- Tôi đến muốn rủ em đi chơi
- Tôi đành phải từ chối rồi, tôi đang rất bận!
Cô bày ra vẻ mặt đanh đá lườm Lâm Hàn một cái rồi quay người bước đi.
Lâm Hàn y như cũ lại nắm cổ tay cô níu lại
- Không phải em rất thích đi chơi sao?
- Có đi cũng không đi với anh, hứ!
Nhìn cô trẻ con như vậy Lâm Hàn không tránh khỏi bật cười
- Ồ, nhưng tôi chắc chắn em sẽ rất thích nơi này chỉ cần em đồng ý mà thôi
Úp úp mở mở người như cô làm sao chịu được khi nghe hắn ta nói như vậy chứ. Cô mím môi nhìn hắn không nói gì. Cái tính ham chơi của cô không thể thay đổi được. Cô đành để hắn kéo đi đến chiếc xe Veneno đang đậu ở kia.
Một loạt cảnh đôi trai gái kéo nhau giữa ban ngày ban mặt lúc nãy đã bị người nào đó thu hết vào trong tầm mắt. Anh ta gương mặt đăm chiêu suy nghĩ rồi quay người đi vào trong.
Vẫn là trong thư phòng của Cao Văn Lạc, Cao Lãnh Khang gõ cửa đi vào
- Khang nhi? Con có chuyện gì muốn nói với ta sao?
- Vâng.
- Vậy con nói đi
Cao Văn Lạc có cảm giác bất an bởi vì mỗi lần anh chủ động tìm ông giống bây giờ y như rằng chuyện anh đề ra sẽ chẳng tốt lành gì.
- Con sắp tới sẽ đến Quảng Châu, có một số việc cần giải quyết ở đó, con sẽ đưa Giao Uyên đi.
Cao Văn Lạc nghe xong không khỏi ngạc nhiên, hắng giọng nói
- Không được. Tuyệt đối không được/!/!/!/
- Lý do gì không được? Ba không cần phải kích động thế đâu!
- T…ta…nói tóm lại con không được mang con bé đi đâu cả…chuyện của con thì liên quan gì đến con bé? Con bé đâu học ngành giống con, nó là học ngành khoa học công nghệ kĩ thuật, con là nhầm lẫn gì sao?
- Con không nhầm gì cả, trước khi học ngành kia thì em ấy đã học kinh doanh được hơn một năm ba ạ
- Con…chắc chứ? Nhưng nếu con bé ra bên ngoài sẽ gặp nguy hiểm sao ta có thể để con bé đi chứ…
- Ở bên cạnh con sẽ không có hai từ nguy hiểm chạm đến em ấy.
- Con…chuyện này ta cần phải xem xét, con v…
- Con nói rồi, ba không đồng ý thì cũng phải đồng ý sớm muộn gì em ấy chẳng phải ra ngoài? Bây giờ là đi cùng con, không phải tốt hơn sao?
Cao Văn Lạc phức tạp nhìn Cao Lãnh Khang.
“Sao trước mặt thằng bé ta lại không hề có một chút nghiêm nghị nào của một người ba là mình vậy? Thằng bé cũng không nể mà cho mình chút thể diện…”
- Con không muốn nói nhiều, mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi, con sẽ nói với em ấy.
- Khang nhi, con nghe ta nói…đã…
Mặc kệ ba mình đang cất tiếng gọi Cao Lãnh Khang vẫn cứ tiếp tục bước đi
————————————————————
Lâm Hàn lái xe khá lâu, Giao Uyên vẫn không hiểu anh ta muốn đưa cô đi đâu, bực mình quay ra lớn tiếng nói với anh ta
- Này, anh đưa tôi đi đâu vậy hả? Tốn biết bao nhiêu thời gian quý báu của tôi anh có biết không? Nếu anh dám….
Đang nói dở thì Lâm Hàn lại cắt ngang lời cô
- Em nhìn ra bên ngoài đi.
- Nhìn cái g…
Lâm Hàn nói xong Giao Uyên cũng vô thức làm theo lời anh ta nói. Gương mặt tức giận bỗng chốc trở nên đờ đẫn.
- Đẹp chứ?
Nhìn ra bên ngoài cửa xe, một mặt biển nước xanh dần dần lộ ra trước mắt Giao Uyên sau những hàng cây bên đường. Từ lúc thấy được cảnh biển trước mắt, cô im lặng không một tiếng nói.
Chẳng giống cô chút nào, đúng không?
Lâm Hàn cũng không biết cô không giống như nhan sắc hiền dịu thanh lịch bên ngoài nhưng tính cách lại trái ngược với cái nhan sắc đó. Anh cứ tưởng cô đang ngẩn ngơ vì thích thú mới im lặng nên anh cũng không nói gì liế mắt nhìn cô rồi tập trung lái xe đến gần chỗ xuống bờ biển.
“Đúng như mình nghĩ, mọi cô gái đều thích biển kể cả là cô ấy”
Khoé môi Lâm Hàn cong lên khiến gương mặt anh ta vốn đẹp giờ lại càng trở nên vô cùng tuấn mỹ.
Đến nơi, Lâm Hàn dừng xe, anh xuống trước mở cửa cho Giao Uyên đang ngẩn ngơ ở bên trong.
- Thế nào? Tôi nói đúng chứ? Có phải là em rất thích?
