"Là cô ta!"
Vi Uyển Uyển cứ thản nhiên đáp trả, đồng thời giương mắt nhìn sang Bạch Hoa Thanh, khiến cô gái và Lục Dữ tiếp tục há hốc ba giây.
Sau ba giây, Lục Dữ mới nhìn sang Bạch Hoa Thanh, nghi ngờ khẽ hỏi:
"Sao em bảo là em gái của sếp Đàm mà? Chuyện này..."
"Thì em đúng thật là em gái nuôi của anh ấy mà, không phải bạn gái."
"Chị Uyển Uyển, chị hiểu lầm rồi, người anh Đàm Dạ yêu là chị chứ không phải em. Bây giờ, tình hình cấp bách, chị có thể mở cửa trước rồi nói được không? Em sợ anh ấy xảy ra chuyện, vì anh Lục bảo tối qua anh Dạ uống say lắm."
Cô gái trẻ đẹp này, chỉ là em gái của Đàm Dạ thôi sao? Nghe Bạch Hoa Thanh nói, mà tới lượt Vi Uyển Uyển ngây người ra.
"Thiếu phu nhân, cô cũng nghe rồi đó. Người sếp Đàm yêu là cô và người biết mật khẩu của cánh cửa này cũng chỉ có duy nhất một mình cô biết thôi."
"Nhưng tôi không biết. Huống chi giữa tôi và anh ấy đã..."
"Tôi biết hai người đã chia tay rồi, nhưng sếp còn yêu cô thì chắc chắn những gì quan trọng như mật khẩu sẽ liên quan tới những con số kỉ niệm nào đó giữa hai người, cái này chỉ có cô mới biết thôi."
"Đúng rồi đó, mau bấm thử đi chị."
Liên tục bị hai người bên cạnh hối thúc, Vi Uyển Uyển cũng chịu bước tới gần cánh cửa, đưa ngón trỏ thử thăm dò từng con số trên ổ khóa thông minh.
Đầu tiên là sinh nhật của Đàm Dạ nhưng hệ thống báo mật khẩu sai. Đến lần thứ hai, cô do dự mãi mới ấn thử ngày sinh nhật của mình, không ngờ lại mở đúng mật khẩu.
"May quá, mở được rồi."
Bạch Hoa Thanh ở phía sau vui mừng khôn xiết, riêng Uyển Uyển vẫn đang lan man chưa thể thích ứng với cục diện hiện tại nên mỗi một động tác đều rất chậm.
Trong khi vào được nhà của Đàm Dạ rồi, cả Bạch Hoa Thanh và Lục Dữ đều chia nhau ra tìm hắn, thì cô lại đứng chết trân tại một chỗ để quan sát căn hộ nhỏ này.
Mọi thứ đều rất ngăn nắp, sạch sẽ. Quan sát xung quanh, thứ thu hút cô lại là khung ảnh của chính mình được treo trên bức tường hai bên phía trên bộ bàn ghế sofa.
Nhìn thật lâu, cô cũng không biết tại sao Đàm Dạ lại có được bức ảnh này của mình để họa ra một khung tranh lớn như thế mà lại còn treo ngay phòng khách.
Chắc có lẽ hắn đã chụp lén, vì bối cảnh là trong vườn hoa tại biệt thự của hắn. Lúc đó cô đang ngồi trên xích đu, chơi đùa với chú mèo nhỏ trên tay.
Tuy chụp lén, nhưng từ người tới cảnh đều tạo ra một hiệu ứng hình ảnh vô cùng thơ mộng.
Hắn, tương tư cô sao?
"Thiếu phu nhân, mau vào đây giúp tôi một tay với."
Đang trầm tư, giọng nói của Lục Dữ vọng ra từ phòng ngủ, khiến Vi Uyển Uyển khẽ giật mình. Cô bỏ túi xách lên ghế, rồi nhanh chân đi vào trong.
Vào tới phòng ngủ, cô chỉ thấy Bạch Hoa Thanh đang khẩn trương đứng bên ngoài.
"Sao cô đứng đây? Còn Lục Dữ đâu?"
"Anh ấy ở trong phòng tắm với anh Dạ, em không dám tự ý đi vào, chị vào xem sao đi."
"Cô không dám vào thì dựa vào đâu mà kêu tôi vào đó?"
