Lỡ Yêu Anh Họ Là Lão Đại Hắc Bang

Chương 46




Lâm Hàn trong lòng tức giận lái xe đi khỏi thành phố mà anh coi nó như nơi thị phi, tiến xe hướng cuối thành phố định ra bờ biển, nơi anh hay đến để giải toả nỗi buồn trong lòng. Đơn nhiên chuyện buồn không phải chuyện vừa nãy, chỉ là nhớ lại một số điều…

Bỗng bóng dáng nhỏ bé yêu kiều của một cô gái xuất hiện trong đầu anh ta. Dừng một lúc, anh ta quay đầu xe chạy ngược lại trở về thành phố.

————

Giao Uyên vừa về không thấy Cao Văn Lạc đâu liền đi lên phòng để tắm. Nhìn thấy Tú Ảnh đã chuẩn bị sẵn quần áo cho cô thì cô hơi bất ngờ nhưng cũng chẳng nói gì chỉ cảm ơn cô ấy rồi đi vào nhà tắm.

Tú Ảnh vẫn ở đây đơn nhiên là nhiệm vụ bảo vệ Giao Uyên của cô vãn chưa hết. Cô phải ở lại để đảm bảo an toàn cho Giao Uyên, đây là Cao Lãnh Khang chỉ định.

….

Mới tắm xong, điện thoại trên bàn reo lên một hồi, cầm chiếc khăn đang lau khô mái tóc dài cô đi đến cầm chiếc điện thoại lên

“Số lạ sao? Là ai vậy? Có nên bắt máy không?”

Giao Uyên chần chừ đang nghĩ nên bắt máy không, tiếng chuông điện thoại vẫn cứ reo lên liên tục. Cuối cùng cô quyết định nhấn nút màu xanh.

- Alo, cho hỏi đằng đó là…?

….

….

….

Được một lúc rồi mà người gọi điện vẫn chưa lên tiếng, Giao Uyên hoang mang nhìn vào chiếc điện thoại rồi lại nói

- Cho hỏi, đằng đó là ai vậy ạ?

- Là tôi, em ra ngoài gặp tôi một chút.

Lần này người bên kia trả lời liền sau khi tiếng cô vừa dứt

“Giọng nói này…là Lâm Hàn? Lại là anh ta,…chẳng lẽ anh ta đến tính sổ mình chuyện hồi sáng hả? Mình còn chưa đánh cô ta mà? Mà thôi, cũng tốt, lần này mình muốn nói rõ ràng với anh ta.”

- Được.

Giao Uyên đáp lại rồi nhanh chân đi ra khỏi phòng.

Ra đến cổng, giống như lần trước vẫn là người con trai gương mặt đẹp trai kiểu lịch lãm đứng cạnh chiếc xe Veneno. Nhưng mà mặt anh ta có vẻ khá ảm đạm.

Bác bảo vệ mở cổng ra cô không nhanh cũng không chậm tiến đến chỗ người con trai kia đang đứng. Nhìn biểu hiện trên gương mặt Lâm Hàn, trong đầu cô lại nghĩ

“Anh ta sao vậy? Bị bạn gái chửi nên mặt thành ra như thế này sao?”

Ở một hướng khác thì…Lâm Hàn đang nghĩ ngợi điều gì đó, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc thì vội thu lại tất cả biểu hiện lẫn tâm trạng vừa rồi.

Lâm Hàn nhìn hướng cô gái đang đi, mái tóc màu bạch kim chưa khô buông xoã đằng sau tấm lưng mảnh mai, đôi mắt màu tím lấp lánh thấp thoáng như những viên pha lê, gương mặt mộc mạc không son phấn nhưng lại đẹp một cách hoàn hảo.



Đặc biệt hôm nay Giao Uyên lại còn mặc chiếc quần ngắn, nó làm lộ rõ cặp chân nõn nà của cô. Lâm Hàn trong người vậy mà đã nóng rát đến từng tế bào. Chính anh ta cũng không hiểu tại sao nhanh như vậy phía dưới của mình lại căng cứng. Giao Uyên là cô gái đầu tiên khiến hắn trở nên như vậy.

Lâm Hàn khó chịu quay đi vừa hay Giao Uyên cũng bước đến đứng ngay đằng sau anh ta.

- Có chuyện gì? Nói nhanh lên tôi còn có việc khác!

Cô gương mặt cả giọng nói đều hết sức lạnh nhạt. Lâm Hàn vẫn đứng quay mặt, thấy anh ta còn không thèm nhìn mình Giao Uyên hơi tức giận tiếp tục lên tiếng

- Nè, tôn trọng người ta một tí được không? Nói chuyện ít nhất cũng đừng có mà quay lưng với tôi được không? Anh là đang khinh ai vậy hả?!?

Lâm Hàn cố gắng điều chỉnh mình để ổn định hơn. Xong cũng quay ra nhìn cô

- Anh đến là chuyện hồi sáng à? Tôi không biết cô ta nói cái gì với anh nhưng mà anh bảo cô ta tốt nhất đừng có mà động đến tôi!

Giao Uyên ánh mắt trở nên sắc lạnh, gương mặt lạnh lùng vô cảm

- Em đang nói gì vậy? Tôi…không hiểu? Tôi là đến để gặp em.

Lâm Hàn nghe cô nói thì khẽ nhíu mày, anh khó hiểu lên tiếng. Giao Uyên nhướng mày

- Không phải là đến tính sổ tôi chuyện làm bạn gái anh bẽ mặt hồi sáng sao? Đừng có vờ vịt nữa!

