Lúc Đàm Dạ rời khỏi căn hộ của Vi Uyển Uyển là khi thấy đèn trong phòng cô đã tắt. Biết cô ngủ rồi, hắn mới ôm laptop về.
Ra tới cửa trùng hợp lại gặp mặt Đàm Vũ, cả hai đã đứng nhìn nhau và người đang cau mày là anh, khi thấy Đàm Dạ vừa bước từ cửa nhà của Uyển Uyển.
Trong khi đó, chính hắn lại đang trưng ra nụ cười trào phúng, nhàn nhạt cất tiếng:
"Có mẹ vợ chống lưng, căn hộ này đương nhiên tôi có thể dễ dàng ra vào rồi. Anh không cần phải ngạc nhiên đến thế đâu."
Thấy thái độ hắn ngông cuồng như vậy, Đàm Vũ cũng thu lại sắc mặt gắt gao của mình, điềm đạm đáp lời:
"Vẫn đang nuôi hy vọng được tha thứ à?"
"Không cần hy vọng cũng đạt được thứ mình muốn thôi mà, hà tất nóng lòng cho mệt não."
Vỗ vai Đàm Vũ vài cái, rồi hắn cất bước tiến về cửa nhà của mình.
Lúc đó, đối phương cũng trưng ra nụ cười nhạt. Anh định ấn chuông cửa nhà Uyển Uyển thì lại nghe Đàm Dạ kiêu ngạo nói vọng tới:
"Hôm nay cô ấy phải tăng ca, về nhà đã mệt lắm rồi, giờ cũng đã đi ngủ, đừng hở tí là làm phiền người khác như vậy."
Đàm Vũ thu tay về, lần này anh đã để lộ ánh mắt lạnh lùng nhìn lại người đàn ông ở phía sau.
"Là ai đang làm phiền ai, chắc cậu hiểu rõ hơn anh mới phải chứ? Cơ mà nghĩ cũng lạ ha, con người ta lúc có không biết trân trọng, đến lúc đánh mất rồi, tổn thương người ta rồi lại chấp nhận biến mình thành chó con, suốt ngày lẽo đẽo theo sau, cứ hệt như chó chầu chực xương vậy."
Từng câu từng chữ, mắng người xiên xỏ thật thâm thúy khiến người nghe một phen đỏ mắt, sắc mặt hầm hầm hàn khí, phẫn nộ đã được đưa đẩy lên cao, nhưng không hiểu sao hắn vẫn đang trưng ra nụ cười.
"Thà làm chó chực xương vẫn hơn tiểu nhân hạ đẳng, suốt ngày rình rập miếng mồi béo bở của người khác."
Đấu qua đáp lại, cuối cùng chỉ còn có hai ánh mắt hầm hầm sát khí xen lẫn khinh bỉ đối chọi nhau và người bỏ đi trước là Đàm Dạ, để lại Đàm Vũ hậm hực nhìn theo.
...----------------...
Ngày mới bắt đầu với những tia nắng dịu dàng từ mặt trời đỏ rực họa xuống cõi hồng trần.
Như thói quen, Vi Uyển Uyển dậy lúc sáu giờ sáng để chuẩn bị đi làm. Hôm nay, cô thấy trong người không được ổn cho lắm, bụng dưới hơi đau. Nghĩ thầm chắc lại sắp tới kỳ sinh lý hàng tháng, tới lúc cô kiểm tra thì đúng thật là vậy.
Vừa sảy thai tháng trước, tháng sau nguyệt san đã có trở lại. Đó là dấu hiệu của một cơ thể thiếu nữ nhạy cảm, dễ dàng đậu thai. Đó cũng là một phút Vi Uyển Uyển chợt nhớ đến đứa con đáng thương của mình.
Buồn vài phút rồi thôi, cô lại mỉm cười trước gương và bắt đầu làm vệ sinh cá nhân.
Hai mươi phút sau Vi Uyển Uyển đã xuống tới phòng bếp.
"Mẹ ơi! Nay con không ăn sáng nha, mẹ cứ ăn trước đi, khỏi cần đợi con."
Vừa vào tới, cô còn chưa nhìn trước nhìn sau đã cất tiếng nói, tới khi bất thình lình chạm mặt Đàm Dạ đang nấu ăn thì giật mình.
"Sao em không ngủ thêm mà dậy sớm thế?"
Bỏ qua câu hỏi, Vi Uyển Uyển chỉ cau mày:
"Anh làm gì ở đây nữa vậy?"
"Anh làm điểm tâm cho em! Mấy hôm nay anh theo dì học nấu ăn, tay nghề cũng tiến bộ kha khá rồi ấy, nên muốn em nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không. "
"Nhưng đây là nhà của tôi, anh cũng không thể tự tiện ra vào vậy chứ?"
