Loá Mắt

Chương 8: Thì ra đây chính là eo của chó đực




Sau đó Tình Dã một mình ngồi trên chiếc ghế nhỏ dài xem điện thoại, bỗng nhiên nhớ tới bài đăng lần trước Hà Nhạc Lăng đăng trong vòng bạn bè, vì thế Tình Dã click mở khung chat gửi một cái icon qua, gõ một loạt chữ: Mình rời khỏi Bắc Kinh rồi, cậu gần đây thế nào?

Không bao lâu Hà Nhạc Lăng trả lời: Mình đã nghe nói rồi, thật đột ngột quá đi, mình vẫn vậy, ngày ngày đi học, cậu chừng nào thì trở về?

Tình Dã nhìn chằm chằm câu nói "Cậu chừng nào thì trở về" đã gửi qua kia phát ngốc một lúc rồi mới gõ xuống: Tạm thời sẽ không quay về, đúng rồi, cậu nói người bạn kia của cậu? Mình có biết không? ( tặc cười.jpg)

Nhưng tin nhắn này như đá chìm xuống đáy biển, Hà Nhạc Lăng nửa ngày không trả lời, Tình Dã nhìn điện thoại đợi một hồi, nghĩ rằng giờ này chắc là cậu ấy vẫn đang trong lớp học, giáo viên của trường học cũ luôn thích cho học sinh làm bài kiểm tra trắc nghiệm đột xuất, có lẽ bây giờ Hà Nhạc Lăng không rảnh để trả lời. Không giống như cậu ấy, máy tính cô vừa hỏng, cô liền trở nên luống cuống. Cô tới nơi này cũng đã hơn mười ngày, từ đó đến nay chưa bao giờ nghe nói về tổ chức đào tạo lớp chạy nước rút gì, nghĩ lại cũng đúng, người ở nơi này cũng không giống như sẽ chịu chi thêm tiền về mặt giáo dục.

Tình Dã cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn Hình Võ, anh gác chân bắt chéo, cầm đôi bài, còn thuận tay trái, đường tóc mai toát lên vẻ kiêu ngạo, cô cũng không biết giáo viên An Trung làm sao có thể cho phép anh để cái kiểu đầu này đến trường học được nhỉ?

Cô có thể cảm giác được những người ở đây đều rất sợ anh, nghĩ tới ngày cô mới đến, Lý Lam Phương nói với cô, Hình Võ học thì không được, đánh nhau gây chuyện thì rất giỏi.

Hoàn cảnh sinh hoạt của Tình Dã mười tám năm nay đều tương đối đơn giản, chưa từng cùng với lưu manh liên hệ qua lại, không ngờ anh họ không cùng huyết thống này của cô lại là xã hội đen? Xã hội đen còn học cấp ba, sở trường là sửa chữa? Xã hội đen ở chỗ này thật rất có cá tính.

Trong phòng khói lượn lờ nghi ngút, Tình Dã mới ngồi 20 phút liền cảm thấy khó thở, nhưng ở bên ngoài lại quá nóng, cô ho một tiếng đi đến rèm cửa, hít thở qua khe hở, không khí cũng khá hơn đôi chút.

Hình Võ ngước mắt lên nhìn bóng lưng cô, mái tóc đen dài như tơ lụa buột sau đầu, bên trên còn có chiếc kẹp tóc màu hồng nhạt, bóng dáng thanh lệ, chiếc đầm nhạt màu càng tôn lên làn da trắng như sứ có chút lóa mắt của cô, nếu không phải nhìn thấy cô, Hình Võ cũng chưa bao giờ biết rằng thì ra còn có người con gái có thể trắng đến mức hoàn mỹ như vậy không hề có chút tỳ vết.

Anh giơ tay đánh vào bên trái của Đại Hắc, Đại Hắc tay run lên không hiểu chuyện gì hỏi: "Anh Võ, anh đánh em làm gì?"

Hình Võ lạnh nhạt nói: "Dập thuốc đi."

Đại Hắc ngây ngốc nhìn điếu thuốc vừa châm, Hoa Tí đứng cười hắc hắc: "Đại Hắc mày kiềm chế chút, còn thắng tiền của anh Võ, hôm nay cũng đừng về nhà nữa."

Không như dự đoán, Hình Võ chầm chậm ngước mắt nhìn Hoa Tí: "Mày cũng dập thuốc đi."

