Lỡ Rồi Yêu Luôn

Chương 44






Lúc sắp tan sở, Thang Phương Lộ không đi thang máy mà đi cầu thang bộ, nhân tiện tập thể dục. Đang đi đến tầng hai thì cô bỗng dừng bước, hôm nay Quý Triều Chu lại đến công ty, gần đây hình như cậu ấy đang nghiên cứu loại nước hoa mới nào đó.

Nghĩ đến điều này, trong lòng Thang Phương Lộ có chút ngứa ngáy. Chai nước hoa Di Độ đầu tiên cũng không được sáng tạo từ phòng thí nghiệm Nhiễm Sơn.

Ngày Quý Triều Chu tiếp quản Nhiễm Sơn, một nhóm người không hài lòng. Họ cảm thấy cậu còn quá trẻ và chưa đủ hiểu sâu về nước hoa, kết quả cậu ấy đã trực tiếp tạo nên Di Độ. Các nhà điều hương ở Nhiễm Sơn nín thinh, và đề nghị “đưa Di Độ vào sản xuất” đã được nhất trí thông qua ngay trong ngày hôm đó.

Thang Phương Lộ đã làm trong ngành này rất nhiều năm, tình yêu của cô dành cho nước hoa là không thể nghi ngờ, và cô luôn muốn chứng kiến ​​sự ra đời của một loại nước hoa kinh điển.

Gần đây, Quý Triều Chu đã điều chế nước hoa trong phòng thí nghiệm vài lần, cô tự hỏi không biết đối phương có cảm hứng gì rồi.

Nghĩ vậy, Thang Phương Lộ xoay người, đẩy cửa thông vào tầng hai, sau đó đi về phía phòng thí nghiệm của Quý Triều Chu.

Quả nhiên cậu ấy đang điều chế mùi hương.

Thang Phương Lộ đứng ngoài cửa kính, nhìn thanh niên tuấn tú đứng trước bàn đang lẳng lặng nhìn bình thí nghiệm, cô phải cảm thán đúng là sự thiên vị của tạo hóa.

Đầu ngón tay mảnh khảnh của người thanh niên đặt lên lọ tinh dầu màu mực, tay cậu ta lướt qua một vòng nhưng không hề cầm lên, như thể còn đang suy nghĩ.

Thang Phương Lộ càng thêm khẳng định rằng Quý Triều Chu đã có linh cảm, khi đứng trước loại nước hoa mới, cô phấn khích đến nỗi quên gõ cửa, cứ thế mở cửa bước vào.

“…”

Năm giây sau, Thang Phương Lộ nín thở và rút lui ra ngoài. Vừa bước ra, cô đã thở ra một hơi nặng nhọc.

Từ vị đắng trước đó đến vị chua hôm nay, Quý Triều Chu sẽ tạo nên mùi hương thế nào đây?

Chẳng lẽ đây chính là sự khác biệt giữa một thiên tài điều hương và một điều hương bình thường? Am hiểu trong việc chiết xuất hương liệu từ các mùi hương cay nồng?

Trong phòng thí nghiệm, Quý Triều Chu nhận thấy động tĩnh nên ngước mắt nhìn ra ngoài.

Thang Phương Lộ sắp xếp lại tâm trạng và bước vào phòng thí nghiệm một lần nữa, cô lại ngửi thấy vị chua bên trong, Thang Phương Lộ hỏi người thanh niên đối diện: “Thầy Quý, cậu đang pha mùi hương mới nào vậy?”

“Pha lung tung thôi.” Quý Triều Chu rút tay ra niêm phong lọ nước hoa ban đầu, mùi trong phòng thí nghiệm chợt nhạt đi.

Thang Phương Lộ cũng đến xem xét, cô định rời đi sau khi hỏi vài câu Nhưng đột nhiên phát hiện sau khi mùi hương chua chát và cay đắng bao trùm phòng thí nghiệm tan biến, nó chuyển sang một mùi hương với vị ngọt rất nhạt, nhưng lại kéo dài không tan.

Đôi mắt cô sáng lên, mùi hương ngọt này hoàn toàn khác với hương hoa quả ngọt ngào bình thường, nó nhẹ nhàng và trong trẻo như cơn gió tháng 4. Nó chỉ thoảng qua rồi thôi, và bởi vì đã trải qua vị đắng chát, mùi hương ngọt ấy càng thêm câu mất hồn phách.

Suy cho cùng Quý Triều Chu vẫn là một thiên tài về nước hoa, mùi hương mà cậu ấy pha trộn thật khác biệt.