Anh ta khẽ bật cười rồi nói

- Bạn gái nào? Tôi làm gì có bạn gái chứ?

Biểu hiện của anh ta khiến đôi lông mày xinh đẹp càng cau chặt

- Tôi là đang nói cô bạn gái họ Phương của anh! Cô ta đáng lẽ phải khóc lóc chạy đi mách anh chứ? Cô ta không nói gì sao?

- Phương Nhã Tịnh? Bạn gái?

Lâm Hàn cố lục lọi lại trí nhớ của mình xem người cô đang nói là cô gái nào. Vốn là phụ nữ bên anh ta nhiều vô số chẳng trách anh ta lại không nhớ nổi cái người mà Giao Uyên đang nhắc tới.

“Xem nào, hmm họ Phương? Phương Lam Chi, Phương Khả Vân, Phương Hà? Rốt cuộc là ai vậy?”

- Họ Phương sao? Em nghĩ tôi sẽ yêu nhữ…cô ta sao? Tôi nói rồi, tôi không có bạn gái và đó là sự thật, em phải tin tôi chứ?

- Ha…tôi làm sao tin anh được? Mà sao tôi lại phải tin? Nói chung là tôi và anh tốt nhất đừng nên gặp nhau. Với lại tôi không rảnh để nói chuyện tào lao với anh đâu, tôi còn có việc khác, xin phép anh Lâm, nhị, thiếu, gia!

Không để như ý nguyện của cô Lâm Hàn nhanh chóng kéo lấy cổ tay của Giao Uyên. Chưa đi được mấy bước tự nhiên đột ngột bị kéo tay quai người lại khiến cô trật chân mà ngã nhào vào người của ai kia.

Hai ánh mắt giao nhau nhưng hai trái tim khác biệt. Lâm Hàn từ trong đáy mắt anh ta lại chứa đầy tia sáng, những tia sáng làm rung động trái tim của anh.

Giao Uyên ngước mặt lên thì nhìn thấy Lâm Hàn cũng đang nhìn mình. Cô nhận ra là vòng eo của mình đang bị anh ta ôm lấy. Cô nhanh chóng đẩy anh ta ra.

Thế nhưng không những anh ta không thả ra còn ôm chặt hơn ban đầu khiến cơ thể cô ép sát anh ta.

- Anh…tên biến thái, vô liêm sỉ!!!



Lâm Hàn không quan tâm lời nói của cô nở nụ cười gian manh, ghé sát mặt cô nói nhỏ

- Em, là đang ghen sao?

Gương mặt cô thoáng chốc trở nên vô cùng đanh đá nhưng giọng vẫn bình tĩnh nói

- Cái gì? Anh là có vấn đề ở não sao? Làm ơn đi có bệnh thì đi khám tôi không phải bá sĩ thú y!

Nói xong cô dùng lực đẩy mạnh anh ta, cánh tay chắc khoẻ cũng vì vậy mà buông cánh eo mảnh mai của cô. Nhấc đôi chân thon dài cô bước đi vào trong Cao gia.

Lâm Hàn vẫn đứng đó mỉm cười, hình như anh ta vẫn còn cái suy nghĩ đó trong đầu.

Vừa đi Giao Uyên lôi hết những thứ có thể chửi một con người mang vào trong đầu để chửi cái tên họ Lâm kia.

“Đồ bệnh hoạn! Dở hơi thần kinh hết thuốc chữa! Bỉ ổi, háo sắc, đê tiện! Hừ….”

…..

May mà Cao Văn Lạc không có ở nhà nếu không thì cảnh vừa rồi ông ta nhìn thấy thì chắc là rắc rối to đùng rồi.

Nhưng mà người phụ nữ đứng trên tầng lại vô tình nhìn thấy cảnh đó nhưng cô ấy không quan tâm vì đây là chuyện cá nhân của chủ mà, thân phận như cô làm gì có quyền hóng hớt.

Điện thoại reo lên, Tú Ảnh nhanh chóng bắt máy.

- Thế nào?

Một giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông vang lên từ chiếc điện thoại. Tú Ảnh cũng đáp lại bằng giọng vô cùng cẩn trọng và cung kính.

- Thưa cậu chủ, tiểu thư vẫn ổn ạ.

Người đàn ông lại hỏi

- Cô ấy dạo gần đây gặp những ai?

Tú Ảnh thắc mắc, “Cậu chủ từ khi nào lại quan tâm đến cuộc sống của người khác như thế nào chứ? Ngài ấy có vẻ….” Cô nhanh chóng đáo lời không để mình được phép bị chậm bất cứ một giây phút nào

- Ngoài Hứa tiểu thư ra thì sang nay có gặp Phương Nhã Tịnh ảnh hậu mới nổi và vừa rồi là gặp Lâm nhị thiếu gia thưa cậu chủ.

Tú Ảnh từ tốn nói, giọng đều đều vô cùng nhã nhặn

- Là em trai Lâm Văn Trạch? Cạu ta đến đay làm gì?

- Tôi không rõ nhưng trông họ có vẻ rất thân mật ạ.

- Thân mật?

- Vâng, Lâm nhị thiếu gia có ôm tiểu thư thưa cậu chủ.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc xong cũng tắt máy. Tú Ảnh nhìn xuống kiểm tra xem chắc chắn là người đàn ông đã tắt trước mới cân thận cất đi chiếc điện thoại.