[Người mình yêu dễ tìm, chứ người yêu mình mất rồi, không dễ tìm lại đâu.]
Ngồi ngoài ban công trong phòng ngủ, Vi Uyển Uyển không ngừng nhớ đến câu nói đó của Bạch Hoa Thanh.
Cô ấy nói phải trở về Bắc Kinh theo ý muốn của Đàm Dạ, như vậy hiện giờ hắn chỉ ở có một mình, không ai chăm sóc...
Vết thương trên ngực, liệu có được săn sóc chu đáo không?
Đôi con ngươi đen láy mang đậm ưu tư, nhìn vào màn đêm xa xăm, mịt mùng phía trước. Cảnh vật bình lặng nhưng mông lung, cũng giống như tâm trạng của cô hiện giờ.
Đàm Dạ hắn cũng đã thay đổi rất nhiều. Vậy rốt cuộc, cô giận hắn vì chuyện gì chứ? Vì đứa con đáng thương chưa kịp chào đời của họ ư?
Cô còn yêu hắn mà, đúng không? Còn yêu nên mới lo lắng, không thể an yên như bây giờ...
Tự hỏi chính mình cũng vô nghĩa, nên cô quyết định rời khỏi phòng ngủ. Vừa ra khỏi cửa đã tình cờ chạm mặt mẹ mình.
"Muộn rồi, con còn định đi đâu à?"
"Vâng!"
"Có phải muốn qua tìm Đàm Dạ không?"
"Anh ấy ở có một mình, còn đang không khỏe, nên con..."
"Nên gặp, phải gặp thì mới hiểu rõ con tim mình muốn gì. Yêu hay không nữa cũng phải nói với nhau một lời tử tế, im lặng không phải là chuyện nên làm trong một mối quan hệ lâu dài."
Thường Trúc nắm tay con gái, dịu dàng khuyên giải, giúp cô một phần nào đó có thêm tự tin.
"Con biết rồi! Mẹ đi nghỉ trước đi ạ, khỏi chờ con."
"Ừm! Ờ mà, mẹ có nấu sẵn ít cháo trong bếp ấy, con vào mang qua cho Dạ nó ăn ha!"
"Vâng ạ!"
Hai mẹ con nhìn nhau khẽ mỉm cười, rồi chia nhau ra mỗi người mỗi hướng. Thường Trúc về phòng, Vi Uyển Uyển vào bếp lấy cháo, sau đó mang qua nhà Đàm Dạ.
Đứng trước cánh cửa ngăn cách, cô vẫn do dự một lúc lâu mới đưa tay ấn chuông, nhưng ấn cũng hai ba lần mà bên trong chẳng có động tĩnh gì. Vẫn là lưỡng lự thêm một hồi, Uyển Uyển mới tự ý ấn mật khẩu để mở cửa đi vào.
Trong nhà tối om không ánh đèn, để tìm được lối đi thì buộc phải có ánh sáng nên cô bật công tắc mở đèn.
Đúng như suy nghĩ, phòng khách và phòng bếp chẳng có người đàn ông ấy ở đó. Nhìn về phía phòng ngủ, thấy cửa không đóng kín, cô chậm rãi tiến tới.
Đưa đôi mắt quan sát căn phòng, cô thấy Đàm Dạ đang nằm trên giường, trong trạng thái dường như đã ngủ, nhưng chăn thì không đắp.
Ai bảo hắn buồn đau? Vẫn đang an nhiên nằm ngủ rất ngon đây mà.
Mang cháo qua, vốn định cho hắn dùng, nhưng giờ người ngủ rồi thì cô đành đặt sang một bên.
Im lặng và bước tới gần Đàm Dạ là những gì Vi Uyển Uyển đang làm, cô giúp hắn đắp chăn lên người.
"Tại sao chứ? Tại sao em không yêu anh?"
"Uyển Uyển... Anh cần em! Em đừng bỏ anh, được không?"
Trong cơn mớ ngủ, hắn đâu hay bản thân đang cất lên tiếng lòng. Bàn tay quơ loạn, vô tình nắm được tay cô gái. Như có linh tính mách bảo, đây là bàn tay người mình yêu, nên hắn lập tức nắm chặt, đem nó áp sát vào vòm ngực ấm áp có nhịp tim yêu thương mà gìn giữ.
"Uyển Uyển... Anh yêu em!"
"Đừng bỏ anh..."
Hắn sốt, sốt nên ăn nói mê sảng. Nhưng dù mê man không tỉnh thì người hắn gọi tên vẫn là Vi Uyển Uyển.