“Thầy Quý, mùi hương này…” Thang Phương Lộ có chút phấn khích, như thể cô đã nhìn thấy một loại nước hoa kinh điển khác sẽ ra mắt trong tương lai. Mặc dù đây có lẽ chỉ là một hương thơm vừa ra và vẫn còn nhiều điều chỉnh trong giai đoạn sau.

Tuy nhiên, Quý Triều Chu đang đứng trước bàn thí nghiệm đã cất nước hoa, không bỏ vào thùng rác cũng không cho vào tủ đông bảo quản. Anh cởi áo khoác trắng, cất lọ nước hoa nhỏ vào túi rồi chuẩn bị rời đi.

Thang Phương Lộ vô thức tránh sang một bên, nhìn Quý Triều Chu với vẻ muốn nói lại thôi, nhưng rõ ràng là anh không muốn nói về mùi thơm mới vừa rồi.

Lạ thật.

Nhìn theo bóng lưng Quý Triều Chu rời đi, Thang Phương Lộ cũng không rời khỏi phòng thí nghiệm ngay lập tức, cô bước vào trong, sau đó cẩn thận ngửi chút hương còn sót lại.

Chát, chua, ngọt. Hương thơm này… không rõ vì lý do gì, nó gợi cho cô cảm giác thích một người khi còn trẻ.

Vừa lo được lo mất, vừa mong ngóng hy vọng.

* * * * * *

Sau khi Quý Triều Chu bước ra khỏi tòa nhà Nhiễm Sơn, anh lấy lọ nước hoa nhỏ ra nhìn một lát rồi cất lại vào túi, trầm mặc đi về biệt thự.

Lúc đi đến con đường về biệt thự, trời gần như tối, toàn bộ đèn đường lập tức bật sáng. Tầm mắt Quý Triều Chu rơi vào bóng người trước cổng, anh sửng sốt: Là Trình Lưu.

Cô ngồi xổm trước cổng biệt thự số 5, bên cạnh là một chiếc ba lô màu đen, ánh đèn đường kéo bóng Trình Lưu dài vô cùng, khiến cô trông có phần cô đơn.

Quý Triều Chu mím môi nhìn người ở cổng, bước nhanh đi về phía trước, lúc sắp đến biệt thự liền chậm rãi đi tới: “Cô ở chỗ này làm gì?”

“Anh về rồi!” Trình Lưu đang ngồi xổm ở cổng suy nghĩ về chuyện làm ăn thì nghe thấy một giọng nói, ngẩng đầu thấy Quý Triều Chu, trên mặt cô lập tức nở nụ cười, đôi mắt sáng long lanh. Cô đứng dậy hỏi: “Hôm nay anh đến Nhiễm Sơn à? Có phải do ở đây quá ồn không?”

“… Không phải.” Quý Triều Chu nhìn chiếc ba lô mà cô đang cầm trên tay, anh giảm bớt cảm xúc, lại hỏi cô: “Cô làm gì ở đây?

“Ah.” Trình Lưu chỉ vào biệt thự số 6 nói nhỏ, “Đội thi công đã đánh sập cầu thang. Tầng một bụi mịt mù, tầng hai thì không lên được. Tôi có thể ở nhờ nhà anh vài ngày được không?”

Trên thực tế, cô vẫn có thể leo thang lên tầng hai do đội cải tạo cố ý để lại, nhưng Trình Lưu đột nhiên cảm thấy mấy ngày nay chân mình đi đứng không được tốt. (Lynn: lươn )

Quý Triều Chu im lặng hồi lâu rồi tới chỗ khóa cửa, mở nắp ra để lộ màn hình cảm biến vân tay bên trong, quay đầu nhìn Trình Lưu: “Lúc trước ở đây cô có ghi lại dấu vân tay mà.”

Không cần đợi bên ngoài.

Anh không đồng ý trực tiếp, nhưng khi anh vừa thốt ra điều này, Trình Lưu biết rằng Quý Triều Chu đã đồng ý rồi.

Cô vui vẻ tiến lên ấn ngón tay vào mở cửa, tiện thể giải thích: “Anh không ở nhà, tôi không thể đi vào được.”

Khi Quý Triều Chu ở nhà, Trình Lưu có thể mở cửa, nhưng khi anh không ở nhà, cô sẽ không vào.

