Giang Miểu và Edwin dần tìm ra điểm cân bằng giữa hai người. Những khi bận bịu sẽ để lại mẩu tin nhắn rồi ai lo việc nấy, có rảnh thì cùng la cà một chuyến, thời gian ngắn thì ăn bữa cơm, cuối tuần trống lịch họ còn ngồi tàu cao tốc ra những thành phố lân cận chơi. Tiết trời ấm dần, hàng liễu bên bờ rực một màu xanh biếc bừng sức sống. Giang Miểu biết anh thích vận động nên hay chú ý đến các hoạt động ngoài trời, cuối cùng tranh thủ sát nút tiết trời đi trượt tuyết tại núi Trường Bạch. Giang Miểu dùng mấy ngày cuối tuần đưa anh đi leo núi và dạo hồ, kết quả cô xụi lơ, tuyên bố mình sẽ “không học bất kì điều gì mà video trực tuyến không dạy được”. Không muốn miễn cưỡng cô cũng như đánh giá xem lời này có mấy phần giả, thành thử Edwin đi Cát Lâm với bạn.
Trên đường từ sân bay về, Edwin nhắn cho Giang Miểu rằng lát có khách tới, là người bạn đi chung chuyến này. Cục nóng lạnh nhà Giang Miểu hỏng, anh thợ nói phải chờ bổ sung linh kiện. Cô mắc cái nết thà nằm chứ không ngồi nên để chìa khóa cho dì và ghé ở tạm nhà Edwin trong lúc anh ra ngoài.
Giang Miểu không tỏ ý kiến mà đáp “OK”, rửa thêm rau và lấy thêm vắt mì. Trong lúc xắt rau cô nhủ bụng,
mình cũng coi là nửa người khách cơ mà, báo với mình chi.Khi hai anh chàng về đến nhà, James đặt túi xuống và chào cô, nhiệt tình đến mức chưa mở miệng đã đoán ra anh đến từ Mĩ hoặc Úc, thiếu nước chạm quyền đập tay với cô.
Edwin miễn cưỡng giải thích chẳng biết James đào đâu ra năng lượng, nằng nặc phải thi bơi với mình. Giang Miểu chỉ cười, nghe James bảo “suốt ngày Edwin kể về cô”, cô vỡ lẽ anh chàng đang bóng gió muốn tới thấy “Người đẹp” đây mà.
Đúng như cô dự đoán, cả hai chẳng hề xuống nước, Edwin lôi anh chàng xuống lầu mua rượu, ắt họ ôn chuyện trên đường nên hồi lâu mới về. Giang Miểu cắt ít xúc xích làm mồi nhắm. Cô dễ làm thân, chém gió vài câu đã chuyển thành cuộc hàn huyên giữa cô và James. Anh ta kể về những năm tháng trên ghế giảng đường của Edwin, lâu lâu Edwin sẽ biện minh vài câu nhưng tiếng nói bị át đi bởi tiếng cười vang của anh chàng nọ. Giang Miểu tỉnh queo nắm tay Edwin, mỉm cười chạm cốc với James.
Những vở kịch nhập vai trở nên phổ biến gần đây, trong số đó Giang Miểu đề cao nhất là rạp Secret Cinema tại Thành phố M. Hay tin là Giang Miểu đặt ngay hai vé, một sắm vai giai cấp thượng lưu và một vũ nữ tầng chót. Hiển nhiên cô vào vai vũ nữ. Giang Miểu đặt mua hai bộ phục trang trên trang chủ chính thức, cả hai nắm tay vào rạp, nhân viên công tác tại đây hết sức nhập vai, thể hiện trọn vẹn dáng vẻ khiếp sợ hoặc ngưỡng vọng. Một vị hoạ sĩ bị cô chạm vào đánh rơi bút, cô ngồi xổm xuống nhặt nhưng anh ta hét lên vì kinh hãi. Cả đại sảnh nhà hát đồng thời diễn ra các hoạt động riêng biệt, ghép nối thành một thế giới hoàn chỉnh, có rạp xiếc, có cảnh các quý cô thanh lịch bước vào tiệm làm đẹp cao sang, có xóm nghèo khốn cùng, tất thảy những tiểu tiết đều được chau chuốt. Cốt truyện của nhân vật chính tiếp tục phát triển, mọi người đang hát ca khúc chủ đề nổi tiếng nhất, cô và Edwin bước vào quán bar phục cổ thời ấy, ngồi vào bàn bên lối đi ngắm mọi người hát.
