"Tự tôi muốn ly hôn, anh không phải nói nữa đâu."
Đàm Dạ ngồi đó, điệu bộ nghiêm túc như một đấng phụ huynh có trách nhiệm. Bởi vì, hắn đã xem Bạch Hoa Thanh như em gái ruột của mình rồi. Huống chi, Vi Uyển Uyển còn kể rằng nhờ có cô bé tác động mà vợ hắn mới chịu mở lòng, từ đó giúp hắn tìm lại hạnh phúc của riêng mình. Giờ thấy em gái bị ức hiếp, hắn đương nhiên không vui.
Xét thấy tình hình căng thẳng, Vi Uyển Uyển liền lên tiếng:
"Có gì từ từ rồi nói! Mọi người ngồi xuống cả đi!"
Nói xong thì cô cũng nhường chỗ cho Tả Lãnh Thiền ngồi cạnh Hoa Thanh, bản thân thì về lại bên chồng yêu của mình, riêng Đàm Vũ cô đơn ngồi một góc.
"Nói đi, đầu đuôi mọi chuyện thế nào?"
"Còn nói cái gì nữa? Vừa nãy, lúc em soạn đồ dơ cho người làm đi giặt thì tình cờ nhìn thấy trong túi áo của anh ta có một thỏi son. Vừa nhìn qua là em biết ngay không phải của mình, nên chắc chắn là nhân tình của anh ta cố ý để vào, nhằm chọc tức em."
Nghe xong màn than khóc, kể lể của vợ mình, Tả Lãnh Thiền liền thở dài một hơi, rồi nói:
"Bạch Hoa Thanh, giờ anh nói thỏi son đó là của em thì em tin không?"
"Đương nhiên là không rồi."
"Được, vậy em xem cho kỹ, đây là hóa đơn mua hàng của ai?"
Tả Lãnh Thiền điềm nhiên mang ra một tờ giấy, trong đó có nội dung giao dịch mua hàng thành công là một thỏi son, còn có cả chữ ký nhận hàng tên Hoa Thanh.
Chỉ ba giây sau khi nhìn thấy tờ hóa đơn, Bạch Hoa Thanh liền thay đổi thái độ...
Là của cô mua ư? Nhưng sao cô không nhớ?
"Thỏi son này là của vợ mua. Tối hôm trước trong lúc đi ăn, vì không mang theo túi xách nên vợ bảo anh cất thỏi son này trong túi áo dùm cho vợ. Sau đó, vợ quên, anh cũng quên, nên mới để em hiểu lầm thành ra cớ sự như bây giờ."
"Chưa hết, nếu em vẫn chưa tin thì để anh lấy đoạn video được cắt trong camera lúc em giao thỏi son cho anh tại phòng ngủ của chúng ta."
"Thôi thôi, em tin rồi."
Tả Lãnh Thiền miệng nói, tay hành động, nhưng Bạch Hoa Thanh lúc đó đã sực nhớ ra những gì anh nói là thật rồi, nên mới ngăn cản.
Hiểu lầm được hóa giải nhanh chóng, Tả Lãnh Thiền cũng không ngờ chỉ có một thỏi son trong túi áo mà vợ anh đùng đùng bỏ đi như vậy, dọa anh vừa đi tiếp khách về tới nhà đã phải vội vàng chạy đi tìm khắp nơi.
"Bạch Hoa Thanh, anh cũng sợ em rồi đấy. Bản thân mua hàng, rồi nhờ người ta cất dùm, tự quên song lại nói là nhân tình của chồng, em chơi trò vừa ăn cướp vừa la làng đấy à?"
Bị ông anh hai nuôi trách, Bạch Hoa Thanh liền phụng phịu đáp trả:
"Không có, tại em mang thai nên hay quên mà. Anh thử đợi tới khi chị hai cũng mang thai đi, lúc đó nói không chừng chị còn quên anh là ai luôn cho biết."
Nghe em gái mình nói xong, hắn liền hoang mang quay qua nhìn vợ, dò hỏi:
"Thật vậy không vợ?"
"Dạ! Phụ nữ mang thai, tâm lý thất thường, cũng hay quên nữa, nên những ai đi trách móc một bà bầu chính là người hẹp hòi."
"Anh đâu có trách nó."
"Em cũng không trách vợ em!"
Đàm Dạ và Tả Lãnh Thiền thay nhau nói. Mỗi người dang tay ôm một cô vợ của mình, hạnh phúc phải nói là tràn ngập cả phòng khách.
