Bầu không khí ở chân núi Nhạc Lộc chưa từng khẩn trương như vậy, không màng tới sự phản đối của chủ tịch tỉnh, chính phủ Quốc dân vẫn yêu cầu các trường đại học liên hợp lại tây thiên.
Ba trường cộng lại hơn hai ngàn thầy trò, di chuyển bằng ba cách, đi tới nơi Vân Nam mây khói mù mịt —— Côn Minh. (1)
Một, giáo viên cùng gia quyến và một bộ phận nữ sinh đi xe lửa tới Hương Cảng, lại từ Hương Cảng đến Việt Nam qua đường biển, vào Điền*, các dụng cụ, thiết bị sách vở quan trọng cũng dùng con đường này mang tới Côn Minh.
*Điền: tên gọi khác của Vân Nam.
Hai, các nam sinh có điều kiện và một bộ phận nữ sinh khác, đầu tiên đi xe lửa tới Quế Lâm Quảng Tây, rồi lại từ Quế Lâm qua biên giới phía Nam vào Việt Nam, rồi lại từ Việt Nam vào Điền.
Ba, xuất phát từ Thường Đức, đi bộ tới Côn Minh.
“Nhà tôi dù sao cũng chẳng có tiền, tôi đi bộ tới vậy.” Đổng Chi Hiệp rất kiên quyết.
Phạm Nhân Kiệt cũng khụt khịt: “Tôi còn chưa liên hệ được với cha mẹ, có lẽ cũng chỉ có thể một đường đi bộ tới Côn Minh.”
Tôn Hành thở dài: “Sức khỏe tôi không tốt, tuy không được nghĩa khí cho lắm, nhưng tôi sẽ đi xe lửa tới.”
“Xin lỗi chư vị,” nói là nói vậy, nhưng vẻ mặt Tiền Huyền Nghĩa nhìn thế nào cũng thấy có chút phấn khích: “Giáo sư chọn tôi cùng thầy ấy mang dụng cụ tới nơi, tôi sẽ đi từ Hương Cảng tới.”
Khẽ nở nụ cười, Khâu Giác Phi hào sảng nói: “Tôi từ Đông Bắc đi bộ tới Bắc Bình, lại từ Bắc Bình đi tới Trường Sa, chẳng lẽ tôi lại để ý tới chuyện đi bộ thêm một đoạn đường nữa hay sao?”
Giang Sầu Dư vẫn luôn im lặng không lên tiếng, Đổng Chi Hiệp nhìn cậu: “Cậu cũng đi xe lửa tới?” Gia cảnh của cậu, trong lòng mọi người đều hiểu rõ ràng, thế nên cũng không trông mong tới việc cậu sẽ đi bộ cùng với họ.
Nhưng ngoài dự liệu của cậu ta chính là, Giang Sầu Dư lại lắc đầu: “Tôi đi bộ.”
“Vì sao? Có tiền việc gì phải chịu tội chứ?” Tôn Hành trợn mắt nhìn.
Giang Sầu Dư “bộp” một tiếng gấp sách trong tay lại, lại không chút kiêng dè: “Các cậu cảm thấy trận đánh này mất bao lâu nữa mới có thể đánh xong? Khi nào chúng ta mới có thể trở lại Bắc Bình?”
“Một hai năm?”
“Ba năm?”
Giang Sầu Dư nhìn Khâu Giác Phi, Khâu Giác Phi lười biếng duỗi eo, nằm dài trên giường: “Năm đó khi ba tỉnh miền Đông Bắc tiến quan, cha mẹ tôi cũng lừa tôi như vậy, chỉ trong chớp mắt, đã sáu năm trôi qua rồi.”
Mọi người đang sôi nổi đều trở nên trầm mặc, Giang Sầu Dư bĩu môi: “Chuyện về sau thế nào chúng ta còn chưa biết được đâu.”
“Để đề phòng có chuyện xảy ra,” Tôn Hành hạ quyết tâm, “Tôi và các cậu đi cùng nhau, dọc đường đi mọi người có thể chăm sóc cho nhau, có phải không?”
