Lông vàng có một tật xấu, đó là thích dùng đĩa DVD xem phim, bởi vì hắn cảm thấy màn hình máy tính quá nhỏ, nhiều người cùng vây quanh ngộp ngạt muốn chết, xem TV thích hơn, nhưng loại DVD này đang dần dần trở thành đồ phế thải, bên cạnh cũng chỉ có Hình Võ có thể làm được.
Hắn thấy Bàn Hổ cùng Hình Võ đã trở lại, nôn nóng mà gào lên nhận DVD bỏ vào, trong miệng còn nhắc mãi: "Cái TV nhà em có khả năng vì tối hôm qua ba em đột nhiên trở về em liền khẩn trương rút đầu cắm đem đốt cái gì đó, anh Võ, trở lại tặng cho anh đấy, giúp em sửa với, em còn phải dựa vào nó để tiếp tục sống."
Răng Nanh bên cạnh cười nói: "Một ngày không loát* sẽ chết mày à?"
*( mn hiểu ý em chứ nhỉ? Hohoho)
Mấy người bọn họ vui vẻ bỏ đĩa vào, Hình Võ bên kia đã ngồi trước nồi lẩu đang sôi bắt đầu nhúng miếng thịt dê, trên TV nhanh chóng phát lên hình ảnh khó có thể miêu tả được, một đám hai mươi tên đàn ông con trai, ai nấy đều xem vô cùng hưng phấn, còn thúc giục Lông Vàng mau tua nhanh.
Lông Vàng cầm điều khiển từ xa tua nhanh đến một đoạn đặc sắc mặt mày hớn hở mà nói: "Tụi mày xem, có giống với cô gái vừa gặp trên phố không?"
Mấy người kia đều hận mặt không thể dán lên trên cái TV, cả quần đều không thể kéo chặt giữ lại được nữa, Hình Võ nhìn lướt qua, lạnh mặt thu hồi ánh mắt.
Lông Vàng còn hưng phấn mà quay đầu lại hỏi Hình Võ: "Anh Võ thế nào? Cái này cũng chuẩn nhỉ? Cô gái ven đường vừa rồi không chừng khi cởi cũng phóng túng như vậy."
Vừa dứt lời, không khí trong phòng đột nhiên có chút kì diệu, Hình Võ không giống ngày thường lui tới mắng hắn là tên lưu manh thối, mà thay vào đó mày nhíu lại không nói một lời, quanh thân đột nhiên dâng lên một luồng ớn lạnh, âm thanh không nhẹ không nặng mà nói: "Tắt đi."
Lông Vàng còn cho rằng mình nghe lầm, "Hả?" một tiếng.
Bàn Hổ đứng một bên nhìn Lông Vàng nháy mắt, Lông Vàng không phản ứng lại, còn áp sát lại nói: "Anh Võ, em gái này có gì không đúng sao?"
Bàn Hổ khẩn trương mà đi qua một phen đoạt lấy điều khiển từ xa rồi bấm nút, đụng Lông Vàng một cái: "Quên, quên mẹ nó nói hai câu, vừa, vừa rồi trên đường, cô gái trên đường, là em họ anh Võ."
Trong nháy mắt, toàn bộ trong phòng lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, không thể hiểu được mà nhìn chằm chằm Hình Võ.
Lông Vàng nhìn Hình Võ mặt mày lãnh lẽo, ngượng ngùng mà nói: "Xin lỗi nha anh Võ, em không biết cô gái kia là, ai cơ? Anh từ khi nào lại nhảy ra một cô em họ thế? Còn ở Bắc Kinh nữa chứ?"
Hình Võ nhớ tới bộ dáng vừa rồi của Tình Dã đứng ở bên đường cúi đầu rớt nước mắt, một thân cô đơn phảng phất giống như sẽ bị gió thổi đi bất cứ lúc nào, tuyệt vọng bất lực.
Anh cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, đứng lên ném xuống câu: "Tụi mày ăn đi, tao đi trước."
Lông Vàng nóng nảy, đuổi theo hỏi: "Còn chưa ăn đã đi rồi à?"
Hình Võ mở cửa đầu cũng không quay lại đi ra ngoài, chiếc tiểu thiên sứ chỉ trong chốc lát liền chạy nhanh từ bên cửa sổ xẹt qua, Lông Vàng gãi gãi đầu: "Tao có phải nói sai cái gì hay không?"
