Loá Mắt

Chương 14: Phụ nữ nhà tao cũng dám động? Hôm nay...




Lông Vàng đang xúc động đắm chìm sắp rơi vào bên trong bể tình, cả người có chút lâng lâng, còn lôi kéo Hình Võ hỏi: "Anh Võ, em thật muốn thành đôi với em họ anh, về sau chúng ta đều là người một nhà đấy."

Hình Võ lấy tờ khăn giấy lau miệng cho bà nội, thản nhiên nói: "Ai mẹ nó muốn thành người một nhà với mày."

Lông Vàng hắc hắc ngây ngô cười.

Lúc Hình Võ đứng lên cầm bát đi vào phòng bếp, Tình Dã đang bưng chén ngồi trên ghế gỗ miệng nhỏ đang ăn cơm, cô gần đây có cảm giác đồ ăn ngon hơn, không có cái loại hương vị kỳ quái, tuy vẫn không tính là quá ngon, dù sao tạm chấp nhận cũng có thể nuốt xuống bụng, cô thật sự rất kinh ngạc với năng lực thích ứng thần kỳ của chính mình, đồng thời cũng rất ngạc nhiên với cái bản lĩnh đồng hóa người ở cái nơi tồi tàn này, thật sợ bản thân sẽ quen với lối sống sinh hoạt ở xóm nghèo này, cô vội vàng lắc lắc đầu ném đi cái suy nghĩ khủng bố kia.

Thấy Hình Võ đi vào đặt bát xuống, cô ngẩng đầu vội vàng hỏi anh: "Tối hôm qua tôi không nói gì với anh đâu nhỉ?"

Hình Võ đặt bát xuống, xoay người dựa vào bệ bếp bên cạnh rồi lấy ra chiếc bật lửa, tư thế cúi đầu đốt lửa thật sự rất đẹp trai.

Anh đã trải qua thời kỳ vỡ giọng, giọng nói vừa trầm vừa từ tính, có chút tản mạn nói: "Thật không nhớ rõ?"

Ánh nắng ban trưa nghiêng nghiêng chiếu vào trên người anh, lộ ra hương vị lưu manh, ánh mắt thâm trường đầy ý vị kia của anh thật sự làm cho Tình Dã càng thêm bất an, cô mở to đôi mắt đen nhánh, âm thanh cũng cao lên vài phần: "Tôi nói cái gì?"

Hình Võ hút điếu thuốc, cố ý đi đến bên cạnh cô cúi người xuống, nhẹ nhàng nói: "Cô khen tôi mông vểnh, quá khen rồi."

Nói xong Hình Võ liền đi ra ngoài, Tình Dã ngồi trên ghế nhỏ cả người như hóa đá, chưa quá hai giây, trong bếp liền truyền đến một tiếng hét thất thanh.

Lông Vàng hoảng sợ, vội vàng đứng dậy bước nhanh đến xem: "Làm sao vậy em họ?"

Hình Võ khóe miệng hơi nhếch lên, giữ chặt Lông Vàng nói với hắn: "Đi, đi với tao đến cửa hàng gỗ."

"Đi đến đó làm gì?" Lông Vàng còn chưa hỏi rõ ràng đã bị Hình Võ lôi đi, Bàn Hổ cũng theo đi.

......

Về cái chuyện đánh giá mông của con trai này, Tình Dã sống mười tám năm từ trước đến nay chưa từng trải qua, ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến, ngày thường càng không chú ý mông của con trai, nhưng cô thế mà nhìn chằm chằm nơi đó của Hình Võ, không chỉ nhìn, cô còn đánh giá, không chỉ đánh giá, còn khen ngợi năm sao, thế nhưng đối phương còn nói với cô "Quá khen"???

Chuyện này đối với Tình Dã mà nói quả thực chính là hủy diệt tam quan, vì chuyện này mà cả một buổi chiều cô cũng không dám xuống lầu, sợ gặp phải Hình Võ lại đột nhiên trở về.

Chạng vạng Hình Võ đã quay về, Tình Dã ở trên lầu nghe thấy âm thanh của chiếc tiểu thiên sứ, cô còn vịn cửa sổ nhìn xuống, cũng không biết Hình Võ cái người này có phải để mắt trên đầu hay không, khóa xe xong còn ngẩng đầu lên, Tình Dã giật mình vội vàng ngồi xổm xuống.

