia đừng nói bậy." Diêm Dã hiếm khi phản bác Tiết Bảo Thiêm, sai hay đúng gì cũng đều nhận lấy, nhưng hôm nay cậu lại không chịu nhận, giọng nói chậm rãi nhưng cứng rắn, "Trò tôi chơi thực sự rất cao cấp, nhưng không liên quan gì đến Đồng Yến."

Tiết Bảo Thiêm che miệng cậu mắng: "Cậu nói thì nói thôi, nhận Teddy làm họ hàng làm mẹ gì?"

Diêm Dã giữ tay sau gáy Tiết Bảo Thiêm, nhẹ nhàng hôn hắn: "Tôi không thích Đồng Yến, cũng không cố ý làm vui lòng ai hết."

Môi Tiết Bảo Thiêm mềm mại, thực sự hôn rất thích, Diêm Dã không nhịn được lại nhẹ nhàng hôn tiếp: "Tôi từng đưa Đồng Yến về nhà lúc anh ta bị thương, Thịnh Dữ cho rằng tôi thích anh ta, nên mới chủ động theo đuổi anh ta." Nhìn thấy ánh mắt hóng hớt của Tiết Bảo Thiêm, Diêm Dã bất đắc dĩ, đành m.út nhẹ môi hắn một cái, "Thịnh Dữ bảo tôi xuống lầu đón người, giúp Đồng Yến treo quần áo, là muốn làm nhục tôi, còn tôi thì vui vẻ để anh ta tìm thấy một chút niềm vui từ những điều đó, để anh ta cảm thấy mình đang đè bẹp tôi, từ đó khinh thường tôi ra mặt."

"Cậu muốn làm cho anh ta khinh địch?"

"Con người khi tự cao tự đại mới sẽ mắc sai lầm, tôi không muốn Thịnh Dữ coi tôi là kẻ thù, vì nếu anh ta kiêng dè tôi, anh ta sẽ cẩn thận dè dặt, sợ bóng sợ gió và sẽ không làm ra chuyện sai lầm gì."

Nụ hôn lại rơi xuống: "Cho nên Hai Trăm Tệ, tôi chỉ đê tiện với anh, cho đến bây giờ, tôi cũng chỉ muốn hạ mình với mỗi anh thôi." Lòng bàn tay của Diêm Dã lướt dọc theo cằm Tiết Bảo Thiêm, lại không an phận chậm rãi trượt xuống cổ, ngón cái nhẹ nhàng chạm vào yết hầu, lại càng hôn sâu, "Sau này tôi sẽ không làm những chuyện đó với Đồng Yến nữa, tôi không muốn anh không vui."

Tóc sau gáy bất ngờ bị nắm lấy, mạnh mẽ kéo ra sau, Diêm Dã buộc phải rời khỏi đôi môi của Tiết Bảo Thiêm.

"Diêm tổng nghĩ nhiều rồi." Tiết Bảo Thiêm buông tóc đẩy cậu ra, "Nếu một ngày thế giới này tôn vinh những kẻ ngốc thì cậu chắc sẽ có nhiều người hâm mộ lắm đấy."

Cánh môi đỏ thẫm lại ngậm điếu thuốc, mi mắt đọng nước nhìn sang Diêm Dã: "Tại sao lại cố ý để cho Thịnh Dữ biết tính hướng của cậu?"

"Không thể giấu được, mẹ kế của tôi đã biết rồi, chi bằng nói thật luôn, để họ tự mãn thêm một chút, họ càng ít đề phòng, tôi càng có nhiều cơ hội chiến thắng."

Tiết Bảo Thiêm thổi một hơi thuốc, cười nói: "Thỉ ca, cậu bỉ ổi thật đấy."

Diêm Dã cũng bật cười: "Đúng là rất bỉ ổi."

Tiết Bảo Thiêm đặt cánh tay lên lưng ghế, nghiêm túc nhìn Diêm Dã: "Cậu ẩn mình lâu như vậy, chỉ để chờ cơ hội, lật ngược tình thế, nhưng bây giờ bên cạnh cậu lại có thêm một người như tôi, phát sinh nhiều biến số hơn, hôm nay tôi lại tuyên bố sau khi tìm lại tài sản sẽ giúp cậu lên cao, thế thì Thịnh Dữ sẽ càng e ngại cậu hơn rồi, là tôi phá hỏng kế hoạch của cậu."

