Lỡ Rồi Yêu Luôn

Chương 26






Quý Triều Chu vừa bước ra khỏi cổng biệt thự, anh đã nhìn thấy Trình Lưu, hình như cô vừa chạy bộ buổi sáng về.

Anh đã chuyển khoản vào tối qua với mục đích không muốn hai người gặp lại nhau nữa. Bởi vậy Quý Triều Chu chỉ liếc Trình Lưu một cái rồi thu hồi ánh mắt, đối phương hiển nhiên cũng hiểu được ý tứ đằng sau tin nhắn tối qua nên cũng đáp lại tương tự.

Hai người lướt qua nhau, chẳng ai nói lời nào.

Hàng mi rủ xuống, anh lẳng lặng đi về phía trước. Những tán cây long não* rậm rạp bên đường đổ bóng xuống mặt đất, Quý Triều Chu chậm rãi bước đến như tiến vào vực sâu tăm tối.

chapter content

Hình ảnh cây long não

*Cây long não hay còn gọi là dã hương, là một loại cây thân gỗ lớn và thường xanh, có thể cao tới 20-30m. Các lá nhẵn và bóng, bề mặt như sáp và có mùi long não khi bị vò nát trong tay. Về mùa xuân nó sinh ra các lá màu xanh lục nhạt với nhiều hoa nhỏ màu trắng. Quả của nó có màu đen, thuộc loại quả mọng, mọc thành cụm với đường kính khoảng 1cm. Long não có thân cây chắc khỏe với vỏ cây hơi thô và có các đốm nhạt màu, bị nứt nẻ theo chiều dọc.Song, anh mới tiến vào bóng tối được nửa bước thì đột nhiên bị ai đó kéo ra.

“Đợi đã.”

Chẳng biết tại sao Trình Lưu, người vốn đã được cho là mỗi người một ngả lại chạy tới.

Quý Triều Chu quay đầu ngước mắt nhìn Trình Lưu ở phía đối diện, khuôn mặt sạch sẽ không có mồ hôi, trên người là bộ quần áo thể thao màu xanh lam được mua ở siêu thị tối qua. Mùi nước giặt đã thay đổi, đó là mùi oải hương rất phổ biến cũng được mua vào tối qua. Điều duy nhất không đổi là Trình Lưu mang đến cho anh cảm giác xâm chiếm hết sức mạnh mẽ.

Chỉ cần cô xuất hiện trước mặt anh, sự tồn tại của những thứ khác xung quanh sẽ giảm đi, điều này khiến Quý Triều Chu cảm thấy không thoải mái. Anh đang định rút tay của mình ra nhưng lập tức bị đối phương giữ lại.

“Đừng nhúc nhích.” Trình Lưu cau mày, trực tiếp kéo tay phải của Quý Triều Chu rồi cúi đầu xem.

Cô có thể lờ mờ nhìn thấy móng tay anh đã được cắt tỉa gọn gàng, nhưng đầu ngón tay nào cũng bị thương, móng tay ngón áp út thậm chí còn bị sứt một miếng. Như thể dùng hết sức để cào cấu vậy. Chắc hẳn anh đã không xử lý nó, khiến vết thương ở đầu ngón tay trở nên trắng nhợt.

Trình Lưu không hỏi Quý Triều Chu đã làm gì, chỉ nói: “Tay bị thương sẽ không thể sử dụng thuốc, điều này sẽ ảnh hưởng tới hiệu suất của việc điều chế nước hoa.”

Quý Triều Chu chỉ tỏ ra lãnh đạm, anh không muốn đối phương xen vào chuyện của mình. Nhưng khi Trình Lưu bắt gặp đôi đồng tử màu hổ phách đẹp như lưu ly của anh, cô lập tức nắm lại tay Quý Triều Chu, kéo anh đến hiệu thuốc gần đó, đồng thời mở miệng nói thật nhiều khiến anh phân tâm.

“Giúp đỡ lẫn nhau là một đức tính cần thiết giữa những người hàng xóm. Hơn nữa Quý tổng là bạn của tôi, anh là con trai của ông ấy, tôi nên quan tâ m đến anh mới phải, anh không cần phải cảm ơn.”

Hôm qua Trình Lưu còn đang nghĩ không thể để hai người có chênh lệch về vai vế, vậy mà hôm nay cô đã chủ động móc nối quan hệ với Quý Mộ Sơn.

Trình Lưu nghiêm nghị nói: “Triều Chu, với tư cách trưởng bối, tôi nhất định phải nói với anh điều này. Bệnh nhỏ không chữa, sau này sẽ lớn chuyện.”

Cô đã lắc mình biến hóa, tuyên bố bản thân là trưởng bối của Quý Triều Chu.

Hiệu thuốc ở ngay ngã rẽ thứ nhất từ biệt thự đi ra, vốn chuẩn bị tư tưởng phải kéo Quý Triều Chu đến giao lộ. Nhưng chỉ vài câu nói của Trình Lưu, họ đã tới nơi.