Bàn Hổ vỗ vỗ hắn: "Hẳn là, là trong nhà anh Võ có chuyện, gần, gần đây tụi mày ít làm phiền anh ấy đi, tình hình kia ở nhà anh ấy, còn có nhiều khuất mắt, khi không lại chui ra một đứa em họ, ai tâm tình có thể tốt được chứ."
......
Tình Dã nằm trên giường thẫn thờ nhìn trần nhà loang lổ, đã nhìn như vậy nửa giờ, cô thật sợ mảnh sơn bị bong ra kia sẽ đột nhiên rơi xuống, dưới người cô là chiếc khăn trải giường họa tiết hoa mẫu đơn đỏ rực to đến tê cả da đầu, cả đêm hôm qua cô không ngủ, vốn tưởng rằng chỉ cần mình ngã lên giường liền có thể ngủ, kết quả nhắm mắt lại đều là đường phố dơ bẩn xám xịt kia, đến nỗi một con chim trên trời cũng không thấy, thế giới ngoài cửa sổ phảng phất bịt kín một tầng vải mỏng, ngăn cách cuộc sống vốn có của cô, tất cả đều giống như một giấc mộng, như thế này thật không chân thật, rất nhiều lần mở mắt ra, cô đều hy vọng vẫn còn nằm trên chiếc giường lớn mềm mại của mình ở nhà.
Tuy nhiên tiếng đánh mạt chược dưới lầu, mang theo tiếng nói chuyện phiếm, còn có tiếng người đi đường phun đàm ngoài cửa sổ đều đang nhắc nhở cô, tất cả những điều này đều không phải là mơ.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại mãi cho đến khi trời tối Lý Lam Phương mới kêu cô xuống lầu ăn cơm, Tình Dã lập tức ngồi dậy, đầu có chút đau.
Cô liếc mắt nhìn đôi dày da bị dơ, ngọn lửa không tên trong lòng lại đột nhiên đốt lên, thang lầu rất dốc và hẹp, đôi mắt cô lại càng đau, cô giơ tay xoa xoa rồi đỡ tường cẩn thận đi xuống lâu.
Tiệm cắt tóc đã không còn ai nữa, hai cái người "tẩy cắt thổi" kia dường như đã tan làm, địa phương nhỏ không thể so thành phố lớn, buổi tối trên đường không có ai, cửa hàng đều đóng cửa sớm, Lý Lam Phương đứng ở sân sau gọi Tình Dã một tiếng, cô đi đến phía sau tiệm cắt tóc, sân sau đơn giản rất rộng rãi, phòng bếp ở bên phải sân sau, bên cạnh chính là nhà vệ sinh, cũng không biết trong đầu của người thiết kế suy nghĩ kiểu gì?
Cái lều bên ngoài phòng bếp có một cái bàn gỗ, phía trên lều treo một cái bóng đèn hỏng, những con bướm đêm không sợ chết mà đập vào ngọn đèn.
Một bà cụ tóc bạc trắng đang ngồi vào bàn ăn, bộ dạng nghiêng đầu không quá bình thường, Lý Lam Phương bưng đĩa thịt heo quay với rau xanh ra, nói với Tình Dã: "Mau tới ăn cơm đi, à, đây là bà nội Hình Võ, bị bại não, không nhận ra ai cả."
Tình Dã có chút lúng túng ngồi xuống, nhìn vào mắt bà nội Hình Võ, nước miếng của bà đều chảy tới ngực, còn sùi bọt, thật sự không dám nhìn thẳng.
Lý Lam Phương bới cơm đưa cho Tình Dã ăn trước, sau đó nhìn bà nội Hình Võ kêu lên: "Ai da, mẹ xem mẹ kìa, đói bụng đúng không?"
Lý Lam Phương túm vạt áo bà cụ lau chùi lung tung, bưng chén lên đút cho bà cụ ăn cơm trước.
Một chút cảm giác ngon miệng Tinh Dã cũng không có, cầm chiếc đũa chọc vài cái vào chén cơm cứng, lúc này đèn bên trong bật sáng, hình như có người trở lại.