Về tới nhà là sức cạn lực kiệt. Giang Miểu chẳng buồn ngồi dậy, Edwin quen tay hay việc, giúp cô treo quần áo và đổ đầy nước bồn tắm. Cả hai nghịch nước văng tung toé, mặt sàn ướt sũng, Giang Miểu giẫm lên mu bàn chân anh ra khỏi nhà tắm. Ngày kế không phải đi làm, Giang Miểu ôm lòng làm khó Edwin, nhì nhằng anh phải sơn móng cho mình. Edwin nào nói
không bao giờ, cho dù có đi nữa thì lời cự tuyệt cũng phải đến sau ba dòng văn đặc trưng của tiếng Đức, nói tới nửa đường thì áy náy vì khước từ người ta, thà rằng không nói. Giang Miểu đang cầm tập tranh, Edwin tựa lưng lên tay vịn sô pha, kê chân cô lên đầu gối mình, lấy lọ nền luyện tay trước, kế đó mới run run sơn màu đỏ. Nhọc nhằn tô xong một ngón thì Giang Miểu cố tình lúc lắc, lem màu. Anh vỗ vào bắp chân cô cảnh cáo, nhúng tăm bông vào dung dịch tẩy màu.
Người khôn toàn học nhanh thế ư? Cô nhủ bụng khi dòm anh sơn móng rất ư cân xứng. Giang Miểu chợt nhiên nhớ có buổi chiều nọ, một cô bạn càm ràm về anh bồ đã hai chín xuân xanh đăm đăm theo đuổi chủ nghĩa hưởng thụ với tương lai mờ mịt vô kế hoạch.
“….. Đi chơi khuya một đêm đã ngốn hết một nghìn đô, tớ hết chịu nổi nên bảo ‘Này người anh em, anh sống bạt mạng quá rồi đấy, cậu biết anh ta đáp sao không? Anh ta nói ‘Cái anh đang làm gọi là nhanh và chuẩn’, giời hỡi ơi, khi ấy tớ không biết nên giết ai trước đây. Tớ sẽ cho anh ta biết thế nào là NHANH! VÀ! CHUẨN!”
Âm thanh điên cuồng của người bạn hãy còn văng vẳng bên tai, Edwin vẫn đang cặm cụi sơn móng, cô dùng gót chân chọt anh, hỏi về kế hoạch tương lai. Tay Edwin khựng lại một giây, đoạn anh sơn cho xong mười ngón chân, để cô mường tượng ra cảnh anh thuyết trình PPT. Edwin tuần tự liệt kê ra hai lựa chọn. Suy xét đến việc phát triển tại thị trường nội địa, trước tiên anh phóng đại tầm quan trọng của Trung Quốc trên trường quốc tế, lập luận như thể trải nghiệm công tác tại Trung có ích với mình nhường nào, có ý nghĩa ra sao đến hướng phát triển tương lai các kiểu, úp mở tránh nhắc tới cô. Anh tiếp tục đề cập đến việc tham dự và quảng bá các hoạt động tổ chức từ thiện của ba mình, hiện giờ đang tiến hành viện trợ tại Châu Phi, nối theo đó là việc hợp tác với các doanh nhân Trung Quốc. Mặt khác nếu về nước, có khả năng cao anh sẽ tiến vào công ty gia đình. Phong cách khiêm nhường kiểu Đức khiến anh không quen huỵch toẹt như thế, nhưng anh buộc bản thân nén ngượng, sửa soạn trình bày nền tảng gia đình.
Giang Miểu cắt ngang câu trả lời như thể tự dưng phát mệt với buổi phóng vấn này, cô hỏi liệu anh có định du lịch vào 1/5 không.
Edwin ngớ ra, đáp
OK.
Chú thích:— Câu văn ba-dòng xuất phát từ đoạn văn của Mark Twain khi ca cẩm về tiếng Đức: “Bất cứ khi nào một người biết tiếng Đức đọc một câu, bạn đừng mong gặp lại anh ta. Bạn phải đợi anh ta vượt Đại Tây Dương quành về mà miệng vẫn còn ngậm động từ.”
— Tiêu đề đến từ Wuli Nhiễm Tiên Nữ: “Tôi xem Trước Sau Thanh Minh thì chợt nhớ về ‘Liễu trổ xanh’. Xuân về, hàng liễu dần hoá xanh, nhưng đầu xuân cây liễu hãy vàng, cho tới khi trời tăng nhiệt mới xanh um, đồng loạt trổ xanh. Hơn nữa, liễu rũ bay bay, mang ý vị-Trung hơn những loài cây khác nhỉ? Các nước phương Tây thường không liên tưởng đến liễu khi xuân về.” Quảng cáo ké, em Nhiễm siêu có học thức, hoan nghênh tới Khởi Điểm ngắm chân dung cổ phong tuyệt đẹp trong《Nhiễm Nhiễm Tuế Tương Yến》