Cùng nhau ra xe để về nhà, nhưng Vi Uyển Uyển lại không có người tới đón, một mình cô đứng bơ vơ giữa bối cảnh đông đúc, bỗng nhiên cảm thấy có chút lạc lỏng.
Không sao, không ai đón đưa thì tự thân vận động về nhà, dù sao đây cũng là sự lựa chọn của chính bản thân cô mà. Mặc dù chưa biết rõ đường nào về nhà nhưng hai chân vẫn cứ bước trong vô định.
Đàm Vũ, Tả Lãnh Thiền, Lục Dữ, ba người đàn ông đều nhìn theo bóng lưng cô độc của người phụ nữ, chỉ riêng Đàm Dạ đã cùng Bạch Hoa Thanh ngồi vào xe trước. Hắn căn bản không còn đoái hoài gì tới người con gái ấy nữa.
Cô vô tình thì hắn vô tâm, họ cứ như vậy mà đường ai nấy bước.
"Anh Lục, sao còn đứng đó nữa? Mau lái xe đưa anh Dạ tới bệnh viện đi chứ."
Bạch Hoa Thanh quay trở ra hối thúc và Lục Dữ vẫn đang bối rối nhìn lại cô, rồi hỏi:
"Thiếu phu nhân, cô ấy..."
"Sức khỏe của anh hai vẫn quan trọng hơn, tạm thời cứ mặc kệ chị ấy đi. Chúng ta đưa anh hai vào viện trước đã."
"Ừm!"
Nghe lời, Lục Dữ liền khẩn trương vào xe cầm lái, Bạch Hoa Thanh thì ngồi ở hàng ghế phía sau với Đàm Dạ.
Mặc dù vết thương trên ngực hắn đã không còn chảy máu, nhưng nhìn một thân ảnh dính toàn bụi bẩn lẫn vết máu đã khô, cộng thêm gương mặt đầy rẩy vết bầm, phận làm em gái như Thanh Thanh vẫn không khỏi đau lòng.
Vậy mà, người hắn yêu lại chẳng xót lấy một chút.
Thôi vậy, ai bảo tạo nghiệp thì giờ ắt phải gánh lấy hậu quả.
"Lãnh Thiền, cậu đưa Uyển Uyển về nhà đi. Tôi phải đến đồn cảnh sát một chuyến."
Sau bao giây phút im lặng, Đàm Vũ cũng lên tiếng. Nhưng mà những gì anh nói vẫn khiến Tả Lãnh Thiền chưa hiểu, nên anh chưa thể nghe theo lời căn dặn này.
"Sao lại là tôi mà không phải Đàm Dạ?"
"Họ vẫn đang giận nhau, cậu thay mặt giúp tôi đi."
"Giúp cậu à? Bổn thiếu gia không đánh chết cậu là may rồi đấy. Gây ra một đống chuyện lại để ông đây đứng ra giải quyết thay. Nếu lúc nãy tôi không đưa cảnh sát tới kịp thì bây giờ hậu quả thế nào rồi cậu biết không?"
"Có sức chơi nhưng không có gan chịu, cậu làm tôi thất vọng quá đấy."
Không nhắc thì thôi, mà nhắc tới thì Tả Lãnh Thiền cũng phải nổi nóng, liền lên xe rời đi trước.
Phải, chính Tả Lãnh Thiền là người đã phối hợp với cảnh sát đến chi viện trước lúc cấp bách và địa chỉ họ có được là nhờ Đàm Vũ âm thầm gửi về.
Nhắc đến chuyện này phải kể lại tối hôm trước.
Sau khi ân ái cùng Daniel xong, Đàm Vũ đã lén lút ra khỏi phòng để tịnh tâm suy nghĩ. Anh tự chất vấn bản thân mình rất nhiều và cuối cùng cũng thông suốt. Nhân lúc Daniel ngủ say, anh âm thầm ra khỏi nhà để tìm gặp Tả Lãnh Thiền bàn bạc kế hoạch ngay trong đêm.