"Thì dựa vào chị là bạn gái của anh ấy."
"Bạn gái gì, yêu nhau khi nào đâu mà bạn gái?"
"Ờ thì...thì là bạn gái cũ... Trời đất ơi, đã lúc nào rồi mà chị còn đứng đây đôi co nữa, anh Lục nói anh Dạ uống say mà còn đang nằm trong bồn tắm kìa, một mình anh Lục không lôi nổi anh ấy ra ngoài nên cần người giúp, chị mà còn đứng đây một hồi là xảy ra án mạng bây giờ."
"Hay nếu chị thật sự cạn tình cạn nghĩa rồi, nên muốn mặc kệ sống chết của anh ấy? Vậy thì em vào đó, sau này chị không được trách em."
Bạch Hoa Thanh quả quyết trong từng lời nói, vừa dứt câu đã hướng người tới phòng tắm mà đi, nhưng đi chưa được ba bước đã bị người bên cạnh nắm tay kéo lại.
"Cô ra ngoài pha cho anh ấy ly trà nóng đi."
Nói xong, Vi Uyển Uyển mới đi thẳng vào phòng tắm. Vừa vào đã thấy Lục Dữ đứng một bên và trưng ra nét mặt bất lực trước người đàn ông đang nằm mê man trong bồn tắm.
"Sếp Đàm nặng quá, em không kéo ra nổi. Mà cũng may là ngâm mình trong nước ấm, chứ mà là nước lạnh thì không cần chúng ta ra tay đâu, cứ trực tiếp gọi đội mai táng tới chuẩn bị mang xác đi chôn luôn thôi."
Vi Uyển Uyển bước tới gần bồn tắm, mắt nhìn người đàn ông, miệng thờ ơ đáp:
"Cậu nên cầu nguyện những gì vừa nói không lọt vào tai anh ấy đi, nếu không ngày tháng còn lại chắc sẽ khó sống đấy."
Nghe cô hăm dọa mà Lục Dữ liền rén ngay. Trong lòng bắt đầu khấn vái lia lịa.
"Sao còn đứng đó? Mau tới phụ tôi đưa anh ấy ra ngoài đi."
Cứ lo cầu nguyện, tới khi nghe cô lên tiếng, Lục Dữ mới quay mặt qua, e ngại hỏi:
"Cứ vậy mà đưa ra hả? Sao thiếu phu nhân không thử gọi anh ấy xem có tỉnh hay không?"
"Vậy nãy giờ cậu gọi chưa?"
"Có, tôi gọi khản cả giọng luôn mà sếp cứ mê man, lẩm bẩm gì đó trong miệng thôi."
"Thế thì tôi gọi làm gì nữa cho mất thời gian. Lấy khăn tắm qua đây, lát nữa cứ nhắm mắt lại là khỏi phải ngại."
"Òh..."
Xa hắn một khóa, Vi Uyển Uyển học được bản tính cứng rắn và đanh đá hơn một chút. Vậy mới dễ dàng sai biểu được người khác.
Trong khi Lục Dữ đi tìm khăn tắm thì Uyển Uyển đã tới sát bên cạnh Đàm Dạ, vừa định mở lời thì thấp thoáng nghe hắn nói:
"Uyển Uyển, sao em không tin anh? Anh bị oan, anh không có hại anh ta."
"Uyển Uyển, anh yêu em mà! Anh cũng biết anh sai rồi, vậy mà em vẫn không tin, không chịu mềm lòng với anh..."
"Tim...tim anh đau...thật sự rất đau..."
Phải ở rất gần, cô mới nghe rõ hắn đang nói gì.
Hóa ra lại uống say tới mức mê man, liên tục thốt ra tiếng lòng trong bất lực đi kèm với ủy khuất. Một khoảnh khắc tình cờ, làm lòng dạ sắt đá của cô gái chợt tan chảy bảy phần.
"Thiếu phu nhân, có khăn rồi."
Lục Dữ mang khăn tới, Uyển Uyển mới tạm gác dòng cảm xúc phức tạp sang một bên để khẽ nói vào tai người đàn ông ấy:
"Đàm Dạ, tôi đưa anh ra ngoài nhé!"
"Cậu Lục, qua đây phụ tôi một tay."