Ai đó có tình yêu vào người nên lòng dạ hưng phấn, hân hoan tràn đầy, kể cả khi nằm truyền nước và phải khâu sống vết thương trên ngực vẫn không hề cảm thấy đau đớn.
Thật ra là sau khi Đàm Dạ bị Vi Uyển Uyển bê vào bệnh viện, thì bác sĩ đã khám tổng quát cho hắn một lượt, kết quả lòi ra một đống bệnh, như: Huyết áp không ổn định, thiếu máu não, sức khỏe suy nhược, viêm dạ dày do thói quen sinh hoạt không lành mạnh, vết thương trên ngực có dấu hiệu nhiễm trùng, sốt cao mức độ cấp tính dẫn đến phát ban đỏ, lại còn không phản ứng với thuốc tê, thế là đành khâu sống ba mũi ở vết thương trên ngực. Giờ phải nằm truyền nước để cắt cơn sốt.
"Con người anh là cổ máy không biết đau, biết mệt, hay anh cố chấp tự cho bản thân làm vậy là hay, nên mặc kệ sức khỏe tốt xấu đều không màng đến?"
Vi Uyển Uyển vừa mua cháo về tới, đang loay hoay lấy ra chén cho ai đó và vẫn không quên luyên thuyên mấy lời cằn nhằn.
"Không sao, cũng không có gì nghiêm trọng mà."
"Ờ, thế thì đợi tới lúc hấp hối mới nghiêm trọng."
Pha đáp trả đi sâu vào lồng đất của cô nàng, khiến hắn ta bật cười.
"Lại sai rồi, không có em yêu mới nghiêm trọng."
Uyển Uyển lấy cháo xong thì quay qua đỡ Đàm Dạ ngồi dậy, mặc dù hắn vẫn khỏe khoắn rõ chán, cô nói:
"Sức khỏe là quan trọng nhất! Và anh phải nhanh chóng trị khỏi hết những căn bệnh trong người thì em mới yêu anh."
Cô ngồi xuống giường bệnh cùng chén cháo nóng hổi trong tay, cẩn thận thổi nguội từng thìa, rồi chu đáo bón đến tận miệng hắn ta.
"Có vừa miệng không?"
"Hơi nhạt một tí."
"Cháo bên ngoài nấu không ngon bằng ở nhà, anh ăn tạm đi, rồi sáng mai em về nhà nấu cái khác mang vào cho anh."
"Không cần phiền phức vậy đâu, anh ăn gì cũng được. "
Đúng là yêu vào, con người ta liền khác hẳn. Trước đây khó ăn, khó hầu bao nhiêu, thì sau khi trải qua một ải khổ tình ái lại trở nên dễ chịu bấy nhiêu.
"Chắc tại không thích ăn đồ em nấu nên chê phiền."
Uyển Uyển vờ dỗi, ai đó liền xoắn hết cả lên.
"Chê hồi nào? Anh sợ em cực nhọc thôi, vả lại chạy tới chạy lui cũng bất tiện. Thôi vậy, để sáng mai anh xuất viện về nhà là vẹn cả đôi đường."
"Nằm mơ đi." Vi Uyển Uyển đáp trả thẳng thắn.
"Ít nhất cũng phải ở lại đây cho bác sĩ theo dõi ba ngày, khi nào khỏe hẳn mới được về."
"Không được, ở đây bí bách lắm."
"Cấm cãi, miễn kì kèo trả giá."
Ngắn gọn, súc tích và quyền lực. Một câu nói liền khiến đối phương câm nín, không dám đôi co thêm nửa lời.
Ai có vợ thì sợ vợ, Đàm Dạ chưa có vợ vẫn sợ như thường! Vì cô cũng là vợ, nhưng mà vợ sắp cưới!
"Thôi được! Ai biểu anh thương em thì ráng chịu. Tùy cục cưng đó, em muốn làm gì cũng được!"
"Giỏi! Ăn hết cháo đi."
Điệu bộ bà vợ quyền lực tối cao của Vi Uyển Uyển, khiến bầu không khí xung quanh cả hai nhộn nhịp, yên vui.
Hắn thì khỏi hỏi cũng tự biết đang vui đến nhường nào rồi. Thật không uổng công khoảng thời gian nằm trên chông gai, cuối cùng cũng nếm được mật ngọt.
*Cốc cốc cốc...
Thời khắc thanh bình bị phá vỡ bởi âm thanh gõ cửa. Cả Vi Uyển Uyển và Đàm Dạ đều bất ngờ khi thấy người đến tìm là Đàm Vũ và Tả Lãnh Thiền.
Gặp mặt hai người bọn họ, Đàm Dạ lập tức chau mày, Vi Uyển Uyển bên cạnh cũng gượng gạo không kém.
"Anh có chuyện muốn nói, hai người cho anh vào một chút được chứ? Nói xong, anh đi ngay."
Cả hai vẫn im lặng, nghĩ là Đàm Vũ được cơ hội bước vào. Theo sau anh còn có Tả Lãnh Thiền, nhưng mà hình như anh ta đang tìm ai đó, bởi ánh mắt đang láo liên ngó trước nhìn sau.
"Sức khỏe của Đàm Dạ không có vấn đề gì nghiêm trọng chứ hả?"
"Vâng!" Vi Uyển Uyển khẽ đáp.
Sau đó là bầu không khí ngột ngạt bao trùm cả bốn người.
"Nếu đến để hỏi thăm thì về được rồi, đừng đứng đây gây chướng mắt người khác."