Lý Lam Phương duỗi đầu liếc mắt nhìn, buông chén đứng lên nhìn Tình Dã nói: "Dì đi xem, con cứ ăn trước."
Lý Lam Phương vừa mới đi đến trong tiệm liền thấy Hình Võ vào cửa, có chút kinh ngạc nói: "Ăn cơm chưa?"
"Chưa."
"Con không phải nói không về ăn sao?"
"Mẹ quản con à."
Hình Võ đi vòng qua bà chuẩn bị đi về hướng hậu viện, lại bị Lý Lam Phương một phen túm chặt, hạ giọng nhìn anh nói: "Cái tính tình cáu kỉnh của con thu liễm lại chút, mẹ nói cho con biết, mẹ của em họ con vừa mới mất, ba thì ngồi tù, thật sự rất đáng thương, bây giờ chỉ có thể trông cậy vào chúng ta."
Hình Võ gạt Lý Lam Phương ra không kiên nhẫn mà nói: "Mẹ lấy tiền của người ta thì thay người ta chăm sóc là được, liên quan gì đến con, đừng có mẹ nó em họ em họ, năm đó người ta cũng đâu nhận mẹ, mẹ lại cứ dính lấy chăm sóc con gái bọn họ, là Lôi Phong sao? Sao mẹ không mở một trạm thu nhận người luôn đi?"
Nói xong liền mang vẻ mặt hung dữ đẩy cửa sân sau ra, Lý Lam Phương mắng: "Mày đang nói tiếng người sao? Mày trở về làm gì vậy hả? Vừa về liền chọc tức tao, thằng nhóc thối."
Sau khi Lý Lam Phương rời đi, Tình Dã nhìn bà cụ bị bại não chảy nước miếng đang nhìn chằm chằm cô, bầu không khí quỷ dị đến lạ, cô vừa mới ăn một muỗng cơm, bà cụ kia nước miếng lại ào ào chảy xuống dưới, làm cô thiếu chút nữa lại phun ra.
Tình Dã nhìn trái nhìn phải, sau đó từ trong người lấy ra một bao khăn giấy, gấp lại vài lần, vẻ mặt ghét bỏ mà lau lau miệng cho bà cụ, sau đó đem giấy ném qua một bên, thân mình bà cụ lắc qua lắc lại nhìn chằm chằm bát cơm trước mặt.
Tình Dã nhìn vào bên trong tiệm cắt tóc, Lý Lam Phương vẫn chưa ra, cô miễn cưỡng bưng chén cơm lên đút cho bà nội Hình Võ một muỗng.
Hình Võ vừa lúc đẩy cửa ra, thấy động tác của Tình Dã, ngẩn ra một chút, trận lửa giận ban đầu tựa hồ bị dội đến lạnh lẽo.
Mặt không biểu tình mà đi qua đoạt lấy cái chén, nhấc chân lên một chút rồi móc chiếc ghế gỗ lại ngồi xuống.
Trận bực bội kia của Tình Dã lại bùng lên vì sự xuất hiện của Hình Võ, cô nhìn cũng không thèm liếc hắn một cái, thu hồi ánh mắt tiếp tục ăn cơm.
Có Hình Võ đút bà nội ăn, Lý Lam Phương liền tự mình ăn cơm.
Lý Lam Phương xào rau dùng mỡ lợn, Tình Dã ăn không quen, vốn dĩ đã không có khẩu vị gì để ăn, hơn nữa tay nghề của Lý Lam Phương thật sự một lời khó nói hết, rau xanh cắn vào đều kêu lên cót két cót két, căn bản là nhai không đứt, Tình Dã chỉ có thể ăn cơm khô.
Lý Lam Phương cho rằng Hình Võ không trở về ăn cơm tối, liền nướng bốn cái thịt viên, mình bà ăn hai cái, bà cụ ăn một cái, chờ sau khi Hình Võ đút cho bà nội ăn xong, trong chén dư lại một cái thịt viên.
Lý Lam Phương ăn xong đem bà cụ đẩy trở về phòng, phòng bà cụ ở trong sân, nhà vệ sinh đối diện với một phòng nhỏ mà nhà mình xây, Hình Võ bưng chén cơm ngồi đối diện Tình Dã, hai người ai cũng không nói chuyện.