Ở khoảng cách rất gần, đương nhiên cô nghe thấy tất cả, một từ cũng không sai, những câu nói đó làm đôi mắt kiêu kì trở nên đỏ hoe, bản thân xúc động đến rơi cả nước mắt.
Đàm Dạ, hắn yêu cô nhiều như vậy, cũng đáng thương nhiều như thế, chẳng lẽ vẫn không khiến cô xiêu lòng được sao?
Nhiều khi cô muốn thốt lên hai từ giá như... Giá như đêm hôm đó hắn chịu tin cô, cả hai sẽ không tranh cãi, nếu cô không bỏ đi trong đêm mưa thì đứa con đáng thương của cô đã không bị hại.
Giá như hắn không cố chấp, thì đâu có đau thương.
Nhưng hiện tại lệ rơi xuống rồi, nhịp tim thổn thức, hà cớ chi phải trốn chạy cảm xúc? Thừa nhận đi, thừa nhận cô còn yêu hắn và đang xót xa khi thấy hắn thật đáng thương như giờ.
Mủi lòng, Uyển Uyển đưa bàn tay mềm mại chạm nhẹ vào gò má của người đàn ông, lúc đó cô mới nhận ra Đàm Dạ đang bị sốt, da thịt nóng hổi, dọa cô hoảng sợ.
"Đàm Dạ..."
"Anh có nghe em gọi không? Tỉnh dậy đi anh..."
Nắm chặt bàn tay, cô khẩn trương lo lắng, cuối cùng đổi về một cái ôm thật ấm khi đối phương bất ngờ dùng sức kéo cô ngã lên người.
"Anh biết, em sẽ không bỏ mặc anh mà."
Giọng nói khàn đặc của người đàn ông khẽ vang lên. Tình cảnh hiện tại làm cô gái trong vòng tay hắn chau mày.
Hắn giả vờ để thừa cơ lợi dụng cô ư?
"Buông tay ra."
"Buông ra em lại chạy đi mất thì anh biết làm sao?"
"Tôi không đi, anh bỏ ra trước đi, kẻo lại động tới vết thương trên ngực."
"Không sao, em đang đè lên đó rồi."
Đàm Dạ cong cong khóe môi, mi mắt động mở từ từ, nét mặt mệt mỏi thoáng tựa niềm vui.
Vui vì khả năng có được tình yêu đã quay trở lại. Vui vì cô không nhẫn tâm bỏ mặc hắn nữa. Trái tim bất ổn, tựa hồ sống lại sau chuỗi giây phút không còn hơi ấm.
Vi Uyển Uyển không nói nữa, trực tiếp dùng sức thoát khỏi cái ôm của Đàm Dạ, khiến hắn chợt thấy hụt hẫng. Sợ cô đi, hắn vội bật người ngồi dậy, liền nắm chặt tay Uyển Uyển để níu giữ.
"Đừng đi, được không?"
Trước mặt Vi Uyển Uyển là dáng vẻ lo âu, e sợ của người đàn ông mơ hồ hiện hữu trong chút ánh sáng từ đèn ngủ. Đôi mắt chan chứa hy vọng, mong chờ ấy, thực tình khiến cô không nỡ từ chối bất cứ một yêu cầu gì.
Sau đó, cô vẫn dứt khoát gỡ tay hắn ra. Cô quay lưng rời đi, nhưng là đi mở đèn, rồi vòng về tủ quần áo, thản nhiên chọn lựa.
"Anh xuống giường đi, mặc áo khoác vào, rồi theo tôi tới bệnh viện."
Đàm Dạ bước xuống giường và thẳng thừng đi tới chỗ cô, nhẹ nhàng mang tới cái ôm âu yếm.
"Đừng giận nữa! Anh thật sự rất cần em, không thể sống nổi nếu thiếu em."
"Tôi không giận."
"Vậy đừng lạnh nhạt với anh nữa! Đau lòng, anh nếm trải đủ rồi, cũng sợ tới già luôn rồi. Anh không dám chọc em giận nữa, vì chọc em giận, em không vui là anh lại đau lòng."
"Tha lỗi cho anh, xin em!"
Chân thành ở đâu? Ở chỗ Đàm Dạ! Chân tình ở đâu? Vâng, Đàm Dạ cũng có! Hắn biết sợ, sợ mất người yêu nên phải nói ra những lời đó để níu giữ.
Nhưng sao, Vi Uyển Uyển vẫn cứ còn thờ ơ? Che giấu ánh mắt dao động, từ chối hành động thâm tình, quay lại nhìn hắn bằng ánh mắt sâu sắc chứa đựng thật nhiều tâm tư nan giải, cô trầm giọng hỏi:
"Tại sao không hỏi thử xem, tôi có còn yêu anh hay không?"