Tuy từng bước tiến gặp nhiều trở ngại, nhưng sau tất cả kế hoạch vẫn diễn ra thành công. Không ai bị thương ngoài Đàm Dạ, nhưng chắc chắn trong lòng những người trong cuộc như họ đều để lại những vết thương khó lành.
Biến cố xảy ra, giúp Đàm Vũ giác ngộ và hiểu được con tim mình. Sau tất cả, anh chỉ mong còn có cơ hội để sửa sai và làm lại từ đầu.
Nhưng với ai đó, liệu có còn bắt đầu lại được nữa không?
[...]
Vi Uyển Uyển đi bộ, lướt qua cô đầu tiên là xe của Đàm Dạ. Lúc đó, hắn cũng tình cờ nhìn thấy cô, nhưng mà gương mặt vẫn lạnh lùng lắm, vì giận vì buồn mà. Ai biểu cô phũ phàng với hắn, cô làm hắn đau, thì giờ hắn mặc kệ lại cô.
Nói thì nói vậy, chứ tới lúc nhìn qua gương chiếu hậu, thấy xe của Tả Lãnh Thiền dừng lại chỗ Uyển Uyển thì cơn ghen lại trỗi dậy.
Dù cho cô không yêu hắn, thì cũng không ai được tranh giành cái quyền quan tâm đến người của hắn.
"Quay xe lại."
Hắn dứt khoát ra lệnh, Lục Dữ và Bạch Hoa Thanh đồng thời ngạc nhiên, nhìn hắn như nhìn người tối cổ.
"Quay xe lại làm gì vậy anh? Với tình trạng của anh bây giờ phải nhanh chóng tới bệnh viện mới đúng chứ? Hay anh bỏ quên gì rồi hả?"
"Ừm! Anh bỏ quên chị dâu của em, nên phải quay lại lấy."
"Lục Dữ, quay xe."
Một lời đã nói thì chắc như đinh đóng cột.
Đàm Dạ dứt tiếng, Lục Dữ liền đánh tay lái cho xe quay lại, mặc dù đang đi trên con đường mòn gập ghềnh, chông chênh, xung quanh toàn cây cối rậm rạp.
"Uyển Uyển, nếu cô không lên xe thì không thể về được đâu. Ở đây vắng vẻ, căn bản không có taxi để đón nữa."
"Nhưng mà tôi..."
Vi Uyển Uyển đang lưỡng lự trước lời đề nghị của Tả Lãnh Thiền, thì xe của Đàm Dạ đổ lại tới. Khiến cả hai người đang đứng đó trò chuyện bỗng nhiên ngây ra, ngỡ ngàng.
Xe dừng, Đàm Dạ bước xuống. Không nói không rằng, liền đi tới chỗ Uyển Uyển đang đứng, trực tiếp nắm tay cô kéo vào trong xe.
"Đàm Dạ, anh làm gì vậy?"
Cô hỏi gì mặc cô, hắn chỉ biết là khi đã thành công "nhét" được đối phương vào xe thì hắn cũng nhanh chóng leo lên sau, dứt khoát đóng sầm cửa.
*Bịch.
"Về nhà."
"Không được! Anh phải vào bệnh viện kiểm tra vết thương."
"Khoan hãy đi, cho tôi xuống xe trước đã."
"Lục Dữ, cậu không muốn lái, vậy để tôi tự lái cho nhanh nhỉ?"
"Không không! Sếp để em, chúng ta cùng nhau về nhà, lập tức về ngay bây giờ."
Bạch Hoa Thanh, Vi Uyển Uyển, mỗi người thay phiên nói một câu, kết quả cũng không bằng một lời đanh thép, lạnh lùng của người đàn ông.
Cứ như vậy, dưới sự ngang ngược của Đàm Dạ, Vi Uyển Uyển cô vẫn bị nhồi nhét ở giữa, cùng chiếc xe nhanh chóng lao ra đại lộ lớn, trở về nhà sau bao bão giông.
Chỉ là không biết rằng, bão qua đi rồi có trở về trời quang mây tạnh hay chưa...