Hoa Tí có chút sững sờ, hắn lại không ra bài thắng tiền của anh, kêu hắn dập thuốc làm gì?

Sắc mặt Hình Võ có chút không tốt, bọn họ cũng không muốn tự chuốc lấy bẽ mặt, ngoan ngoãn dập tắt điếu thuốc, Tình Dã quay đầu lại nhìn Hình Võ, anh rũ mắt nhìn chằm chằm bài trên tay, như thể không một chút để ý đến cô.

Tình Dã đợi rồi lại đợi cũng qua một tiếng, sau khi bọn họ kết thúc ván bài, Hình Võ mới duỗi người không vội không chậm đứng lên nói với Răng Nanh: "Tao đi trước."

Răng Nanh hỏi lại: "Buổi tối còn quay lại không?"

"Quay lại." Hình Võ nói xong liền vén rèm lên đi ra ngoài, Tình Dã đi theo phía sau anh.

Đợt nắng nóng lúc chạng vạng cuồn cuộn, mặt trời nghiêng về phía tây, bầu trời phủ đầy sương mù mờ mịt, có cảm giác cát vàng bay đầy trời, làm Tình Dã thật sự không thoải mái, nhưng không thoải mái hơn chính là khi trở về phòng Hình Võ vẫn không có máy lạnh, cô cũng không biết sao lại có cái ngày như thế này, ngay cả quạt điện thổi ra cũng toàn hơi nóng.

Lúc này cả đám đánh bài vừa rồi mới lần lượt đi ra, nghẹn một hồi lâu, mấy người vừa ra tới liền châm thuốc.

Hình Võ sải bước lên chiếc tiểu thiên sứ dán hình Doraemon của anh, nhìn Tình Dã, Tình Dã tự giác đi qua, mới vừa nhấc chân chuẩn bị leo lên, bỗng nhiên phát hiện váy của cô quá ngắn, leo lên không được, không chừng leo lên một phát nhất định sẽ lộ hết.

Những người đàn ông đứng ở cửa Thuận Dị nhìn chằm chằm đôi chân trắng sáng của cô, đôi mắt đều sáng lên, trong lúc Tình Dã đang quẫn bách, Hình Võ quay đầu lại quét mắt nhìn váy cô, nói: "Ngồi nghiêng."

Tình Dã một bên kéo kéo làn váy một bên dịch đến ngồi lên chiếc tiểu thiên sứ, cô không đỡ lấy Hình Võ, tay gắt gao bám vào bên cạnh ghế sau.

Bên người của bọn người Đại Hắc hiếm khi có em gái xinh đẹp(*) như vậy, tâm tư mơ hồ đã sớm tích tụ một đống lớn, không biết như thế nào cô đã ngồi lên xe máy của Hình Võ, vì vậy cho dù bọn họ muốn động tâm tư gì cũng không dám động.

(*) CV là "Đúng giờ" còn có nghĩa là mấy cô gái dễ thương, xinh đẹp, những cô gái tốt,...

Tình Dã ngồi xuống ổn thỏa, Hình Võ liền vặn ga chạy đi, anh lái nhanh như bay, Tình Dã ngồi một bên trọng tâm vốn dĩ không ổn định, trong lòng thẳng thắn mà mắng cả nhà anh, những người lái xe ở nơi này sao ai nấy lại đều giống như đội cảm tử hết vậy.

Cũng may Hình Võ không chở cô đi đường đất, mà ngược lại đi những con đường, con hẻm bê tông, nhưng mà đường bê tông ở nơi đây khác với đường nhựa trong thành phố, đường bê tông này cũng gồ ghề lồi lõm, nghiêng ngã.

Nhưng thật ra Hình Võ rất thành thục mà đưa cô tránh đi những cái hố lớn hố bé, anh nhắm hai mắt đều biết hố trên con đường này ở đâu, nhưng mà hình dáng uốn khúc của anh làm người ngồi phía sau không mấy thoải mái.

Ở lần thứ ba khi anh xoay hướng nhanh để tránh hố, Tình Dã rốt cuộc sợ tới mức nắm lấy quần áo anh kêu lên: "Anh không thể chậm một chút sao?"

"Cô không phải ghét phơi nắng sao?"

"......" Cô đương nhiên ghét phơi nắng, nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn.

Tình Dã không quan tâm nhiều như vậy, liền gắt gao túm chặt không buông góc áo anh, Hình Võ cúi đầu nhìn cổ áo thun bị biến dạng, cạn lời nói: "Túm nữa sẽ rách đó, buông ra."