"Đàm Dạ là học trò của mẹ, ra vào đây thì có gì mà tự tiện."
Thường Trúc từ bên ngoài đi vào đã nắm bắt được câu chuyện, vừa hay có thể nói giúp hắn một câu, khiến cô gái rơi vào trạng thái dở khóc dở cười.
Trước kia, cũng là hắn ép buộc mẹ cô ký giấy nợ để dồn cô vào đường cùng. Bây giờ, cũng chính hắn dùng mẹ cô làm lá chắn, khiến cô phải chấp nhận thỏa hiệp, như giờ là câm nín.
"Mặc kệ hai người. Con đi làm đây!"
Thấy Vi Uyển Uyển bỏ đi, Đàm Dạ liền đuổi theo tới tận phòng riêng của cô.
"Uyển, sao em không ăn sáng?"
"Tâm trạng không tốt nên không muốn ăn."
"Tại gặp anh nên em không vui hả?"
Câu hỏi đó của hắn, khiến cô thoáng dao động, nhưng vài giây thôi đã bị cô nhanh chóng thay đổi bằng nét mặt thờ ơ.
"Ừm, gặp anh là chả vui nổi rồi."
Nói xong là cô cũng mang xong giày cao gót, cầm túi xách bước ra khỏi phòng. Lần này Đàm Dạ không đi theo nữa, hắn buồn bã tháo tạp dề trên người, ưu tư ngồi xuống giường.
Cảm giác luôn phải chạy theo một người thật sự tệ quá. Trên vai lúc nào cũng có áp lực, những câu nói phũ phàng của đối phương đều là những cú sốc gây tổn thương tinh thần.
Phải có như vậy, hắn mới hiểu được cảm nhận trước đây của cô và càng thấy thương cô ấy nhiều hơn.
Không sao! Thua keo này ta bày keo khác, có nổ lực ắt sẽ có vợ. Tự nhủ lòng là như vậy, nhưng hắn vẫn chán chường trong một phút mà tự do thả người nằm xuống giường.
Buồn chán đảo mắt nhìn khắp phòng, tới khi nghiêng người định tìm về hương thơm cơ thể cô gái chắc còn lưu lại đâu đó trên giường, nào ngờ hắn tình cờ nhìn thấy một vệt máu nhỏ dính ở drap trải giường.
Đôi mày đen rậm lập tức nhíu lại, nét mặt suy ngẫm thật lâu như đang mường tượng về câu chuyện cũ nào đó...
"Cái này... Cô ấy đang trong kỳ sinh lý ư?"
"Vậy đâu phải tại mình mà tâm trạng cô ấy không tốt? Mấy ngày này bụng đau, lưng nhức thì ăn uống gì vô. Thảo nào..."
Tự thoại dăm ba câu với vấn đề đã được làm rõ, Đàm Dạ liền đứng dậy, sau đó tháo drap trải giường ra mang đi ngâm để lát nữa giặt sạch.
Làm xong việc đầu tiên, hắn quay trở ra phòng bếp bắt tay vào việc nấu cháo.
Vì tò mò, Thường Trúc liền hỏi:
"Con đang làm gì vậy?"
"Uyển Uyển đang trong kỳ sinh lý, nên con nấu cho cô ấy ít cháo trắng."
"Nhưng con bé vừa đi làm cùng Đàm Vũ rồi, con nấu làm sao kịp?"
Câu nói vô tư đó, làm Đàm Dạ lắng xuống. Ánh mắt có chút đượm buồn, nhưng vẫn vui vẻ trả lời:
"Không sao, lát nữa con mang tới công ty, rồi nhờ người gửi lên cho cô ấy."
"Nhà mình có túi chườm nóng không dì?"
"Ờ...Không có."
"Vậy để con oder về vài cái để dành dùng luôn."
Cười nói với Thường Trúc xong, hắn lại tiếp tục bận rộn bên gian bếp, trong khi bữa sáng còn chưa ăn.
Nhìn hắn bây giờ, ai lại nghĩ là một Đàm Dạ ngông cuồng, ngạo mạn nữa chứ!
Thật ra, sẽ không ai biết rằng... Mẹ hắn là người duy nhất nhận được mọi sự chăm sóc ân cần, toàn tâm lo lắng của hắn và Vi Uyển Uyển chính là người thứ hai.
Chỉ cần là người hắn yêu thương trân quý, thì bản chất thật bên trong sẽ được phơi bày!
Vàng thử lửa, gian nan thử sức. Cứ nhẫn nại, thành tâm chân tình, ắt sẽ thành công!