Lỡ Yêu Em Rồi! Biết Phải Làm Sao? (T F B O Y S)

Chương 9




- Thiên Tỉ.......Thiên Tỉ......cứu tôi, cứu tôi.....aaaaaaaaaaa

Tiếng la hét thất thanh vang lên ở một vòm nơi khách sạn

- Quỳnh, tôi ở đây.....tôi đây rồi! Cô tỉnh lại đi được không

Mồ hôi trên khuôn mặt vã ra như tắm. Nhỏ đã hôn mê suốt đêm rồi. Thiên lo lắng nên đã ngồi cạnh, chăm sóc nhỏ suốt đêm không rời nửa bước. Phương Uyên thấy Thiên cố chấp ngồi đó nên cũng thôi, khẽ kéo cô bạn sang phòng khác. Vì phải chăm sóc Quỳnh nên nửa đêm anh thiếp đi lúc nào không hay, đến sáng nay anh bừng tỉnh bởi tiếng hét thất thanh vừa rồi

- Thiên Tỉ, tôi.............vẫn an toàn sao???!!!

- Đúng! Cô không sao

Giật mình nghĩ lại chuyện tối qua, lúc đang đi ra ngoài cửa thì nhỏ bỗng bị ai đó dùng khăn bịt chặt miệng, từ đó nhỏ đã không còn biết chuyện gì đang xảy ra nữa, chỉ biết là nhỏ cần sự giúp đỡ của Thiên

Chuyện là sau khi Quỳnh trở vào trong lấy túi sách, Thiên Tỉ hiếu kì dõi theo bóng dáng nhỏ mà bất giác lại mỉm cười, lúc dìu Phương Uyên là người cuối cùng lên xe, anh lại một lần nữa ngó vào trong lại bắt gặp cảnh ở trong góc gần cửa chính có một người con gái đang giãy dụa, vì cửa chính làm bằng tấm kính dày trong suốt nên Thiên nhìn rất rõ. Bước vài bước sang bên tay phải để nhìn rõ hơn rốt cuộc thì tình huống gì đang xảy ra ở chỗ kia thì Thiên chợt nhận ra rằng: cô gái kia là Quỳnh mà, sao lại........

Không nghĩ nhiều, Thiên vội chạy ngay lên ô tô gọi Phương Uyên rồi phóng thẳng đến chỗ cửa chính, xô đẩy với tên đàn ông kia một hồi thì thấy bạn bè của mình kéo đến giúp một tay. Cực chẳng đã nên tên kia chạy mất để lại Quỳnh nằm trên sàn.

- Tôi nghĩ bộ trưởng đã cho người truy lùng cô khắp cả nước rồi đấy nên cũng cần cẩn thận một chút, không nên đi một mình nhiều

Thiên Tỉ ôn tồn dặn dò. Chẳng hiểu ra cái làm sao anh lại phải lo cho cô gái này nhiều thế 😂😂😂

Cuộc đời nhỏ sao lại lâm vào hoàn cảnh như thế này. Sống yên ổn liệu khó lắm sao? Còn cái tên bộ trưởng kia nữa, có phải trên đời này hết phụ nữ không mà nhất định phải là nhỏ.

- Thiên Tỉ à, hay là thôi đi, chuyện này để tự tôi giải quyết, tôi.........không muốn liên lụy tới anh và chị Uyên

Quỳnh cúi đầu lặng lẽ, phải nói sao nhỉ? Được anh và chị Uyên bảo vệ quả thực là một niềm vui nhưng họ sẽ vì nhỏ mà gặp nhiều nguy hiểm. Không thể được đâu!

- Nghe tôi nói. Rốt cuộc tôi có phải bạn cô không?!?!

Quả thực sau khi nghe xong câu nói kia của Quỳnh, Thiên có chút bực mình

- Có, nhưng mà.......