Nửa ngày Hình Võ phát hiện ra người đối diện một miếng đồ ăn cũng không gấp, anh liếc mắt lên hai món ăn làm vội trên bàn, bề ngoài hoàn toàn không giống món ăn tí nào, đột nhiên liền phát hỏa mắng: "Bà mẹ nó mỗi ngày chỉ biết đánh cược, cả nhà đều đem miệng chụm lại hết à!"
Tình Dã giật mình, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Hình Võ, trong đầu chỉ có bốn chữ "Bệnh tâm thần."
Lý Lam Phương ở phòng bà cụ gân cổ lên chửi: "Mày sao không đi mắng ba mày đi, quanh năm suốt tháng không về nhà, chỉ biết nhắm vào tao mà "xì hơi", chắc tao kiếp trước mắc nợ mày quá, ghét bỏ thì tự mình đốt đi, người lớn như thế rồi mà."
Tình Dã chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong ong, giống một đám ruồi bọ không ngừng oanh tạc màng nhĩ cô, từ buổi chiều vừa đến cái nơi hỏng bét này, không có lấy một người bình thường, nói chuyện toàn làm ầm ĩ lên, làm cô vốn dĩ tâm tình đã bực bội càng thêm phát điên.
Hình Võ vừa mới chuẩn bị mở miệng, thấy Tình Dã cúi đầu, cả người an tĩnh dị thường, đôi đũa cũng bất động, anh rốt cuộc cũng không cùng Lý Lam Phương tiếp tục tranh cãi, hiếm khi mà trầm mặc xuống.
Hình Võ lại lần nữa ngó thấy còn sót lại thịt viên, giơ tay đem cái đĩa đẩy đến trước mặt Tình Dã, ngay lúc đó, Tình Dã đập đũa xuống, đứng lên đi vào bên trong.
Hình Võ nhìn trong chén cô giống như một chút cũng không động vào cơm, cũng tức giận, nghiêng đầu nhìn bóng dáng cô lạnh lùng nói: "Có miếng cơm ăn thì ăn đi, chỉ có đồ ngu ngốc mới bỏ qua cái bụng của mình, ở đây không có ai chiều theo ý cô đâu."
Bước chân Tình Dã dừng một chút sau đó liền vén rèm cửa lên đi vào, ăn em gái anh chứ ăn, nếu mà lại ăn tiếp cô chính là bị muỗi ăn.
Từ buổi chiều cô vẫn luôn suy nghĩ, Lý Lam Phương này có phải thiếu sợi dây thần kinh nào hay không? Người đàn ông của bà lại không trở về nhà, Tình Dã một thân con gái, không đem cô sắp xếp cùng mình một phòng, mà lại để cô ngủ ở phòng con trai bà ấy?
Khi Tình Dã lên lầu liếc mắt sau gian phòng của Lý Lam Phương, chút ý tưởng này đều biến mất.
Trong phòng Lý Lam Phương mẹ nó thật giống kho hàng, chất đầy các thùng giấy rách nát, bên trong còn có thuốc nhuộm tóc, dầu gội, những hộp phim bị lộn ngược vứt khắp nơi, bao quanh chiếc giường giữa phòng, còn có quần áo vứt lung tung lộn xôn trên giường, áo ngực đều ném loạn cả lên, thật giống cái chuồng heo, cô ngay lập tức thu hồi ý tưởng vừa rồi, ít nhất phòng Hình Võ nhỏ thì có nhỏ thật, nhưng vẫn ngay ngắn lại còn sạch sẽ.
Tình Dã xoay người trở về phòng, liều mạng gãi chân, vừa đau vừa ngứa, gãi một hồi đã đỏ một mảng lớn, muỗi ở nơi này đều quái dị hết sao? Quả nhiên là những con muỗi đểu được sinh ra ở vùng khỉ ho cò gáy.
Trên thang lầu xuất hiện tiếng bước chân nặng nề, Hình Võ đi đến cửa phòng liếc mắt nhìn chân cô một cái, cũng không lập tức đi vào, Tình Dã sắc mặt không tốt đem cái màng hoa xấu kinh người kia kéo xuống, phân rõ giới hạn.