Khâu Giác Phi gối đầu lên cánh tay, nói đùa: “Thực ra, cũng không thảm như mọi người nghĩ vậy đâu, đọc vạn cuốn sách, hành ngàn dặm đường, coi như là tạm nghỉ học đi thực tiễn, chiêm ngưỡng phong cảnh của Tổ quốc, cũng đâu có gì không tốt.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Đổng Chi Hiệp khiêm tốn thỉnh giáo: “Vậy theo như cậu nói, chúng ta có nên đặc biệt chuẩn bị thứ gì không?”
Khâu Giác Phi nghĩ ngợi: “Trường Đại học chắc chắn sẽ có sự sắp xếp, có điều chúng ta có quy tắc một chút cũng không tệ, mang càng ít đồ vật, càng gọn nhẹ càng tốt.”
“Tôi đi hỏi thăm xem.” Dứt lời, Phạm Nhân Kiệt lập tức bò dậy, lẻn sang phòng ngủ khác.
boy love truyen chu Đổng Chi Hiệp bất đắc dĩ: “Tôi thấy nếu chúng ta mà thành lập một tổ chức đảng phái gì đó, Phạm huynh chắc chắn sẽ là người cầm đầu.”
Phạm Nhân Kiệt truyền tin, cũng coi như là tin khá chính xác có thể tin tưởng được, có khoảng hai trăm nam sinh sẽ đi bộ tới, trong đó cũng có một số giáo viên, mọi người đều mặc quân trang, dưới sự quản lý của quân đội, gửi hết tất cả đồ đạc quan trọng vận chuyển bằng xe lửa, sau khi đi ô tô tới Thường Đức, mọi người bắt đầu đi bộ, toàn bộ hành trình ước chừng dài 3000 dặm Trung Quốc. (2)
(1 dặm TQ = 0,5km => 3000 dặm = 1500km)
Tôn Hành rên lên một tiếng: “Bây giờ tôi đề nghị đi xe lửa cùng các thầy thì liệu thầy có đồng ý không nhỉ?”
“Muộn rồi,” Đổng Chi Hiệp vui sướng khi người gặp họa, “Người ta đi từ ngày hôm qua rồi, cậu có cưỡi hãn huyết bảo mã, chiêu lăng lục tuấn cũng không đuổi kịp đâu, tôi thấy lão đệ cậu vẫn là nên bỏ cuộc đi thôi, an an phận phận đi theo chúng tôi, vừa đi vừa hát!”
“Vừa đi vừa hát, tôi thích từ này!” Khâu Giác Phi cười to, bò dậy ôm lấy Đổng Chi Hiệp và Tôn Hành, “Được rồi, từ đây anh cùng mấy cậu lưu lạc thiên nhai, trường kiếm giang hồ!”
Phạm Nhân Kiệt cũng thò lại gần đặt tay lên vai Khâu Giác Phi: “Chuyện tiêu sái vui vẻ vậy sao có thể thiếu được lão đệ tôi đây? Đưa tôi đi theo với.”
Họ cười đùa một bên, Giang Sầu Dư thì lại cách bọn họ một quãng, nhìn theo từ xa, trên mặt vẫn là cái vẻ không nóng cũng không lạnh.
Ánh mắt của Khâu Giác Phi chạm mắt cậu, lại nở rộ lên một nụ cười cực kì ấm áp.
Giang Sầu Dư ngẩn người, cũng nhịn không được mà cười lên, đột nhiên cảm thấy có những người này cùng bầu bạn, cho dù sáng sớm trên đường bụi gai dày đặc, mưa to gió lớn cũng có gì đáng sợ đâu.
Năm 27 Dân quốc, hai tháng cuối năm.
Giang Sầu Dư lau nước mưa trên mặt, đưa tay cản Tôn Hành lại, lớn tiếng nói: “Tôi khuyên cậu không nên bung dù.”
Tôn Hành quay đầu lại, cũng là bộ dáng chật vật không chịu nổi: “Cậu nói gì?”