Diêm Dã vươn tay gạt đi hoa tuyết trên tóc Tiết Bảo Thiêm, cười nói: "Tiết gia, ẩn mình có kế hoạch của ẩn mình, công khai có cách đánh của công khai, biết đâu con đường chúng ta đi bây giờ còn hiệu quả và nhanh chóng hơn lúc trước thì sao, hơn nữa tôi cũng mệt mỏi với việc co rúm rồi, cảm ơn Tiết gia đã cho tôi cơ hội duỗi lưng."

"Đù má." Tiết Bảo Thiêm cười lớn, tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt như sao lấp lánh, "Diêm Dã, mặc dù đa số thời gian cậu đều rất khốn nạn, nhưng cũng có những lúc đáng yêu thật đấy."

Nụ cười rực rỡ hiếm thấy của Tiết Bảo Thiêm làm Diêm Dã nóng ran cả mắt, không kìm được nghiêng người tới muốn hôn, nhưng lại bị Tiết Bảo Thiêm quay đầu tránh né, hắn cụp mi xuống, chậm rãi nói: "Diêm Dã, bạn trai tương lai của cậu sẽ rất hạnh phúc."

Phía trước ghế dài, đằng xa trời tối om om, không phân biệt được là quảng trường hay hồ nước, Tiết Bảo Thiêm nhìn vào khoảng không, ngậm điếu thuốc nói: "Diêm Dã, tôi rất muốn trở thành anh em với cậu, sau này khi việc nhà tôi được giải quyết xong, cậu cũng tìm được người cậu thích, chúng ta... có thể làm bạn được không?"

Chống khuỷu tay lên đầu gối, Diêm Dã chậm rãi xoa hai tay vào nhau, một lúc lâu sau mới nói: "Tại sao muốn tôi làm bạn với anh?"

Tiết Bảo Thiêm kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, đầu thuốc đỏ rực nhấp nháy trong đêm tối: "Cậu đối xử với tôi rất tốt, sau khi mẹ tôi qua đời, chưa từng có ai tốt với tôi như vậy cả, cũng không ai chịu được cái tính thất thường của tôi, thành thật mà nói, chẳng dễ dàng gì."

"Được không?" Hắn nhìn vào mắt Diêm Dã, "Chờ sau khi cậu tìm được người cậu thích, chúng ta làm bạn."

Diêm Dã trầm mặc một hồi, mới hỏi một câu không hề liên quan: "Còn chóng mặt không?"

Tiết Bảo Thiêm giật mình, thành thật trả lời: "Còn một chút."

Diêm Dã đứng dậy ngồi xổm trước mặt hắn: "Tôi cõng anh về."

Tiết Bảo Thiêm vừa định từ chối thì nhìn thấy ánh mắt nặng nề của Diêm Dã: "Bây giờ chúng ta vẫn chưa phải là bạn."

Thực lòng mà nói, khi Diêm Dã không cười, Tiết Bảo Thiêm có hơi sợ, hắn do dự một chút, rồi dập điếu thuốc, quyết định dựa vào bờ vai rộng của cậu.

Tiết Bảo Thiêm cao gần một mét tám, dù gầy nhưng cũng là trọng lượng của một người đàn ông trưởng thành, nhưng Diêm Dã vẫn có thể cõng hắn trên lưng một cách vững vàng, một tay đỡ phía sau, tay kia nhẹ nhàng ấn đầu Tiết Bảo Thiêm lên vai cậu: "Như thế này sẽ thoải mái hơn."

Ban đầu cơ thể Tiết Bảo Thiêm còn hơi cứng ngắc, dần dần cũng thả lỏng ra, cho đến khi buông hết sức lực, nằm trên lưng Diêm Dã giống như người không xương, hắn mới thành thật thở phào: "Mẹ nó, đúng là thoải mái chết đi được."

Tuyết vẫn rơi, lặng lẽ không tiếng động. Diêm Dã bước đi thật vững vàng, để lại những dấu chân trên tuyết. Tiết Bảo Thiêm tựa vào vai cậu, vừa đủ để nhìn thấy tuyết rơi trên phần tóc bên thái dương của cậu, tóc ở đó rất ngắn, toát ra hơi ấm cơ thể, tuyết rơi lên không bao lâu đã tan thành nước. Thỉnh thoảng cũng có những bông tuyết kiên cường, rơi xuống rồi sẽ nằm ở đó một lúc, Tiết Bảo Thiêm không chịu được, ma xui quỷ khiến dùng môi chạm vào làm tan bông tuyết đó.