Nhưng mà sau khi Hình Võ trở về vẫn không lên lầu, lúc ăn cơm đều ở dưới lầu, Lý Lam Phương đi lên kêu Tình Dã ăn cơm, thuận tiện hỏi cô có phải không thoải mái hay không?

Cô thuận nước đẩy thuyền mà nói là có chút không thoải mái, làm Lý Lam Phương lấy đồ ăn để vào bát riêng cho cô, đợi lát nữa cô muốn ăn thì tự mình xuống ăn.

Lý Lam Phương đi xuống lầu nhìn chằm chằm Hình Võ mắng: "Kêu tụi mày tối hôm qua cho Tình Dã uống ít chút, nhìn con bé cả ngày hôm nay đều héo héo, lần sau không được cho con bé uống rượu nữa, người ta là thiên kim chi thân(*), sao có thể đùa giỡn so với đám lưu manh tụi mày."

(*) ý chỉ thiên kim kim tiểu thư, thân thể quý giá.

Hình Võ buồn cười trêu chọc nói: "Mẹ còn dùng thiên kim chi thân, được đó nha."

Lý Lam Phương tự tin mà nói: "Tao đây cũng đã xem qua Chân Hoàn Truyện."

"......" Hình Võ suy nghĩ nửa ngày cũng không suy nghĩ cẩn thận thiên kim chi thân cùng với Chân Hoàn Truyện có quan hệ gì, mặt khác mẹ anh xem Chân Hoàn Truyện là để chuẩn bị cho bà ấy và những bài hữu đó tới diễn kịch cung đấu? Đình Trát Trát này của bọn họ, cái dạng giống nhà lầu cũng không có, còn cung điện nữa chứ.

Lý Lam Phương ăn cơm xong rồi để Hình Võ rửa chén, sau đó lại giúp bà ấy sửa điện thoại một chút, gần đây điện thoại bà ấy mở hình ảnh không được, luôn cảnh báo dung lượng không đủ, bà ấy cũng không biết làm như thế nào.

Sau khi đưa điện thoại cho Hình Võ, Lý Lam Phương liền đi qua cách vách chơi mạt chược, còn dặn dò Hình Võ nếu buổi tối đi ra ngoài, nhớ đi lên lên lầu nhìn xem Tình Dã, đừng để cô bị ốm.

Hình Võ rửa xong chén sau đó giúp Lý Lam Phương xóa đi bộ nhớ đệm của các phần mềm rồi rời đi, cũng không lên lầu, anh biết rõ nếu mình đi lên xem cô, không có bệnh cũng có thể để cho anh nhìn ra bệnh.

Quả nhiên, Hình Võ vừa mới đi, Tình Dã liền xuống dưới, tự mình chạy đến phòng bếp tìm cơm ăn, nhận ra bọn họ để lại cho cô không ít đồ ăn, còn có thịt bò, thật là hiếm có.

Tình Dã ăn cơm xong, vốn dĩ dự định làm bộ bài thi trên máy tính, vừa để tiêu hóa tiêu hóa xong thì xuống dưới tắm rửa, nhưng bên ngoài lại đổ mưa, ngoại trừ ngày đầu tiên cô vừa đến huyện An Tử tới nay, đây là lần đầu tiên mưa lớn như vậy, bên ngoài sấm sét ầm ầm rất đáng sợ, mưa to nói đến là đến, cửa sổ phòng của Hình Võ đều bị thổi tung lên, cửa sổ phong bịt kín không tốt lắm, luôn có gió thổi vào tạo nên những âm thanh nhỏ, giống như tiếng quỷ kêu vậy, Tình Dã nhìn thang lầu bên ngoài đen như mực, ôm máy tính cuộn lại thân thể, thật sự không còn tâm tư làm đề.

Cũng may trận mưa to này tới nhanh, đi cũng nhanh, tuy rằng không hoàn toàn dừng mưa, nhưng chỉ làm một trận lớn, Tình Dã thừa dịp mưa nhỏ, ôm quần áo chạy nhanh xuống lầu tắm rửa, sợ một hồi mưa lại lớn.

Cô vọt vào phòng tắm bật ánh đèn mỏng manh lên, trước tiên trải khăn giấy đặt quần áo lên, sau đó khóa cửa kỹ cửa mở nước rồi cởi quần áo.

Từ sau khi Hình Võ làm lại khóa cửa, Tình Dã tắm rửa an tâm hơn nhiều, nhưng buổi tối hôm nay cô lại có chút cuống chân cuống tay, bên ngoài gió vẫn rất lớn, thỉnh thoảng còn có tia chớp, tuy rằng cửa đã khóa, nhưng luôn bị gió thổi đến phát ra âm thanh "Thịch thịch thịch", giống như có người đang gõ cửa, làm tim Tình Dã muốn treo ngược cả lên.