Giang Sầu Dư lắc đầu, lại nói lớn tiếng lên chút: “Gió lớn như vậy, mưa bụi rơi nghiêng, cậu bung dù cũng không che được gió, còn làm tốn sức lực.”
Khâu Giác Phi đã đeo chiếc ô giấy dầu* ra sau lưng từ lâu, giờ phút này trông anh không khác gì con khỉ bùn, ngũ quan đều không thấy rõ, chỉ lộ ra một hàm răng trắng bóng: “Được rồi đó Tôn thiếu gia, mọi người đều vậy cả, cậu cũng tạm chấp nhận đi. Lại nói, trúc trượng mang hài khinh thắng mã, nhất thoa yên vũ nhâm bình sinh**, có phải là có mấy câu thơ như đọc như vậy không?”
Tôn Hành do dự, quay đầu lại liếc nhìn những người khác, cuối cùng vẫn buông ô xuống, mắng một câu: “Ông đây đã bao giờ phải khổ như vậy chưa, đều là do mấy con quỷ Nhật Bản chết tiệt làm hại.”
“Được rồi,” Khâu Giác Phi kéo cậu ta lại, “Một ngày nào đó, chúng ta sẽ đuổi hết lũ quỷ Nhật đó về lại cái đảo kia, từ đó trở đi không được xâm phạm chúng ta nữa.”
Giày phát thống nhất cho mọi người đều là giày rơm*, đám sinh viên đã đi quen giày da, giày vải không thể chịu nổi, trên chân rất nhiều người đã mài ra đầy bọt nước, chai sần, mới đầu còn có nhiều người kinh ngạc kêu lên, tới cuối cùng ai nấy hai chân đều đã máu tươi đầm đìa, cũng chẳng kêu rên thêm tiếng nào nữa
Giang Sầu Dư có thể được coi là người có gia cảnh tốt nhất trong số mọi người, sức khỏe cũng khá kém, mới đầu, gần như cậu luôn là người đi cuối hàng ngũ, làm cho các thầy giáo phụ trách đội ngũ và các quan quân đau đầu không thôi. Bởi đội ngũ mỗi ngày phải đi 50 dặm, mắt thấy sắp đi tới Tương Tây nơi có đạo phỉ vây bốn phía, Giang Sầu Dư rất sợ bởi bản thân mình mà mọi người sẽ gặp nạn nên vẫn luôn kiên cường chống đỡ, mỗi bữa ăn đều cố gắng ăn nhiều hơn một chút, nếu không cần thiết thì tuyệt không nhiều lời một chữ, tiết kiệm thể lực.
Phạm Nhân Kiệt được sĩ quan phân cho làm tiểu đội trưởng, quản lý tiểu đội mười người Giang Sầu Dư này, đối với việc trong tiểu đội có hai tên Giang Sầu Dư, Tôn Hành này, phần tử mới trở thành thiếu gia binh này cũng thấy bất đắc dĩ sâu sắc. Có sinh viên thể trạng cường tráng nóng lòng lên đường, lại có sinh viên văn nhã yếu ớt kéo dài thời gian, vì thế càng về sau, khoảng cách giữa đầu đuôi đội ngũ càng lúc càng kéo dài ra, thậm chí có người mắt thấy không thể nào đuổi theo kịp, liền mặc kệ, vừa đi vừa buôn chuyện tới ầm ĩ.
Chính vào lúc này Khâu Giác Phi phát hiện cái người tên Giang Sầu Dư này rất thú vị, người này có yêu cầu với bản thân cực kì khắc nghiệt, tố chất thần kinh cũng cực tốt, mọi người đã buôn dưa lê tới ngất trời, cậu ấy vẫn không nói một lời, cho dù đã cạn hết sức lực vẫn cậy mạnh nhấc chân bước, sợ mang tai tiếng.
Dù mưa dù gió, cậu vẫn cứ ngẩng đầu tiến về phía trước, đó chính là ấn tượng ban đầu mà Giang Sầu Dư để lại cho Khâu Giác Phi.