Nhìn qua Đàm Vũ thì anh ta có một mình, trông cứ thấy tội nghiệp, nên Đàm Dạ liền chuyển sự quan tâm đến người đàn ông ấy.
"Đàm Vũ, lúc nãy đi chung với Tả Lãnh Thiền à?"
"Ừm, anh phụ cậu ta tìm vợ." Đàm Vũ cười hiền, anh vẫn thâm trầm như vậy...
"Thế có dự tính gì cho mình chưa? Dù sao cũng ba mươi mấy tuổi rồi, phải tìm người bầu bạn đi chứ."
"Có chứ, bạn cùng giường của anh sắp ra rồi."
Sắp ra rồi? Mà còn là bạn cùng giường, nghe xong vợ chồng Đàm Dạ và Bạch Hoa Thanh đều hoang mang...
"Ai sắp ra?" Hắn dè dặt hỏi.
"Vợ anh! Daniel đấy, cô ấy sắp mãn hạn tù nhờ cải tạo tốt ấy. Chắc tháng sau là bọn anh được trùng phùng."
Đàm Vũ đáp trả nhẹ tênh, nhưng mà ba người kia thì vẫn chưa thích ứng tự nhiên cho lắm, thấy vậy Tả Lãnh Thiền đã lên tiếng:
"Họ làm hòa nhau rồi. Đàm Vũ chỉ mất ba tháng tới lui trại giam thăm vợ là được cô ấy tha thứ ngay, giờ thấy cô đơn chứ không phải vậy đâu."
"Thế thì tốt quá rồi!" Vi Uyển Uyển vui mừng cất tiếng, nụ cười trên môi cô, giúp bầu không khí xung quanh mọi người khởi sắc hơn.
Đàm Dạ cũng cười nhẹ, rồi cất lời:
"Chúc hai người sớm đoàn tụ!"
[...]
Cuộc gặp mặt chớp nhoáng nhưng đọng lại nhiều niềm vui trong đêm kết thúc, khi ai về nhà nấy, trả lại không gian riêng tư cho đôi vợ chồng son mới cưới.
Vi Uyển Uyển được chồng yêu bế vào phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường, những ánh đèn nhanh chóng được tắt bớt đi, rèm cửa cũng tự động kéo lại.
Trước mắt Đàm Dạ là người phụ nữ hắn yêu thương, trân trọng mà phải khổ ải lắn mới có được hạnh phúc lúc này.
Dùng anh mắt thâm tình thiêu đốt đối phương, hắn khẽ hỏi:
"Vợ thích con trai hay con gái?"
"Vợ thích con trai, vì con trai sẽ giống chồng."
Đàm Dạ lắc đầu:
"Giống anh thì xấu tính lắm! Chúng ta sinh con gái, vừa đẹp vừa dịu dàng lại giỏi giang giống như vợ!"
Vi Uyển Uyển mỉm cười. Người đàn ông của cô, giờ đã hoàn hảo lắm rồi. Bấy nhiêu tật xấu trước kia đều thay đổi, đối với cô, hắn là người tuyệt vời nhất!
"Nhưng mà vợ vẫn thích con trai hơn!"
"Ừm... Thôi thì tùy vợ, vợ thích sinh con trai hay gái gì cũng được, nhưng chỉ được sinh một lần thôi."
"Sao lại chỉ được một lần?"
"Vì anh không muốn thấy vợ đau! Anh nghe nói sinh con đau lắm, nên một đứa là được rồi."
Nghe chồng mình nói vậy mà lòng dạ cô gái mềm nhũn ra, xao xuyến, luyến lưu đến không chịu được, liền vòng tay ôm choàng cổ đối phương, mỉm cười rồi nói:
"Nếu chỉ được sinh một lần, vậy em sẽ cầu trời cho bản thân mang được song thai, cùng lúc sinh cho anh hai đứa con kháu khỉnh, thông minh."
Đường cong tuyệt mỹ trên môi Đàm Dạ là điểm hút chết người ngay lúc này, khi hắn nhìn cô với ánh mắt tà mị, trìu mến, càng khiến cô rung động nhiều hơn.
"Vậy...Chúng ta bắt đầu hành trình tạo ra bé con nhé?"
Vi Uyển Uyển mỉm cười, Đàm Dạ liền cúi xuống, ngọt ngào ban tặng nụ hôn.
Những mảnh quần áo trên người, không lâu sau đều bị người đàn ông ném xuống sàn nhà. Trên giường, có đôi vợ chồng nhiệt tình cuồng ái trong chăn.
Đi đến đoạn đường này, đã là bước chân cuối cùng. Nhưng một bước này, không phải đau thương mà là hạnh phúc!