Cô vừa mới gội sạch bọt trên tóc, chợt có cảm giác âm thanh ở cửa tựa hồ lớn hơn một chút, Tình Dã yên lặng một cái chớp mắt, rồi sau đó vội vàng tắt nước đi, toàn bộ thần kinh đều căng chặt lên nghe động tĩnh bên ngoài cửa.

Mới đầu cô còn tưởng tự mình dọa mình, khả năng là gió lớn hơn nên mới thổi cửa vang như vậy, cô không ngừng an ủi chính mình đã khoá cửa, sẽ không có việc gì, nhưng cửa đong đưa càng lúc càng lớn, giống như có người từ bên ngoài muốn phá cửa ra.

Trái tim Tình Dã đột nhiên điên cuồng nhảy lên, cô bước một bước đến gần trước cửa, khi nhìn thấy tay nắm cửa run rẩy, chợt toát ra một thân mồ hôi lạnh, cái này rõ ràng là có người ở bên ngoài động vào khoá cửa mới có thể như vậy.

Cơ hồ đồng thời, Tình Dã ý thức được ngoài cửa có người muốn phá cửa vào, trong nháy mắt cô sợ tới mức tay chân phát run, vội vàng chạy đến bên cạnh ghế gỗ cầm điện thoại lập tức gọi cho Lý Lam Phương, cô nghĩ Lý Lam Phương ở cách vách đánh bài qua đây chắc là sẽ rất nhanh, nhưng điện thoại vang lên nửa ngày, nhưng lại không có ai bắt máy, lúc chạng vạng Hình Võ giúp Lý Lam Phương sửa xong điện thoại sau đó tiện tay đặt ở bên trong quầy thu ngân, điện thoại của Lý Lam Phương lúc này bị nhốt ở trong ngăn kéo của quầy thu ngân, căn bản không ai nghe thấy.

Cánh cửa bắt đầu phát ra tiếng đập mạnh, cánh cửa cứng cáp tạo ra ảo giác có thể bị cậy ra bất cứ lúc nào.

Lòng bàn tay Tình Dã ướt đẫm mồ hôi, cô hoảng sợ gọi cho Hình Võ.

......

Buổi tối bọn người Đại Hắc đã sớm làm tổ ở Thuận Dị chờ Hình Võ đánh bài, một đám đàn ông buổi tối mùa hè không ngủ được, cũng không có việc gì làm, ăn xong cơm chiều đều thích chạy đến làm tổ ở Thuận Dị.

Hình Võ bắt chéo chân híp mắt nhìn thẻ bài bom trong tay, dù bận vẫn ung dung mà dựa vào trên ghế, bộ dáng nhàn nhã, chợt điện thoại vang lên vang lên.

Lúc vừa mới vang lên hai tiếng anh cũng không xem, cho đến khi Răng Nanh quét mắt nhìn anh một cái, Hình Võ mới không nhanh không chậm mà lấy điện thoại ra, thấy Tình Dã gọi cho anh qua Wechat.

Anh khẽ nhíu mày rồi đặt ở bên tai, nhưng đầu bên kia truyền đến là âm thanh Tình Dã mang theo khóc nức nở run rẩy: "Hình Võ, bên ngoài cửa phòng tắm có người tông cửa, tôi ở bên trong, làm sao bây giờ?"

"Cái gì?"

Một vòng người chỉ nhìn thấy Hình Võ đột nhiên ném bài trong tay xuống đứng lên, trong phòng tức khắc yên tĩnh không tiếng động, cả đám đàn ông đều nhìn chằm chằm Hình Võ, Hình Võ trực tiếp cầm di động đi nhanh ra ngoài: "Mặc quần áo vào hết chưa?"

"Vẫn chưa..."

"Không được mở cửa, mặc quần áo xong chờ tôi trở về."

Nói xong liền tắt điện thoại, trực tiếp kéo cửa cuốn ra xông ra ngoài, Răng Nanh rất ít khi thấy bộ dáng vội vàng như vậy của Hình Võ, năm trước bị nhiều người An Chức vây quanh như vậy anh cũng không hoảng, thấy vậy vội vàng đuổi theo hét lên: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Hình Võ không kịp trả lời hắn, vọt vào mưa to sải bước lên tiểu thiên sứ chạy về, Răng Nanh vừa mới chuẩn bị nhắc nhở anh trời mưa, nhưng bánh xe của chiếc tiểu thiên sứ đã nghiền bọt nước nhanh chóng chạy xa mất, Răng Nanh nhìn bộ dạng dầm mưa chạy như điên của anh khiếp sợ đứng đực tại chỗ.