Nói xong anh ta nhìn cô, giờ Lâm Hàn mới để ý gương mặt của Giao Uyên không có một chút cảm xúc nào gọi là vui cả, trong ánh mắt cô còn có vài tia kinh hãi.
- Giao Uyên, em sao vậy?
Một lúc lâu cũng không có lời hồi đáp từ cô. Không hiểu sao một người coi con gái như khăn giấy bẩn rồi thì vứt đi, không có cô này thì có cô khác như hắn lần đầu tiên cảm thấy lo lắng cho một người con gái. Hắn nôn nóng đưa tay chạm nhẹ vào vai cô
- Em nói gì đi chứ, Giao Uyên?
Đang trầm ngâm trong nỗi nhớ, Giao Uyên bị đánh thức bởi giọng nói và sự đụng chạm của Lâm Hàn
- A, hả anh nói gì cơ?
- Em…sao vậy? Không thích sao?
- Không, không phải chỉ là nơi này khiến tôi nhớ đến một vài thứ thôi
Anh ta có thể nhìn rõ đây không phải là nỗi đau thương mà là nỗi xót xa, tiếc nuối gì đó. Trong suy nghĩ anh ta bây giờ chỉ muốn ôm cô gái nhỏ này vào lòng khẽ an ủi. Nhưng sao lại không thể làm được, anh vậy mà lại do dự trước một người con gái.
Lâm Hàn đưa tay lên chỉ khẽ vỗ vai cô không dám làm hành động gì quá đáng
- Có chuyện gì em có thể tâm sự với tôi.
Anh ta điều chỉnh giọng, nói một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Lần đầu tiên cô nghe được tiếng nói của anh ta dịu dàng đến lạ thường.
Ngước đôi mắt sắc sảo lên nhìn thấy anh ta cũng đang nhìn mình chằm chằm mình với ánh mắt sâu thẳm nhìn cô đầy tia ôn nhu ngay bây giờ cảm giác bài xích của Giao Uyên với Lâm Hàn dường như đã được phá bỏ. Cô cảm nhận được thứ gì đó len lỏi trong anh, vốn là người ấm áp là vì lí do gì khiến anh ta trở nên phóng khoáng như vậy?
Hai người đứng nhìn nhau, hơi ấm gió biển chầm chậm thổi vào cơ thể Giao Uyên khiến mái tóc bạch kim óng ánh của cô đung đưa theo.
- Đi thôi
- Đi đâu?
- Chắc em đói rồi, tôi sẽ đưa em đi ăn thứ gì đó ở đây.
- Được
Giao Uyên không từ chối anh thẳng thừng cứ thuận theo mà đồng ý. Điều đó khiến Lâm Hàn vô cùng vui vẻ. Dẫn cô đi đến một nhà hàng ngay cạnh bờ biển, đi lên tầng 3 ngồi vị trí cạnh cửa sổ, vị trí này có thể ngắm rõ ràng hơn cảnh biển đẹp đẽ này.
Cô ngồi vào chỗ tay chống cằm ánh mắt hướng ra ngoài ngắm cảnh. Mặt biển lấp lánh của buổi xế chiều yên bình lặng lẽ, nó đẹp đẽ và trong sáng như một tâm hồn của thiếu nữ mới bước vào tuổi 17 vậy. Sóng biển nhẹ nhàng nhấp nhô chứ không cuồn cuộn lao lên tấp vào bờ.
Khung cảnh này khiến cô cảm thấy sự ấm áp lan toả trong lòng.
Mặc dù không nói ra nhưng cô sự ghét bỏ trong lòng cô đối với Lâm Hàn đã được cô gỡ ra khỏi lòng mình tự lúc nào.
Một buổi chiều êm đềm cứ thế diễn ra giữa hai người.
————————————————————
- Thưa ngài, Trương tiểu thư có vử rất vui vẻ, cái tên Lâm thiếu gia kia hình như đang theo đuổi cô ấy ạ.
Trong căn phòng màu trắng đen chủ đạo rộng lớn, Cao Lãnh Khang nghe báo cáo của một người đàn ông đó là người làm việc cho anh, anh ta là đang theo dõi tình hình diễn ra giữa hai con người là Lâm Hàn và Giao Uyên.
- Tốt, cậu tiếp tục theo dõi đi.
- Vâng, thưa ngài.
Có trời mới biết khi người đàn ông đó nghe sếp của mình khen anh ta vui đến mức muốn tắc thở luôn.
Chính là vì không yên tâm để cô ở lại một mình là vì những người như Lâm Hàn ở cái thành phố này còn ít các thiếu gia theo đuổi cô sao. Nhưng mà hôm nay cô lại tự nguyện đi theo chẳng lẽ…cô lại thích hắn sao?
“Gì vậy? Cái này thì liên quan gì mình, vốn là chuyện riêng của em ấy sao lại phải bận tâm, cho em ấy đi cùng chẳng qua muốn em ấy có chút kinh nghiệm công việc thôi”
Cao Lãnh Khang đột nhiên nghĩ ngợi, từ khi nào mà anh rảnh đến mức quan tâm hết chuyện này đến chuyện khác của người em họ này? Anh nhanh chóng vứt bỏ mọi suy nghĩ, trở lại như thường ngày là một người vô tình máu lạnh trên thương trường và chiến trường.