Lỡ Một Bước, Đau Thương Cả Đời!

Chương 54: Lật bài ngửa




*Reng reng reng...

Đàm Dạ giật mình tỉnh giấc bên bàn làm việc lúc sáu giờ sáng, bởi tiếng chuông báo thức vừa reo lên inh ỏi.

Đưa tay tắt báo thức, hắn ngồi dậy nhưng đưa tay day day trán vì đầu óc vẫn cứ âm ỉ đau mãi không dứt suốt mấy ngày qua, cộng thêm phải thức suốt đêm làm việc nên nó cứ trong trạng thái thiếu linh hoạt.

Ngồi một chút, hắn mới vào toilet làm vệ sinh cá nhân, tắm rửa thay ra bộ quần áo mới. Hắn nghĩ kỹ rồi, nếu đã cua lại người yêu cũ thì phải có dáng vẻ nổi bật hơn hẳn những lần trước, đặc biệt là da mặt phải dày.

Tự soi mình trước gương, hắn tự tin nở nụ cười tán thưởng bộ dạng đẹp trai của mình, dẫu biết con đường phía trước có lắm chông gai trở ngại.

*King coong...

Tiếng chuông cửa phá vỡ bầu không khí tự luyến của người đàn ông, vậy mới giúp hắn rời khỏi toilet, tiến ra mở cửa nhà.

*Cạch.

"Chào anh, em bên nhân viên giao hàng ạ! Mời anh nhận hàng và ký tên hộ em!"

Hóa ra là trước đó hắn đã đặt ba phần điểm tâm sáng đắt nhất tại nhà hàng nổi tiếng ở gần đây.

Ký tên, nhận hàng xong, hắn cũng đóng cửa nhà, rồi mang ba phần thức ăn đó đi qua căn hộ ở đối diện.

Mạnh dạn ấn chuông lần một.

*King coong...



"..."

*King coong...

Kiên nhẫn ấn thêm một lần, cuối cùng cửa nhà cũng mở. Nhưng người xuất hiện lại là Đàm Vũ, khiến hắn lập tức cau mày.

"Sao lại là anh?"

"Vậy thì liên quan gì tới cậu?"

"Đây là nhà..."

"Nhà bạn gái anh."

Đàm Vũ trực tiếp cướp lời, làm người đối diện sốc đến mức hóa đá ba giây.

"Vào trong đi."

Hoàn cảnh không cho phép hắn có lý do tranh biện, chỉ biết ngậm đắng nuốt cay nối gót đi theo sau.

Vào tới phòng bếp, Đàm Dạ mới biết mọi người đều đang ăn sáng. Nhưng hắn vẫn mang số điểm tâm mình mua tới qua chỗ Vi Uyển Uyển đang ngồi.

"Uyển Uyển, anh có chuẩn bị ít thức ăn. Em với mẹ dùng xem có hợp khẩu vị hay không..."

"Ngại quá, tôi không quen ăn thức ăn bên ngoài. Vả lại sáng nay anh Đàm Vũ đã chuẩn bị xong mọi thứ cho mẹ con tôi rồi. Anh mang về tự ăn đi."

Đến một ánh mắt, Vi Uyển Uyển còn không dành cho người đàn ông đứng bên cạnh, thì thử hỏi làm sao hắn không ngại.

"Cái con bé này, ăn nói chẳng tí lịch sự nào."

"Đàm Dạ, con tới rồi thì cũng ngồi xuống ăn chung luôn đi. Để mẹ dọn chỗ thức ăn này ra ha, ngồi xuống đi."

Cũng may, sau tất cả hắn vẫn còn có Thường Trúc đứng ra cứu vớt một phen, nên mới có thể gượng gạo ngồi vào bàn ăn, nào ngờ còn chưa kịp kéo ghế ra đã bị Vi Uyển Uyển ngăn cản.

"Tôi bị dị ứng với người lạ, phiền anh qua chỗ đối diện ngồi cho."

Hay cho câu nói dị ứng với người lạ của cô gái. Câu nói đó có sức sát thương lớn tới mức khiến người đàn ông ấy trở nên buồn bã.



Gật đầu, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, rồi đi vòng qua chỗ ngồi ở đối diện.

Một người kiêu ngạo, từng có cái tôi cao ngất ngưỡng chưa từng hạ mình trước bất cứ ai, nay lại bị đối xử khinh rẻ như một kẻ tù tội, nhưng hắn không hề nổi giận.

Tự an ủi lòng, nhẫn nhịn để có được tình yêu thì cần gì liêm sỉ.

"Này, con ăn đi, thức ăn vẫn còn nóng đấy."