Bên cạnh vang lên tiếng bước chân, Tình Dã nghe thấy âm thanh kéo cửa tủ, lục lọi tung cả lên, bỗng nhiên một lọ màu xanh lục từ phía sau màng hoa bay lại đây, dừng ở trên giường, Tình Dã vừa thấy cầm lên, là một lọ tinh dầu.
Tình Dã rất ghét mùi hương tinh dầu, thuận tay ném trở về, màng hoa bị rách lại bị kéo ra, Hình Võ không có cảm xúc gì mà cầm lên cái bình nhỏ nhìn cô: "Muỗi ở chỗ chúng tôi rất độc, không muốn gãi ra sẹo thì cũng đừng có mẹ nó làm ra vẻ."
Tình Dã cắn chặt răng không nói chuyện, Hình Võ lại ném tinh dầu về phía cô, mùi hương tinh dầu nhanh chóng phảng phất thoang thoảng trong phòng, Tình Dã chảy mồ hôi đầy đầu, nóng đến mức cả người dính nhớp, mồ hôi theo gương mặt nhỏ giọt xuống.
Một lúc sau, một làn gió mát thổi tới, chỗ bôi tinh dầu cũng mát rượi, cô ngẩng đầu nhìn về phía Hình Võ, chân anh ta gác trên bàn làm việc, ngồi bên cửa sổ hút thuốc.
Tình Dã sợ bị sặc khói thuốc, cau mày nghiêm túc nhìn hắn: "Đem điếu thuốc dập đi."
Hình Võ nghiền ngẫm cong khóe môi một chút, không kiêng nể gì mà hút một hơi từ từ phun ra: "Làm rõ ràng tình hình chút, đây là nhà tôi, phòng tôi."
Tình Dã vặn chai tinh dầu lại, kéo chiếc vali ra rồi nhanh chóng lấy quần áo bên trong "Thịch thịch thịch" chạy xuống lầu.
Hình Võ đem ánh mắt từ cửa phòng dời về phía ngoài cửa sổ, khẽ nhíu mày.
Tình Dã ở dưới lầu vừa lúc gặp Lý Lam Phương đang chuẩn bị đi chơi mạt chược ở cách vách, cô làm sao cũng không thể nghĩ được Lý Lam Phương ban ngày đã ở trong tiệm chơi, buổi tối còn muốn đi ra ngoài chơi, nghiện nặng rồi sao?
Cô nhìn Lý Lam Phương chuẩn bị đi ra cửa, mở miệng hỏi bà: "Tắm rửa ở đâu ạ?"
Lý Lam Phương chỉ chỉ sân sau: "Ở nhà vệ sinh sát vách đấy, con có chuyện gì thì kêu Hình Võ, dì về trễ chút nhé."
Nói xong bà liền vội vã mà đi.
Tình Dã xoay người đi vào sân sau, nhìn sang phòng bà nội Hình Võ, đã tắt đèn, một mảnh đen thui, sân sau trống rỗng, nửa bên mặt khác còn liên thông với mấy hộ gia đình, Tình Dã thu lại ánh mắt đi về hướng cái gọi là phòng tắm kia.
Đi vào phòng tắm Tình Dã liền ngây người, sàn xi măng tường xi măng, một cái vòi sen bị rỉ sắt phần đầu, bóng đèn ánh sáng vàng, mặt trên là một đám muỗi vằn và côn trùng nhỏ, cực kỳ ghê tởm.
Ở cửa phòng tắm có đặt một cái ghế gỗ, giống như là cho người ta để quần áo, Tình Dã móc ra khăn giấy lót ở mặt trên, để quần áo sạch xuống, kéo khóa kéo của đầm xuống, đột nhiên một người đàn ông trần trụi nửa người trên vọt vào.
Hình Võ ngồi ở bên cửa sổ vừa mới đem tàn thuốc dập tắt, bỗng nhiên nghe thấy dưới lầu truyền đến một tiếng thét chói tai, anh liền đứng lên chạy xuống.
- --------------------------------------------------------------------------------
Nee: Hello mình trở lại gòi đây, dự định trong 2 tuần thi sẽ đăng mỗi tuần 1 chương nhưng thật sự bài quá nhiều nên không còn thời gian lun. Nay mình ra chương đều lại nhé. 1 hoặc 2 chương 1 tuần ạ. Cám ơn mọi người đã ghé qua nhà mình!