Tình Dã không muốn ngã chết, vì vậy hung hăng dứt khoát nhéo eo anh, cả người Hình Võ cứng đờ, anh không ngờ tới lá gan cô gái này lại lớn đến thế, lại có thể thẳng tay như vậy, nếu người khác chạm vào anh như vậy, sớm đã bị anh ném xuống xe, nhưng giờ phút này, cảm giác bên hông Hình Võ rất mạnh mẽ, thậm chí có thể cách lớp vải cảm giác được ngón tay mềm mại trắng nõn của cô, đầu lưỡi anh đảo một vòng trong khoang miệng, cái cảm giác này thật mẹ nó thật giống "đồ gây rối".

Tình Dã vì đỡ lấy vòng eo của Hình Võ nên cả người ổn định hơn nhiều, nhưng cô đang rất ngạc nhiên với dáng người của Hình Võ, nhìn thì cao lớn, nhưng eo ngược lại rất hẹp và rắn chắc, trước kia khi vừa mới lên cấp ba bạn bàn bên cho cô một quyển tiểu thuyết ngôn tình bá đạo tổng tài, bên trong đem chu vi so với vòng eo lớn hơn nhiều, từ xương sườn đến trên xương hông, kiểu người đàn ông có dáng eo co rút lại một cách nhanh chóng dáng người này gọi là eo chó đực, nghe nói đàn ông có được đường cong này cực kỳ gợi cảm, Tình Dã lúc ấy cũng nhìn xem, não cũng chẳng có suy nghĩ gì, bây giờ chạm vào eo Hình Võ, cô đột nhiên liền có cảm giác hiện lên hình ảnh.

Đến nỗi cô không hiểu vì sao trong đầu cô lại có một hình ảnh khó tả ở trên đường như vậy, cô thật sự không biết, may mắn là cô ngồi ở phía sau, Hình Võ sẽ không nhìn thấy cô đang đỏ mặt.

Nhưng mà đầu ngón tay cô có thể cảm giác được rõ ràng eo của Hình Võ thật cứng, cô rất muốn biết có thể véo được hay không?

Vì thế ngay lúc lại né qua một cái hố, Tình Dã nhân cơ hội nhéo một cái, Hình Võ là người không sợ nóng, nhưng ngay lúc này ngực cư nhiên lại cảm giác khô nóng, anh giọng điệu không tốt nói: "Cô nhéo tôi làm gì?"

Tình Dã lập tức ngậm miệng không hé răng, nói chung là không thể nói cho anh ta biết tôi nhéo eo anh để kiểm tra, đúng chứ? Chuyện nực cười như vậy ngay cả chính cô cũng không hiểu nỗi rốt cuộc vừa rồi mình đang làm gì?

Cô vội vàng chuyển đề tài: "Buổi tối anh đều ngủ ở chỗ vừa rồi sao?"

"Thỉnh thoảng."

Thỉnh Thoảng có ý là cũng không phải hoàn toàn đều ngủ ở đó, lúc không ngủ ở Thuận Dị, anh ta đi đâu nhỉ?

Tình Dã không tiếp tục hỏi, thay đổi đề tài: "Anh làm ở kia?"

"Làm công." Hình Võ thẳng thắn trả lời.

Sau đó Tình Dã cũng không hỏi nhiều, xe chạy đến cửa nhà, Tình Dã xuống xe chuẩn bị đi vào, Hình Võ một bên khóa xe một bên nói với cô: "Sửa máy tính xong tôi mang về cho cô, về sau không có việc gì thì ít chạy đến đó đi."

Tình Dã quay đầu lại chớp chớp mắt: "Vì sao?"

Hình Võ đứng dậy, ánh nắng lóa mắt của hoàng hôn chiếu vào mắt anh, lộ ra vẻ mặt có phần mệt mỏi: "Không nhìn thấy một đám đàn ông khi thấy cô giống như sói vậy sao, xảy ra chuyện gì tôi còn phải ra mặt, phiền phức."

"Ha..." Tình Dã cười lạnh một tiếng sau đó xoay người đi vào tiệm cắt tóc.

Phiền phức, từ này không phải lần đầu tiên trong miệng Hình Võ nói ra, cô ở trong mắt hắn chính là đồ phiền phức, phiền phức đến mức ngay cả nhà anh cũng không muốn trở về.