- Không nhưng nhị gì hết, ngồi yên đấy, tôi đi lấy cháo cho mà ăn

Nói xong Thiên lại đi thẳng, không kịp để Quỳnh có cơ hội lên tiếng

Xuống đến nơi, Thiên Tỉ bỗng giật mình bởi có người đằng sau chạy tới ôm

- Thiên Tỉ à!

Cố gắng nhanh chóng đẩy bàn tay kia ra, Thiên Tỉ xám mặt nhìn xung quanh, mong là không bắt gặp Fans và cánh nhà báo ở đây, không thì cảnh tưởng ôm vừa rồi mà lên báo chắc lại nhức đầu cả tháng mất

- Tố Nhi! Nói cho cậu biết, từ lần sau đừng làm hành động như vậy nữa, nếu có nhà báo ở đây thì biết phải làm sao?

- Thì sao chứ! Cùng lắm là cậu và tớ cùng lên báo, dính nghi án tình cảm với nhau thì có sao? Tớ thấy bình thường mà

Tố Nhi vẫn không chịu thua, ôm lấy tay Thiên Tỉ đong đưa, mới sáng sớm đã má hồng môi đỏ, chậc, có được chút giản dị của Quỳnh thì hay rồi

- Cậu buông ra đi, cậu thấy bình thường nhưng tớ thì khác, dù gì tớ cũng là nhân vật nổi tiếng trong làng giải trí

- Ờ! Mục đích của tớ là cố ý cho chúng ta lên báo đấy, cậu cũng biết người ta thích cậu mà

- Nhưng tớ không hề thích cậu! Phải nhắc bao nhiêu lần cậu mới có thể hiểu đây? Tớ chỉ xem cậu như một người bạn thôi cậu hiểu không?

Nói rồi Thiên định quay người đi thẳng, nếu ở đây thêm một chút nào nữa thì đầu anh có lẽ nổ tung lên mất, tại sao Tố Nhi không thể hiểu giùm anh được chứ! Cứ thế này thì muốn anh dành cho một chút tình cảm còn khó chứ đừng nói là yêu. Không nói anh cũng biết, cứ hễ trong trường anh có thân thiết với người con gái nào đều bị Tố Nhi răn đe cho một trận, đã rất nhiều lần anh nói với cô ta nhưng thật sự anh nói không nổi, cô ta quá cứng đầu. Nhưng may ra Phương Uyên bạn anh rất lợi hại, không giống như mấy đứa con gái chân yếu tay mềm khác nên Tố Nhi muốn bắt nạt cũng không thể được

- Cậu là vì con nhỏ tên Quỳnh kia chứ gì, tôi sẽ cho nó biết tay

Thiên Tỉ dừng bước lạnh lùng quay ra nhìn Tố Nhi bằng ánh mắt lạnh băng

- Tốt nhất là cậu đừng có động vào cô ấy, nếu không thì ngay cả cái nhìn tớ cũng không trao cho cậu đâu

Nói rồi anh lại hiên ngang bước đi

- Thiên Tỉ cậu đứng lại

Tố Nhi bực mình giậm chân xuống đất, đang định chạy theo anh thì bỗng nhiên bị kéo lại

- Để im cho người ta đi mua cháo đi, đừng có chạy theo làm gì gây cản trở

Phương Uyên khinh thường nhìn ả bằng nửa con mắt, cô ghét nhất cái thứ không biết điều, kì kèo dai như đỉa này. Ả đã năm lần bảy lượt hãm hại cô cho nên cô không thể không ghét ả

- Hừ! Liên quan đến nhau à!