Lời khó nghe luôn phát ra từ miệng Đàm Dạ, Vi Uyển Uyển cũng không phản ứng gì, vì những chuyện vừa xảy ra đều liên quan tới Đàm Vũ.
"Thật ra thì... Anh đến để xin lỗi hai người, đặc biệt là Uyển Uyển."
"Không sao! Mọi chuyện qua rồi, cứ để nó xuôi theo dòng quỹ đạo vốn có. Em không trách anh, cũng không oán giận hay gì cả. Nhưng vẫn mong rằng người phụ nữ ấy phải trả giá trước pháp luật về những gì đã gây ra."
"Chuyện đó, Daniel đã thành thật khai báo cả rồi. Vậy nên anh mới đến nhà định tìm hai người thì dì Trúc nói Đàm Dạ nhập viện, nên anh với Lãnh Thiền tới đây. Trước để hỏi thăm sức khỏe khỏe, sau là gửi lời xin lỗi và thông báo với hai người rằng, Daniel sẽ chịu phạt trước tòa án."
Đàm Vũ nói xong, mọi người lại im lặng.
Thật ra, biến cố lần này cũng chẳng có bi kịch gì xảy ra, mà sau tất cả họ còn nhận được những bài học đắt giá, một phen hiểu rõ lòng mình, giúp những hiểu lầm sáng tỏ, để những người luôn hướng về nhau một lần nữa trở về bên nhau.
"Vậy tốt rồi!"
Dè dặt một hồi, Đàm Vũ cũng khẽ hỏi thăm:
"Hai người đã làm hòa rồi chứ?"
"Hòa rồi, chờ cô ấy đồng ý nữa là lên xe hoa về chung một nhà ngay."
Đến câu hỏi này, Đàm Dạ trả lời rất nhanh cũng vẫn là điệu bộ nghênh ngang, đắc chí như thuở nào.
"Tốt quá! Anh chúc hai người trăm năm hạnh phúc!"
Lời chúc chân thành đổi lại nét mặt khá ngỡ ngàng của hai nhân vật được gửi lời.
"Cảm ơn anh!" Vi Uyển Uyển hơi cười, đối lời đáp lễ theo phép lịch sự.
Vậy là mọi chuyện được giải quyết trong êm đẹp, bão giông qua đi và trả lời một thiên sắc trời quang mây tạnh.
Đàm Dạ và Vi Uyển Uyển trở về bên nhau.
Đàm Vũ cũng nhìn thấu được tấm chân tình của người con gái ấy, tiếc là anh lại nhận ra quá trễ, phải bỏ lỡ nhiều bước mới biết được đâu là tình yêu. Chỉ mong, anh cũng như Đàm Dạ, có cơ hội sửa sai và bù đắp lại lỗi lầm...
Người im lặng thật sự từ khi đặt chân bước vào, giờ mới lên tiếng:
"Này Đàm Dạ, cô em gái của cậu đâu rồi? Không có ở đây sao?"
Nghe Tả Lãnh Thiền nhắc tới Bạch Hoa Thanh, ai cũng ngạc nhiên, Đàm Dạ thì cau mày:
"Khi không cậu hỏi em gái tôi làm gì?"
"Ờ thì...thì hỏi cho biết, tại không thấy ở đâu nên quan tâm một tí thôi."
Nói đến đây và thông qua dáng vẻ của Tả Lãnh Thiền, thì Vi Uyển Uyển đã ngấm ngầm hiểu được tâm tư của người đàn ông này.
"Em ấy bị đuổi về Bắc Kinh rồi, muốn tìm thì tới nhà Đàm Dạ mà tìm."
"Uyển Uyển, sao em nói cho cậu ta biết chi vậy?"
"Thì người ta hỏi mà, em phải nói, anh ta mới biết chỗ đi tìm người mình thích."
Chỉ có Vi Uyển Uyển là đưa thẳng vấn đề vào trọng tâm, một câu nói khiến hai người họ Đàm đều kinh ngạc, riêng Tả Lãnh Thiền đang trưng ra gương mặt ngượng nghịu, lúng túng.
"Tôi...tôi sực nhớ ra là ở nhà còn có việc. Đàm Vũ, tôi về trước đây, lát nữa cậu tự gọi người tới đón đi ha, tạm biệt!"
Bối rối để lại dăm ba câu, song Tả Lãnh Thiền liền chuồn đi mất hút, để lại ba con người ngơ ngác nhìn theo.
"Tả Lãnh Thiền tâm tính lương thiện, hai người không cần phải lo lắng quá đâu."
"Cũng muộn rồi, anh về cho hai người nghỉ ngơi. Đàm Dạ, nhớ nghe lời vợ cho nhanh khỏi bệnh!"
Cười nói xong, Đàm Vũ cũng ra về. Giờ chỉ còn hai người yêu nhau ở lại.
"Lật mặt nhanh thật, thản nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì, đúng là Đàm Vũ."
Hắn khinh khỉnh cất lời mỉa mai vừa dứt câu, thì liền thấy Uyển Uyển bật cười.
"Con người ta biết sai, chịu sửa là tốt lắm rồi. Anh bỏ qua đi, từ giờ đừng xem nhau như kẻ thù nữa."
"Anh thì sao cũng được, nhưng em thế nào?"
"Thì em xem anh ấy là anh chồng rồi."
Nghe xong câu nói đó, mà lòng dạ hắn ta như nở rộ ngàn hoa, cong cong môi cười không khép được.
"Cảm ơn em đã chịu tha thứ cho anh!"
Sau câu nói, là nụ hôn ngọt ngào họ gửi trọn cho nhau! Tình yêu này, cuối cùng cũng lần nữa hồi sinh!