Lỡ Yêu Anh Họ Là Lão Đại Hắc Bang

Chương 119: Đại Bạch ngoan ngoãn




Giao Uyên tranh thủ Cao Lãnh Khang vệ sinh cá nhân mà mặc quần áo.

Bước vào phòng thay đồ, cô ngẩn người với một dàn quần áo bên trong.

Một dãy bên trái là những bộ đồ của nữ còn có giày cao gót, túi sách và những phụ kiện nữ khác. Bên phải cũng vậy nhưng là của nam.

Cao Lãnh Khang bảo đồ nữ bên trng đều là của cô, vải còn rất mới, là anh ấy mới mua sao? Sao có thể nhiều đến như vậy?

Không nghĩ nhiều nữa, cô đi đến chọn chiếc áo sơ mi dài cao cổ mỏng, tay phồng kiểu cổ điển phối cùng một chiếc váy xoè dài đến gót chân, cô tiến đến chiếc gương soi mình trong bộ đồ kín đáo.

Tất cả đều ổn nhưng mặt của cô…ôi thật là, cái tên biếи ŧɦái kia cũng quá quá đáng đi.

Môi cô nhìn kiểu nào cũng thấy hơi sưng lên, để Tú Ảnh và hai người kia nhìn thấy thì đúng là đáng để ngại.

Cô nhắm mắt lại hít thở sâu để bình tĩnh nhất có thể, nhìn vào gương một lần nữa, gương mặt cô trở về trạng thái cũ, tĩnh lặng.

Đột nhiên từ đằng sau cô cảm nhận được thân hình rắn chắc của ai kia đang dán lên người mình. Cô quay đầu sang hạ mắt nhìn người đàn ông đang tựa cằm lên bờ vai gầy tinh tế.

- Tí nữa tôi sẽ rời nhà một chút, nếu chán em có thể ra khuôn viên trồng hoa.

Cao Lãnh Khang ôm cô từ đằng sau, anh xoay mặt hôn lên cổ cô giọng nói đạm mạc.

Anh biết Giao Uyên hứng thú với những loài hoa nên đã dặn người đem hạt giống đến, là từ mấy tháng trước ở đây anh đã chuẩn bị sẵn khi biết chắc chắn có ngày mình đem cô tới đây.

- Ùm, vậy anh đi cẩn thận.

Hình như cô gái nhỏ của anh hết giận rồi thì phải. Sắc mặt giọng nói lại trở về ban đầu rồi, nhẹ nhàng mà điềm tĩnh.

- Anh thay đồ đi, em ra ngoài trước.

Cô xoay người mỉm cười nhìn anh, Cao Lãnh Khang chậm rãi buông tay nhìn cô đi khỏi phòng.

Cánh cửa khép lại, ánh ôn nhu nhanh chóng tan biến như thể chưa từng xuất hiện.

Thời gian ở bên cô lại bị rút ngắn, nghĩ đến thôi tâm trạng sẽ trở nên bất ổn.

Khi Giao Uyên ăn xong cũng là lúc Cao Lãnh Khang đang chuẩn bị rời đi.

- Anh còn không đi sẽ trễ.

Giao Uyên miệng lưỡi nhàn nhạt nói. Cao Lãnh Khang nhìn cô bằng ánh mắt đòi hỏi, anh giờ chỉ muốn bao trọn thời gian để ở cạnh cô gái của mình.

Định lơ đi ánh mắt kia, nhưng thật là bị anh nhìn đến muốn ngứa người. Chậm chân lê đôi dép bông trắng của mình đến gần anh, cô kiễng chân đặt lên má anh một nụ hôn như chuồn chuồn vờn trên mặt nước.

- Giờ được rồi chứ?

Cô nghiêng đầu ánh mắt yêu kiều nhìn anh hỏi. Cao Lãnh Khang không nói gì, anh một tay ôm lấy eo nhỏ của cô áp xuống môi cô một nụ hôn nhẹ.

Không lâu sau, chiếc xe đen của Cao Lãnh Khang đã được Nhật Nam lái rời khỏi căn dinh thự. Đứng trên ban công nhìn xuống chiếc xe đang khuất khỏi tầm mắt, Giao Uyên chầm chậm xoay người tiến vào trong.

Cô biết rằng anh rất bận nên không đòi hỏi nhiều thời gian của anh. Cảm giác vừa nãy…y hệt như đôi vợ chồng son mới cưới vậy.

Khoé môi cong nên một đường nét quyến rũ, nhấc chân cao cô từ từ đi xung quanh căn dinh thự ngắm nghía.

Dừng chân trước một khung cửa gỗ tinh xảo, căn phòng này đột nhiên khiến sự tò mò xen vào trong tâm trí cô.

Cầm đến tay nắm cửa, Giao Uyên từ vặn xuống, đột nhiên tiếng nói vang đến khiến cô dừng lại hành động của mình.

- Tiểu thư, hạt giống đã được lấy, cô có muốn trồng ngay bây giờ không ạ?

Giao Uyên đẩy cửa lại, cô nhẹ nhành xoay người nhìn cô gái đằng sau môi hơi mỉm nói

- Được, vậy chúng ta đi thôi.

Nói xong cô tiến đến đi cùng Tú Ảnh đến nơi để trồng hoa, là chỗ khuôn viên phía sau căn dinh thự này.