Tố Nhi khoanh hai tay trước ngực, không nhìn đối phương nói bằng giọng mỉa mai

Cười nhạt một tiếng, Phương Uyên " ăn miếng trả miếng". Cô biết con nhỏ này đang tức việc Thiên lo cho Quỳnh. Nếu đã biết rồi thì cho tức luôn một mẻ, tức đến ói máu cũng được, càng hay

- Đương nhiên là có liên qua, dù gì tôi cũng là bạn thân của Thiên Tỉ

Đúng! Được mang danh là bạn thân của soái ca, tội đếch gì mà không khoe

- Cô........mà anh ấy đi mua cháo làm gì? Sắp đi ăn sáng với đoàn rồi mà

Tố Nhi vẫn không kìm được sự tò mò nên nhẫn nhịn hỏi Phương Uyên

- Đi mua cháo chăm sóc cho Như Quỳnh Tiểu Thư chứ còn cho ai

Phương Uyên đủng đỉnh nhấn mạnh chữ " Như Quỳnh Tiểu Thư". Khuôn mặt tức đến đỏ gay gắt của Tố Nhi khiến Phương Uyên cười hả hê trong bụng

" Lại con nhỏ Quỳnh, mình chưa thấy ai có được sự chăm sóc đặc biệt của Thiên như vậy, lần này này chết chắc rồi con, để xem không có mày thì anh Thiên còn chu đáo được như thế không?"

Tố Nhi nắm chặt tay nghĩ thầm

Phương Uyên cười cười quay đi nhưng bất chợt nghĩ được gì đó liền quay lại

- Tôi nói cho cô biết, đừng có động vào Quỳnh dù chỉ là một sợi tóc, đừng nói là tôi không tha, Thiên Tỉ cũng không để cô yên đâu

Lại chêm thêm một câu, độ chịu đựng của Tố Nhi chuẩn bị bùng phát. Gì chứ? Trước nay Tố Nhi này chưa từng sợ gì? Thứ gì mà Tố Nhi muốn có được thì đừng hòng rơi vào tay người khác. Kể cả Thiên Tỉ, dù Quỳnh có làm sao đi nữa anh nhất định không trách Nhi đâu!

Tự ăn ủi mình như vậy! Tố Nhi bước về phòng

Chuyến đi chơi hôm nay Thiên nhất mực không đi, ở lại chăm sóc cho Quỳnh, tuy là không sốt nhưng thuốc mê đó tác dụng rất cao, buổi sáng vừa mới tỉnh lại được một chút thì nhỏ lại ngủ nên bắt buộc anh phải ở lại

Buổi tối, sau khi mọi người trở về, Thiên lại đang ở trên ban công của khách sạn ngắm sao, bỗng có một ai đó từ từ bước đến rồi ngồi ngay cạnh anh

- Này, nước hoa quả, uống đi

- Đa tạ hảo bằng hữu

Thiên đưa tay đón lấy lon nước từ cô bạn thân, miệng mỉm cười

- Không khí dễ chịu thật

Phương Uyên nhâm nhi lon nước, nhìn vào khoảng không nói một câu

- Đúng! Rất dễ chịu

- Này! Thiên Tỉ! Hỏi cậu một câu được không?

- Cứ thoải mái đi

Trong không khí đêm dễ chịu, anh và cô ngồi trên nền đất, co hai chân lên ngồi cạnh nhau tâm sự đúng như một cặp hảo bằng hữu

- Cậu......thích cô ấy phải không?

Phương Uyên xoay đầu nhìn Thiên Tỉ, bạn cô thật đẹp, đẹp xuất sắc khiến con người ta rung động

Thiên Tỉ giật mình nhìn sang cô bạn

- Cô ấy? Ý gì?

- Cậu đừng giả ngốc, cậu thích Quỳnh đúng không?

- Tớ không biết

Anh không có ý định giấu Phương Uyên, bạn bè bao nhiêu năm anh biết cô có thể đọc thấu tâm tư của mình, nếu giấu cô e rằng anh không toàn mạng 😂😂😂. Ở bên Phương Uyên, anh muốn nói dối cũng không được. Đúng thật là anh không biết! Không thể hiểu được anh đối với Quỳnh là thích hay là gì??!!