Thường Trúc vừa đặt phần ăn sang trước mặt Đàm Dạ, Vi Uyển Uyển liền buông đũa với nét mặt không hề vui vẻ.

"Mẹ à, nếu mẹ vẫn xưng hô với anh ta như vậy thì con thấy giữa chúng ta cũng không cần phải gọi mẹ xưng con với nhau nữa."

Dăm ba câu nói, lại đưa đẩy bầu không khí rơi vào ngột ngạt. Thường Trúc ngây người vì chưa biết nên ứng xử như nào. Ở đối diện, Đàm Dạ cũng cảm thấy tâm trạng tệ đi không ít.

Hắn buồn, nhưng vẫn cười:

"Nếu em ấy không thích, vậy thì dì đừng xưng hô với con như vậy nữa. Ý muốn của Uyển Uyển mới là quan trọng nhất."

"Anh biết vậy sao vẫn bám theo tôi? Làm khổ tôi bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ sao?"

Mỗi một câu nói của cô gái, là một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Đàm Dạ, làm lòng hắn đau nhói, cũng không còn mặt mũi nào ngẩng cao nhìn người.

Hóa ra cảm giác tổn thương người khác bằng những lời nói tưởng chừng vô hại, lại đau hơn cả nỗi đau thể xác.

Hắn nhận được rồi, nhận được thứ cảm giác ủy khuất mà chính mình đã tạo cho cô gái ấy vào lúc trước.

"Tại sao lại im lặng?"

"Bình thường chỉ cần có ai vô tình lỡ lời làm anh không vui thì anh sẽ lập tức phùng mang trợn mắt lên để ra oai mà. Giờ lại ngồi im thin thít thế này, tôi lại không quen."

Sự so sánh bất ngờ này của Vi Uyển Uyển khiến người đàn ông ấy lập tức ngẩng mặt lên nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.

"Em nhớ ra anh rồi sao?"

Vi Uyển Uyển cười nhạt:

"Không phải nhớ, mà là lật bài ngửa."



"Lẽ ra tôi muốn xem như anh chưa từng tồn tại trong cuộc đời mình. Nhưng trớ trêu thay, loại người ngông cuồng như anh cứ thích đeo bám theo tôi. Nếu anh đã muốn chứng kiến cuộc sống hiện tại của tôi, vậy tôi cho anh toại nguyện."

"Sẵn tiện hôm nay, tôi cũng có thứ này muốn trả cho anh."

Vi Uyển Uyển lấy trong túi chiếc thẻ tín dụng đã được chuẩn bị từ trước, đặt lên bàn và đẩy nó đến trước mặt Đàm Dạ.

"Trong đây là số tiền để trả hết khoản nợ của mẹ tôi. Phiền anh nhận xong thì giao lại giấy nợ. Tôi không muốn dính líu bất cứ thứ gì liên quan tới anh nữa."

Đàm Dạ cau mày nhìn tấm thẻ rất lâu. Hắn không hỏi từ đâu cô có số tiền này, mà lại thản nhiên cầm lấy, đem tấm thẻ bẻ gãy trước vẻ mặt bất ngờ của cả ba người.

"Anh không cần tiền, anh cần em! Anh không nhận, em cũng không cần phải làm theo giao ước gì đó với ai kia để trả lại số tiền này cho anh ta."

Một vài câu nói nhẹ nhàng nhưng thâm tình, đáng thẳng vào trọng tâm vấn đề, vô tình làm ánh mắt cô gái thoáng chút dao động.

"Anh biết em đang rất hận anh, căm ghét anh. Nhưng anh cũng quyết định rồi, chỉ khi nào em khoác váy cưới bước vào lễ đường cùng người đàn ông khác không phải anh, thì khi đó anh sẽ ngừng bám theo em, toàn tâm toàn ý chúc em hạnh phúc."

"Tùy anh thôi. Nhưng tôi không hy vọng anh cản trở cuộc sống của tôi, càng không muốn anh xen vào các mối quan hệ riêng tư khác."

"Thế nào mới là mối quan hệ riêng tư? Như em với Đàm Vũ của hiện tại là anh không thể xen vào sao?"

Câu hỏi này làm Vi Uyển Uyển lấp lửng khó trả lời, cuối cùng vẫn là cô chọn im lặng và rời khỏi phòng ăn, để lại Đàm Dạ với gương mặt tự đắc nhìn sang Đàm Vũ.

"Tôi sẽ khiến cô ấy yêu tôi thêm một lần nữa. Đàm Vũ, anh đừng mong đạt được mục đích."