“Chúng tôi muốn mua thuốc, tay anh ấy bị thương.” Trình Lưu kéo tay Quý Triều Chu cho dược sĩ nhìn.

Mới sáng sớm, dược sĩ vừa đi làm còn đang lơ mơ, kết quả nhìn thấy mặt của hai người vừa vội vàng đi vào, ông ta liền giật mình lấy lại tinh thần.

Dược sĩ cúi đầu nhìn ngón tay của Quý Triều Chu, lập tức dỗi ôi lên: “Sao lại để đến nông nỗi này?”

Ông ta nhanh chóng xoay người mang theo oxy già, băng gạc, thuốc chống nhiễm trùng: “Trước tiên để bạn trai cô bôi ít thuốc, sau đó băng bó lại.”

Trình Lưu vội vàng gật đầu: “Được.”

Quý Triều Chu chưa từng gặp người nào như Trình Lưu, anh nhắm mắt nhắc nhở cô: “Cô đã có chồng chưa cưới.”

Anh không muốn tìm hiểu xem đối phương vì sao phải chuẩn bị phòng tân hôn, cũng không biết tại sao cô vẫn tiếp cận mình.

Trình Lưu đang thoa thuốc cho Quý Triều Chu, nghe vậy cô kinh ngạc: “Ai? Tôi á?”

Gần như là bản năng sinh tồn, cô lập tức ngẩng đầu giải thích với anh: “Tôi và Uông Hồng Dương đã chia tay ngày hôm trước, bây giờ tôi đang là cô gái độc thân hoàng kim!”

Dược sĩ đứng bên, hóa thân thành người vô hình, lẳng lặng hóng chuyện.

Quý Triều Chu nhìn vào mắt Trình Lưu, ánh mắt trong sáng, tác phong nhanh gọn, cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi cô ấy hành động như vậy.      

Không đợi Quý Triều Chu rút tay về, Trình Lưu dường như đã đoán được động tác kế tiếp của anh, cô lên tiếng trước: “Anh không thể tự băng vết thương, tôi sẽ chuẩn bị cho anh, xong việc tôi mới đi làm.”

Trình Lưu động tác lưu loát, băng gạc được buộc rất mỏng, không ảnh hưởng đến cử động của năm ngón tay.

“Được rồi.” Cô buông tay Quý Triều Chu.

Sau khi cường thế giúp đỡ người ta băng bó, cô lại bắt đầu cảm thấy chột dạ, nhớ ra chiến lược “Lúc gần lúc xa” mà mình đã quên lên chín tầng mây.

Cũng may là nó chưa quá muộn.

Lúc này Trình Lưu thẳng lưng, bắt đầu triển khai ‘như gần như xa’, lạnh lùng nói với Quý Triều Chu: “Tạm biệt.”

Hai chữ này nghe mới khí phách, hùng hồn làm sao.     

Dược sĩ bên cạnh bị bối rối rồi, sao tự dưng lại tua nhanh tới tạm biệt vậy?

Đương sự Trình Lưu lấy tờ tiền một trăm NDT từ trong túi ra đặt lên quầy, sau đó vội vã rời khỏi hiệu thuốc, không thèm nhìn crush lấy một lần.

“Cô gì ơi!” Dược sĩ hét lên ở đằng sau: “Còn tiền thừa nè!”

Cuối cùng ông ta đưa tiền thừa cho Quý Triều Chu.

Bước khỏi hiệu thuốc, Quý Triều Chu khẽ nhíu mày, cô gái này…… bắt đầu trở nên kỳ cục. Trước đó Số 6 rõ ràng còn bình thường, thậm chí có thể gọi là thận trọng.

Có lẽ là bắt gặp bạn trai của mình đi cùng những người phụ nữ khác nên mới trở nên kỳ quặc như vậy.(Lynn: ý anh là điên vì tình ấy hả???)

Hàng mi dài của Quý Triều Chu che đi sự băng giá trong mắt, anh lẳng lặng đi đến Viện nghiên cứu của Nhiễm Sơn.

* * * * *

Cảm giác không đúng lắm.

Sau khi Trình Lưu trở về biệt thự, suy đi nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy hình như chiến lược lúc gần lúc xa của mình có vấn đề. Để xác nhận, cô đã kiểm tra ý nghĩa của cụm từ ‘Lúc gần lúc xa’, lại cảm thấy mình không làm sai.

Tiểu Trình tổng ngẫm lại chuyện vừa rồi. Đầu tiên là tiếp cận Quý Triều Chu và băng bó vết thương cho anh, cái này là tới gần. Sau đó mình hờ hững nói lời từ biệt, đó là rời xa.

Chẳng có vấn đề gì cả, cô đã thể hiện như gần như xa hết sức hoàn hảo. Kế tiếp, chỉ cần đợi Quý Triều Chu cắn câu!

Tiểu Trình tổng tự tin và tràn đầy hy vọng vào tương lai, bây giờ con đường tình duyên của cô lại tươi sáng rồi!