Quý Triều Chu bước vào sân trước, đèn cảm ứng bật sáng, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt anh có vẻ nhu hòa. Anh mím môi, cuối cùng nói: “Sau này… cô có thể vào thẳng nhà.”

Trình Lưu xách balo đi theo sau anh, nghe vậy, đôi mắt đen của cô sáng đến lạ thường.

Tiểu Trình tổng nghĩ thầm: Ngày mai phải bảo đội cải tạo kéo dài thời gian thi công, sau này cô sẽ cắm rễ ở nhà hàng xóm!

Hai người lần lượt bước vào phòng khách, Quý Triều Chu cất lọ nước hoa vào tủ. Khi cửa tủ đóng lại, anh vẫn đứng yên, trầm mặc một lúc mới quay người lại.

“Tôi ngủ ở phòng lần trước hả?” Trình Lưu đứng trong phòng khách hỏi anh.

Quý Triều Chu quay mặt đi: “Uh.”

Rõ ràng là đối phương đã từng sống ở đó một lần, nhưng bây giờ lại đến đây khiến anh có chút mất tự nhiên.

Trình Lưu xách chiếc balo màu đen, chủ động vào phòng dành cho khách ở tầng một. Cô lấy ra một bộ quần áo ở trong balo rồi đi tắm.

Quên mang đồ dùng rồi.

Trình Lưu bước ra khỏi phòng khách, định quay về nhà lấy đồ. Nhưng lúc đi đến phòng khách, trông thấy Quý Triều Chu đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách, cô chợt đổi ý: “Anh có thể cho tôi mượn sữa tắm đang dùng được không?”

Cô thẳng thắn nói ra điều đó với anh, không biết lời nói của mình mập mờ đến mức nào.

Quý Triều Chu sững sờ: “… Sao?”

“Hồi còn ở Khu tập thể Văn Hưng, tôi đã nghĩ sữa tắm của anh có mùi thơm rất dễ chịu.” Trình Lưu nói một cách nghiêm túc, “Tôi luôn muốn mua đúng mùi hương đó, nhưng không tài nào tìm thấy.”

Trang sách trên đùi Quý Triều Chu bị đầu ngón tay anh vô thức vò ra nếp gấp, nhưng thần sắc vẫn không thay đổi: “Đó là mùi hương do tự tay tôi điều chế.”

“Ồ.” Trình Lưu thì thào, “Thảo nào nó đặc biệt như vậy.”

Đội cải tạo ở nhà bên cạnh đã rời đi từ sớm, xung quanh cũng không có tạp âm khác, Quý Triều Chu có thể nghe rõ lời cô nói, trong lòng có cảm giác nóng chảy xen lẫn bối rối không rõ. Đôi mi dài của Quý Triều Châu rũ xuống, cái bóng đổ trên sống mũi cao thẳng, cảm xúc trong đôi mắt long lanh màu hổ phách kia hoàn toàn bị che giấu.

Anh đóng sách lại, khi đứng dậy lần nữa, nét mặt vẫn không thay đổi, giọng điệu đều đều: “Còn thừa một chai, tôi có thể cho cô.”

Trình Lưu lập tức phấn khởi đi theo, nhìn Quý Triều Chu lấy ra một cái lọ trắng trơn không in gì trên đó. Quý Triều Chu đưa cho Trình Lưu chai sữa tắm mà anh tự điều chế, quay mặt đi không nhìn cô.

Cô cầm lấy và mở ra ngửi thử, đúng là có mùi cà phê đắng, nhưng có vẻ còn cho thêm những thứ khác để trung hòa vị đắng của cà phê: “Anh pha nó thơm hơn ba cái đồ bên ngoài.”

“Đây có phải là sản phẩm anh phát minh cho Nhiễm Sơn không?” Trình Lưu hỏi, cúi đầu nhìn trái nhìn phải cái chai không thấy in chữ nào.

Trước đây cô chưa từng để ý đến món đồ này, cô chỉ mua bừa ở siêu thị, cái nào ở gần nhất thì mua cái đó.

Hai người đang áp sát quá gần. Quý Triều Chu lặng lẽ lùi lại một bước và mở ra khoảng cách giữa hai người: “Không phải.”

Trình Lưu ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo một nụ cười nhẹ, cô lắc lắc chai sữa tắm trắng trơn trong tay: “Vậy thì đây là mùi hương của riêng anh.”

Cô luôn thẳng thắn như vậy. Nhưng… Quý Triều Chu không thể ghét được Trình Lưu.