- Không biết gì nữa, rõ ràng là cậu thích người ta

-.................._ Thiên Tỉ im lặng không biết nói gì, Phương Uyên lặng lẽ thở dài một tiếng bắt đầu nói tiếp

- Từ khi làm bạn cậu tới giờ, tớ chưa từng thấy cậu đối tốt với một cô gái như vậy. Cậu luôn lạnh lùng trước người lạ, nhưng trước người thân thiết cậu lại trở nên rất nhây, điều này kể cả anh Khải và Nguyên đều biết, thậm chí lại rất nhát gái. Nhưng cậu biết gì không? Khi gặp Quỳnh cậu rất khác, cậu đối với cô ấy không lạnh lùng mà ngược lại, rất ấm áp, đứng trước mặt cô ấy cậu không tỏ ra nhút nhát. Cậu thậm chí rất muốn bảo vệ cô ấy, đúng chứ?

Bảo vệ Quỳnh? Đúng! Anh rất muốn bảo vệ Quỳnh.

Khẽ gật đầu một cái, Thiên cúi mặt cố lắng nghe cô bạn mình nói tiếp

- Vậy thì chỉ có một kết luận, cậu thích Quỳnh rồi!

Anh thích nhỏ!!! Thật sự thích nhỏ!???

Phương Uyên thấy trong tim có gì hơi nhói đau, không thể phủ nhận rằng: cô có tình cảm với Thiên nhưng nhiều năm về trước cô đã tự nhủ rằng nếu cô thổ lộ sẽ khiến Thiên càng xa lánh mình, vì cô biết, anh chỉ coi cô là bạn. Vậy thì làm bạn thân của Thiên Tỉ có còn hơn không?

Trầm ngâm một hồi lâu sau, Thiên mới trả lời

- Có lẽ cậu nói đúng! Tớ......thích cô ấy rồi

- E hèm! Biết ngay mà, vậy cậu có cần hảo bằng hữu này chỉ cách tỏ tình không?

Phương Uyên sau một khoảng thời gian tâm trạng trĩu nặng bỗng lấy lại nét hài hước vui tươi vốn có

- Tớ.....hay thôi đi, chưa vội

- Chưa vội là thế nào? Cậu định bao giờ mới tỏ tình? Một năm? Hai năm? Hay mười năm sau? Tớ biết cậu là ca sĩ hiện đang rất rất nổi trên thế giới, nhưng mà Thiên à, cậu 22 tuổi rồi, có bạn gái cũng không phải là lạ

Phương Uyên thấy chưa bao giờ cậu bạn của mình như vậy. Thiên Tỉ thường rất quyết đoán, chậc, chắc trong tình cảm cậu ấy hay vậy

- Tớ biết nhưng.......

- Không nhưng nhị gì hết! Hay cậu và Quỳnh định giống như Lục Cẩn Niên và Kiều An Hạ để rồi lãng phí mấy chục năm?_ Phương Uyên bất bình đứng dậy đập tay " bùm bụp" vào nhau😅😅😅

( Lục Cẩn Niên và Kiều An Hạ là hai nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình nổi tiếng của Diệp Phi Dạ. Bộ tiểu thuyết này mang tên Hôn Trộm 55 Lần. Hôn Trộm 55 Lần kể về tình yêu giữa Lục Cẩn Niên và Kiều An Hạ, hai người họ tuy yêu nhau nhưng trong suốt 13 năm không dám nói ra để rồi dẫn đến những hiểu lầm không đáng có, mãi đến sau này hai người họ mới hiểu được tình cảm của đối phương và cùng nhau sống hạnh phúc. Nhưng lãng phí hạnh phúc 13 năm cũng không phải là nhỏ a😩😩😩)

- Tớ......không muốn!

- Vậy thì còn chờ gì nữa mà không tỏ tình với người ta đi!

- Ây da, Phương Uyên à, cũng phải để cho tớ chút thời gian chứ. Cứ đùng một phát là tỏ tình thì ai chấp nhận cho nổi đây. Suy nghĩ thêm đã được chứ

Thẹn quá hoá giận, anh bỏ luôn về phòng. Cái người này, sao cứ ép anh vào hoàn cảnh bí bách như thế chứ