"Tiết gia hôn trộm tôi đấy à?" Diêm Dã cuối cùng phá vỡ sự im lặng, trong giọng nói mang theo ý cười.

Tiết Bảo Thiêm hơi ngượng ngùng, hung hăng đáp trả để giữ thể diện: "Tiết gia muốn hôn ai cần phải lén lút sao?" Hắn siết chặt cánh tay ôm lấy cổ Diêm Dã, hôn mạnh vào góc thái dương của cậu, "Lúc Tiết gia tôi khi nam bá nữ*, cậu vẫn còn là một con nòng nọc đang bơi trong bụng mẹ đấy biết chưa."

(*Ức hiếp đàn ông và chiếm đoạt thiếu nữ.)

Bờ vai rộng lớn rung lên vì cười, Tiết Bảo Thiêm ôm chặt hơn, bực bội phàn nàn: "Đã cõng thì cõng cho đàng hoàng." Đột nhiên, hắn nhớ đến điều gì, giọng nói có chút khàn khàn, "Người cuối cùng cõng tôi là ba tôi, khi tôi còn nhỏ, tấm lưng của ba chính là nơi an toàn nhất trên đời. Nhưng bây giờ ba nằm trên giường, gần như chỉ còn lại bộ xương."

"Chúng ta sẽ tìm ra Nguỵ Hoa, bắt hắn phải trả giá thích đáng."

"Trả giá thích đáng? Cho dù bắt được Nguỵ Hoa, ba tôi cũng không thể nào khỏe mạnh như trước nữa." Giọng nói của Tiết Bảo Thiêm tan biến trong đêm tuyết, thậm chí không còn sự gai góc và lạnh lùng, thay vào đó có chút cô đơn: "Đôi khi tôi tự hỏi, nếu như ngày đó ba tôi không hiến tạng cho cố chủ tịch Thuỵ Tường, không nhận lấy món quà cuối đời của cố chủ tịch thì bây giờ chúng tôi sẽ sống ra sao? Tôi rất nhớ con phố cũ kia, nhớ những ngày gà bay chó sủa, lúc ấy mẹ tôi vẫn còn sống, ba tôi vẫn còn sức để đánh tôi, chị gái tôi lén nhìn anh trai nhà bên mỗi ngày, nhưng người ta chẳng thèm nhìn chị ấy một cái."

Tuyết rơi lả tả, trên mặt đất đã trải một lớp thảm mềm, Diêm Dã giẫm lên tuyết phát ra âm thanh "lộp cộp". Dường như cuối cùng đã thoát khỏi miền ký ức cũ, Tiết Bảo Thiêm im lặng một lát, rồi tự cảm thấy xấu hổ: "Chết tiệt, sến súa thật sự, nói mấy cái này với cậu làm gì?"

Diêm Dã nâng người phía sau lên một chút, hơi quay đầu lại, từ khoé mắt lướt qua cũng có thể nhìn thấy sự trong sáng và dịu dàng: "Hai Trăm Tệ, anh đã nói cuộc sống không dễ dàng, chúng ta không nên cằn nhằn than thở, nhưng đôi khi tôi cũng muốn tìm người để nói về những chuyện đã qua, để vơi đi nỗi buồn trong lòng, nhưng xung quanh tôi không có một ai cả, tôi có thể kể với anh được không?"

"Tôi?" Tiết Bảo Thiêm nằm dựa trên vai, mặt hướng ra ngoài, hình như không tình nguyện lắm, "Nể tình cậu cho tôi mượn tiền, Tiết gia tôi đây đành miễn cưỡng nghe vậy."

Giọng nói của Diêm Dã vô cùng trầm thấp, thậm chí có lẽ chính cậu cũng không cảm nhận được sự mềm mại dịu dàng trong đó: "Tiết gia cũng có thể cằn nhằn than thở với tôi mà."

Hơi thở ấm áp phả vào tai, Diêm Dã đợi rất lâu, cuối cùng cũng chờ được một tiếng chửi thề thầm thấp, mềm mại.

"Chết tiệt."

Tuyết đã sắp ngừng rơi, gần đến cuối công viên, Diêm Dã nhìn ánh đèn mờ ảo giữa các tòa nhà, bỗng nhiên nói: "Được, tôi đồng ý."

"Hả? Chuyện gì?"

"Sau này chúng ta sẽ là bạn."

—-----

Lời Gấu Gầy: Tui sót Thỉ Thỉ của tui quá mấy bà ơi 🤧

- -------