“Tôi đi đây.” Trình Lưu chủ động xoay người đi vào phòng tắm với sữa tắm mới.

Quý Triều Chu dựa vào tủ nhìn bóng dáng rời đi của Trình Lưu, tấm lưng cứng ngắc vốn có từ từ thả lỏng, ngón tay buông thõng bên hông cũng dần lỏng ra.

Song, không lâu sau Quý Triều Chu chợt thấy hối hận khi tặng cho Trình Lưu lọ sữa tắm do chính tay anh điều chế. Bởi vì sau khi tắm xong hai người đều có chung một mùi hương cà phê đắng, đối với Quý Triều Chu, khoảnh khắc mùi hương giống nhau quyện vào khiến mọi thứ xung quanh trở nên mờ ám đến cực hạn.

Rõ ràng là cùng một mùi hương, nhưng anh cảm thấy sự hiện diện của mùi cà phê đắng trên người Trình Lưu đang không ngừng xâm chiếm.

Trình Lưu, người đang ngồi một mình trên chiếc ghế sô pha bên cạnh hoàn toàn không nhận ra tâm tư của Quý Triều Chu, cô lấy laptop trong ba lô ra và nhanh chóng trả lời email.

Tiểu Trình tổng thấy phiền lòng, chẳng dễ gì mới được ở chung phòng với người mình thích, vậy mà công ty vẫn còn nhiều việc cần giải quyết. Cho nên lúc này, Tiểu Trình tổng vẫn phải đặt máy tính xách tay lên đùi, mặt vô cảm gõ bàn phím, thao tác cũng rất nhanh.

“Tạch!”

Trình Lưu ấn mạnh vào nút gửi, bàn phím phát ra âm thanh hết sức rõ ràng, cô lập tức đóng máy tính lại và bỏ xuống bàn. Tiếng bàn phím trong phòng khách biến mất, Quý Triều Chu vô thức nhìn Trình Lưu, đúng lúc bắt gặp cặp mắt đen sáng ngời của cô.

Trình Lưu đột nhiên cúi đầu xuống ngửi rồi tự hỏi: “Tại sao mùi trên người anh lại thơm hơn của tôi?” (Lynn: sao tôi tưởng tượng ra cảnh mẻ ngửi luôn á =)))))))

Chai Di Độ trước đây cũng vậy, cô cảm thấy mùi hương mình dùng không giống trên người Quý Triều Chu.

Cảm xúc nóng bỏng trong lòng Quý Triều Chu càng lúc càng lộ rõ, lại xen lẫn chút ngứa ngáy, nó mãnh liệt đến nỗi khiến anh gần như không thở nổi, con ngươi màu hổ phách vốn luôn lạnh lùng hiện lên chút hỗn loạn.

“Khi cùng một loại nước hoa được sử dụng trên những người khác nhau, nó sẽ có chút khác biệt.” Trình Lưu lấy điện thoại di động ra tìm kiếm, đọc câu trả lời top đầu rồi hỏi Quý Triều Chu: “Là vậy sao?”

Anh rũ mắt xuống: “… Phải.”

Một lập luận được lưu truyền trong thế giới mùi hương đột nhiên xuất hiện trong đầu anh: nếu nghĩ trên cơ thể ai đó có mùi cực kỳ thơm thì đó là… thích.

Quý Triều Chu đột ngột đứng dậy, đi đến quầy bar, quay lưng lại với Trình Lưu, anh chống hai tay lên bàn và gạt những suy nghĩ lộn xộn đó sang một bên.

Mình chỉ hơi khát thôi.

Quý Triều Chu cầm chiếc ly và đổ đầy nước đá vào, đầu ngón tay cầm ly trở nên nóng rẫy. Anh ngẩng đầu uống cạn nước trong ly, nhưng trong lòng vẫn không áp chế được cơn nóng.

Thành Lưu xoay người tựa lên lưng ghế sô pha, nhìn Quý Triều Chu trước quầy bar, sau đó lại nhìn chậu linh lan trên mặt bàn.

Những bông hoa linh lan nở thành từng chùm, nhưng chúng vẫn cúi đầu xuống, như để tránh những ánh nhìn xung quanh. Dù vậy, người khác vẫn có thể nhìn thấy những bông hoa trắng tinh và sạch sẽ của nó.

Một người với một hoa có vẻ giống nhau.HẾT CHƯƠNG 44

Lynn: Vài chương ngọt ngào mập mập mờ mờ rồi chúng ta chuẩn bị tâm lý nhé mọi người, sắp có biến