Chân đã đặt xuống khuôn viên, Giao Uyên đưa mắt nhìn xung quanh, cô đột nhiên thấy thứ gì to lớn màu trắng nằm ngay gốc cây lớn phía xa.

Nhìn chằm chằm về phía đó, đột nhiên thứ đó chợt cử động khiến cô cau mày tự hỏi.

Là vật gì thế kia?

Khoảng cách khá xa, cô không nhận dạng được đó là con gì, cô im lặng chân chậm bước đi theo Tú Ảnh.

- Tiểu thư, đây là túi hạt giống hoa oải hương và hoa lan tím.

Đến trước những ô tròn dài, bên trong là những lớp đất được bới lên, Giao Uyên nhìn hai chiếc túi trắng in hình hoa, cô ngồi xổm xuống cầm một chiếc túi lên quan sát.

- Chúng ta trồng hoa này đi.

Nhìn Tú Ảnh đứng im im trước mặt, thấy biểu cảm không đúng có phần hơi kinh ngạc của cô ấy, Giao Uyên chậm đưa mắt về hướng Tú Ảnh đang nhìn, thấy vật màu trắng kia đang tiến gần về phía cô, mắt mở hơi to ngạ nhiên khi nhận dạng được vật màu trắng kia là gì.

“Hổ ư? Màu trắng?”

Một con hổ lông trắng to lớn đang rậm từng bước tiến về phía cô, Giao Uyên chỉ đứng im nhìn nó đi tới, mày nhíu chặt định xem con thú kia định làm gì mình.

Sao cô lại không cảm thấy sợ con thú kia? Đến Tú Ảnh từ tốn hàng ngày còn phải kinh ngach nhìn nhưng cô lại cảm thấy…một chút thân thuộc?

Điều kì lạ là con hổ trắng đi đến gần cô Tú Ảnh mặc dù có chút e sợ nhưng cô vẫn có sự can đảm bước đến trước mặt Giao Uyên ngăn cản.

- Đại Bạch, mau đi chỗ khác.

Tú Ảnh cất tiếng nhìn vào gương mặt dữ tợn của con hổ, đôi mắt xanh biếc của nó nhìn Tú Ảnh có sự hờn tức.

“Đại Bạch?”

Đột nhiên từ bên trong Vera và Nora chạy ra, phía sau còn có mấy người thuộc hạ của Cao Lãnh Khang.

- Chị Tú Ảnh…tiểu thư, cô mau qua đây đi!

Vera hốt hoảng cất lớn giọng hướng về Giao Uyên và Tú Ảnh đứng đối diện con hổ trắng kia.

Giao Uyên vẫn nét mặt điềm nhiên, cô nâng tay đặt lên vai Tú Ảnh, chân sải tiến một bước gần hơn về phía con hổ, đôi mắt lạnh băng cô hạ xuống nhìn nó một cách lấn áp.

- Tiểu thư, không thể!

Tú Ảnh vội nắm chặt lấy cổ tay của Giao Uyên, cô biết rằng thú nuôi của Cao Lãnh Khang đứng kia rất nguy hiểm

nó hung tàn không khác gì chủ nhân của mình, ngoài 3 vị quyền lực trong bang Cao Lãnh Khang thì không ai có thể đến gần được nó. Nếu sơ suất, tính mạng ngay lập tức sẽ bị nó một nhát cắn mà không còn.

- Yên tâm.

Giao Uyên chỉ nhạt giọng nói, từng ngón tay thon dài chậm gỡ tay của Tú Ảnh.

Đứng trước mặt con hổ, cô không chút sợ hãi, nó và cô nhìn nhau chằm chằm. Đại Bạch chầm chậm di chuyển, nó từng bước từng bước tiến sát người cô hơn.

- Tiểu thư!

Hai chị em Vera và những người vệ sĩ kia nhanh chóng chạy đến, nhưng một điều không ngờ là Đại Bạch vậy mà ngoan ngoãn quanh quẩn dưới chân của Giao Uyên.

Đám người tròn mắt kinh ngạc nhìn, Đại Bạch vậy mà lại ngoan ngoãn như vậy? Cái điệu bộ này, nó còn chưa từng có hành động này với chủ nhân của nó.?

Tu Ảnh hơi ngạc nhiên, cô nhìn vào mắt nó sớm đã nhận ra điều khác thường.

Giao Uyên lại ngồi xổm xuống, cô đưa tay thử chạm vào đầu Đại Bạch, nhưng nó lại tự động rúc đầu vào lòng cô, như thể đang nũng nịu giống một đứa trẻ.

Cô nhanh chóng thích ứng, bộ lông của Đại Bạch thật mềm mại, cả thân hình nó đều tràn đầy mùi hương quý tộc.

- Chuyện gì…thế này….?

Nora nhìn cảnh trước mặt như muốn rớt cả đôi con ngươi ra, chuyện này thật quá khó tin!

- Đại Bạch.

Một chú hổ, một cái tên lại là hai chữ quen thuộc…Giao Uyên cưng chiều để Đại Bạch tuỳ ý nằm trên đùi mình, cô đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mượt của nó.

Tiếng kiêu thoải mái của nó vang lên, mắt diu diu dễ chịu thoắt đã nhắm lại.

Cô mỉm cười nhìn điệu bộ của Đại Bạch, cô thấy nó thật giống với anh, hẳn con hổ này là anh sở hữu đi.