Nếu không phải hoàn toàn bất đắc dĩ, cô mong muốn chạy tới sao? Bằng lòng cùng một đám người ảo ma xài chung phòng tắm? Bằng lòng mỗi ngày ở trong căn phòng ngay cả điều hòa cũng không có?

Tình Dã tâm tình cực kỳ hỏng bét, vội xông lên lầu trở về phòng, Lý Lam Phương kết thúc ván bài, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy sắc mặt Tình Dã không tốt, lôi kéo Hình Võ nói: "Tình Dã làm sao vậy? Không có việc gì chứ? Triệu mặt rỗ này thật là chuyện gì làm cũng không tốt, rót miếng nước cũng có thể làm hỏng máy tính của Tình Dã."

Hình Võ cau mày: "Chú Triệu làm?"

"Đúng vậy, mẹ nghe Lưu Niên nói máy tính của con bé rất đắt? Sửa mất bao nhiêu tiền đây? Tình Dã còn nói muốn ông ta bồi thường, lão Triệu về nhà hỏi xin tiền vợ, cũng không còn tâm tư đánh bài."

Hình Võ liếc nhìn cầu thang, nhìn Lý Lam Phương nói: "Chuyện này mẹ đừng động vào."

Ai ngờ đến buổi tối Triệu mặt rỗ tới gõ cửa cuốn, nói tìm Tình Dã, hỏi Tình Dã sửa máy tính bao nhiêu tiền?

Khi Tình Dã từ trên lầu đi xuống dưới, Hình Võ ngồi ở tiệm cắt tóc không hé răng, cô bước vài bước đi qua thấy trên tay Triệu mặt rỗ cầm mấy tờ tiền nhăn nhúm, mặc dù Hình Võ lấy của cô 5000, nhưng cô nhìn quần áo của Triệu mặt rỗ cũng lấy không ra bộ thứ hai kia, phỏng chừng nói với ông ta 5000 cũng có thể bị hù chết.

Cô nhàn nhạt mà nói: "Ông chủ quá tốt bụng không lấy tiền tôi, ông cầm đi không cần đưa."

Triệu mặt rỗ nhẹ nhàng thở ra: "Ồ, vậy thì quá tốt rồi."

Triệu mặt rỗ vừa đi, Tình Dã xoay người định lên lầu, Hình Võ ngồi trên ghế nhỏ ở lối đi, chân dài duỗi ra chặn đường, cười như không cười mà nói: "Hổ giấy."

Tình Dã trừng mắt, Hình Võ nhếch khóe miệng: "Nghe mẹ tôi nói khi cô bắt ông ta lấy tiền ra không phải rất cứng rắn sao?"

Tình Dã đá chân anh: "Anh cho rằng tôi là anh?"

Hình Võ nhướng mày chậm rì rì đứng lên duỗi người rời đi.

Tình Dã không có máy tính, ngày hôm sau ban ngày chỉ có thể lấy tờ giấy rách nhàm chán viết bài văn tiếng Anh, bỗng dưng điên thoại vang lên, cô cầm lên xem, là tin nhắn hoàn tiền, ngày hôm qua chuyển cho Hình Võ 5000 tệ thế nhưng anh vẫn chưa nhận tiền, lại hoàn trả về.

Tình Dã dứt khoát gửi cho anh một tin nhắn: Quên nhận sao?

Khi Hình Võ ngồi ở Thuận Dị nhận được tin nhắn này, vừa mới đem máy tính của Tình Dã lắp ráp lại lần nữa, mở máy thuận lợi, màn hình sáng lên, nền màn hình là bong bóng tình yêu màu hồng phấn, vẫn là cái sắc thái đó, anh cau mày, vẻ mặt ghét bỏ.

Trên màn hình dày đặc tư liệu học tập, xem đến nỗi đầu Hình Võ to cả ra, anh kiểm tra các tính năng sau đó xác nhận không có vấn đề gì, đang định tắt máy, chợt thấy một cái folder tên là "Yêu nhất".

Anh sửa qua không ít máy tính, chưa bao giờ tùy tiện click mở đồ vật của người khác, điểm này anh vẫn có nguyên tắc, nhưng không biết vì sao, ngay lúc này thấy cái folder kia, anh bỗng dưng rất tò mò con nhỏ coi thường mọi thứ kia yêu nhất là ai?

Anh nhìn chằm chằm màn hình máy tính vài giây, chạm vào bàn di chuột hai lần nhấp vào...