......

Sau khi cúp điện thoại, Tình Dã đã gấp đến độ một thân mồ hôi, luống cuống tay chân đi lấy quần áo, cũng vì thân thể run rẩy đến phát sợ, lấy quần áo mấy lần mới được.

Một lúc sau người ngoài cửa đập mạnh hơn nữa, cả đầu óc Tình Dã muốn nổ tung, trong lúc đó cô còn gọi 110, nửa ngày mới gọi được, bên trong tiếp tuyến viên hỏi cô địa chỉ, Tình Dã quýnh lên căn bản nói không ra địa chỉ, báo là là tiệm cắt tóc Đảo Huyễn.

Sau khi cúp điện thoại cô cầm lấy chiếc ghế gỗ để quần áo kia, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cửa, dự định nếu người này vọt vào trước khi Hình Võ trở về cô liền lấy ghế gỗ liều mạng với người đó.

Ngắn ngủn vài phút đối với Tình Dã mà nói như đang ở địa ngục dày vò, cô sợ hãi mà cuồng loạn kêu to, khát cầu có người có thể nghe thấy động tĩnh, nhưng bên ngoài trời mưa lại to, sấm sét ầm ầm bao phủ lấy âm thanh cô, ở cái nơi cũ kỹ rách nát này, không có ai dầm mưa xen vào việc của người khác, không có ai quản cô sống hay chết.

Cô đã không còn biết những giọt nước không ngừng rơi trên mặt là mồ hôi hay là nước mắt, khi thần kinh cô không gượng được nữa, bên ngoài đột nhiên liền truyền đến một tiếng hét thảm, ngay sau đó khoá cửa không còn đong đưa nữa, nhưng động tĩnh bên ngoài càng lúc càng lớn.

Tình Dã vội vàng cầm theo ghế gỗ chạy đến cạnh cửa nghe động tĩnh bên ngoài, qua vài tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông, Tình Dã nghe thấy được âm thanh của Hình Võ: "Mày mẹ nó ăn báo mật? Phụ nữ nhà tao cũng dám động? Hôm nay ông đây cho mày bò không đứng dậy được nữa."

Gánh nặng trong lòng của Tình Dã đã biết mất, vội vàng mở khóa cửa, khoảnh khắc cửa phòng tắm mở ra, Tình Dã thấy chính là Hình Võ đang đội mưa to hung ác mà đứng trên người của tên đàn ông kia, một tay nắm lấy cổ áo hắn nâng người bị anh hất xuống đất lên, một quyền một quyền mà đánh trên đầu người đó, mưa to như trút nước, cả người anh đều bị sũng nước, đường cong trên cánh tay bởi vì sức lực hung hãn kia, gân xanh trên trán nổi lên, ánh mắt đỏ như máu, toàn bộ đều quanh quẩn một loại hơi thở khủng bố.

Đây là lần đầu tiên Tình Dã thấy Hình Võ đánh người, nắm đấm vừa nhanh vừa tàn nhẫn, thô bạo hung tàn, lạnh băng phảng phất cả người không một chút độ ấm.

Tên đàn ông ban đầu còn phát ra tiếng kêu rên thống khổ, một hồi sau máu tươi bắn ra, trộn lẫn với nước mưa đến nỗi không nỡ nhìn thẳng.

Tình Dã hoảng sợ kêu lên: "Hình Võ!"

Một tiếng kêu rốt cuộc cũng kéo lý trí Hình Võ trở lại, anh ném tên đàn ông kia trên mặt đất, lại hung hăng đá vào đầu hắn ta một cái rồi xoay người.

Tình Dã mặc bộ váy ngủ màu trắng váy ngủ cứ đứng như vậy ở cạnh cửa, cánh tay mảnh khảnh còn cầm ghế gỗ, đôi mắt trong veo bị nước mắt kinh sợ che kín, sợ hãi bất lực gắt gao nhìn chằm chằm Hình Võ.

Một cái chớp mắt kia, Hình Võ cảm giác có một loại đồ vật vô hình đột nhiên đập vào trái tim anh, như tiếng sấm vang.