"Uyển Uyển! Nói anh nghe, đứa bé là con của chúng ta đúng không?"
Giương đôi mắt phủ màng lệ đau thương nhìn người đàn ông đang quỳ bên cạnh giường của mình. Bỗng nhiên Vi Uyển Uyển chợt mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại khiến người ta lo lắng, cười mà nước mắt cứ rơi.
Khẽ lắc đầu, âm giọng trầm khàn vang lên:
"Tôi trả lời thì anh có tin không?"
"Có! Anh tin em, anh biết anh nóng giận là anh sai rồi. Bây giờ, chỉ cần em nói gì anh cũng tin hết."
Vẫn là nụ cười trào phúng, vẫn là hành động rút tay ra khỏi tay người đàn ông một cách lạnh lùng.
"Con của ai cũng đâu còn quan trọng nữa. Đứa bé đã mất rồi, giờ anh nghĩ ai là ba thì chính là người đó. Bởi vì, anh nói gì mà không đúng."
Lời nói kết thúc, mi mắt nhắm lại, giọt lệ cuối cùng nhẹ lăn xuống, nén đau thương, nén nước mắt, tự cô chịu đựng nỗi đau mất con như đang xé nát tâm can.
Cô tệ thật, trong người đã mang một sinh linh bé nhỏ mà không hề hay biết, để nó chưa kịp hình thành trọn vẹn đã vội vàng nhận lấy bất hạnh, rời xa bụng mẹ. Tệ nhất là khi biết có con, cũng là ngày con cô không còn nhịp tim nữa.
Giá mà hắn tin tưởng, giá mà hắn không nóng nảy, bốc đồng, thì chuyện đau thương này đã không xảy ra.
"Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, mãi mãi đến khi chết đi cũng không bao giờ muốn gặp lại anh. Phiền anh về cho."
Đàm Dạ cúi mặt, nhấc chân đứng dậy nhìn cô thêm một lần, rồi lặng lẽ quay lưng rời đi.
Có duyên không nợ, thôi thì dừng lại.
Chỉ là làm thế nào để quên đi bóng hình người ấy? Làm thế nào lễ đưa tình cảm này đi vào dĩ vãng?
Lẽ nào cứ vậy mà kết thúc thật sao..?
...----------------...
Một tuần sau đó, có vẻ như những gì vừa xảy ra gần đây đã được đưa vào quỹ đạo vốn có theo như ý muốn của người trong cuộc.
Đàm Dạ quay trở lại công việc hằng ngày, tự biến bản thân thành kẻ trầm lặng, bao vây hắn luôn là tầng hàn khí áp bức người khác.
Nhiều đêm mất ngủ, cơm nước bữa ăn, bữa bỏ khiến hắn gầy đi rất nhiều. Cứ tưởng chia tay là hết, nhưng không phải vậy... Kết thúc tình cảm là để mở ra những nỗi nhớ, những cơn đau nhói luôn rỉ máu trong tim, là những đêm trằn trọc mãi cũng không thể chợp mắt.
Có lẽ ngày đó, hắn không muốn chia tay, nhưng giữa chừng lại không thể giữ được lý trí bình tĩnh mới thốt ra những lời nói sát thương như thế. Hắn đã hối hận khi nói ra ấy chứ, vậy mới chạy xuống lầu định ngăn cản cô ấy.
Thế mà, lúc đối mặt rồi lại chẳng làm được như suy nghĩ. Để cô đi, để tai nạn xảy ra, để đứa bé non nớt không thể bình an chào đời.
Ngồi làm việc, mà đầu hắn đau nhức khi vô thức nghĩ đến những chuyện tồi tệ đó. Không biết một tuần qua, hắn phải dùng hết bao nhiêu liều thuốc ngủ mới giúp bản thân được nghỉ ngơi vài tiếng. Không biết lọ thuốc trị chứng đau đầu kinh niên đã vơi hết bao nhiêu...
*Cốc cốc cốc...
Trợ lý Lục Dữ mở cửa bước vào, cậu ấy mang tới bàn làm việc một tệp tài liệu, rồi cung kính thông báo:
"Những gì anh căn dặn, em đã điều tra tới lui rất kỹ càng. Kết quả lần này, khác với lần trước."
Đàm Dạ đang chống tay trên bàn, để những ngón tay day nhẹ vầng thái dương đang đau nhức. Qua vài giây, mới mở tệp tài liệu đó và mang ra một số hình ảnh.
"Sau khi khôi phục lại đoạn camera bị nhân viên ở nhà hàng F và khách sạn J xóa mất, vào thời điểm nghi Thiếu phu nhân lui tới, quả thực có sự xuất hiện của Chu Thái Thi. Ảnh này là em chụp lại từ trong video của camera giám sát ở hai nơi đó."
"Về phần thông tin chuyến bay sang Pháp của nhà họ Chu, đích thực không sai. Nhưng Chu Thái Thi không hề có mặt trên chuyến bay, mà ở thời điểm đó cô ta đã đưa Thiếu phu nhân vào khách sạn nhằm thực hiện ý đồ xấu xa. Sau đó có đoạn quay lại cảnh Đàm Vũ và Tả Lãnh Thiền tới cứu người, trong clip cho thấy lúc nó Thiếu phu nhân đã từng rất nhiều lần gọi tên anh và vô cùng hoảng sợ kể cả khi đã được Đàm Vũ cứu nguy trước khi bị hại."
"Còn đây là hình ảnh chiếc xe gây tai nạn cho Thiếu phu nhân, mà em dùng tiền mới lấy được từ Cục cảnh sát."
Lục Dữ chỉ tay vào hai bức ảnh có bóng dáng chiếc ô tô trong mưa đêm đó. Hắn cầm lên và quan sát rất lâu vào hình ảnh nửa khuôn mặt rất mờ của người tài xế trong xe.
"Cảnh sát kết luận tài xế gây tai nạn là nam, nhưng em lại thấy không giống nam cho lắm, tuy bàn tay cầm vô lăng có mang găng tay, nhưng vẫn rất dễ nhận ra những ngón tay khá thon nhỏ. Tay đàn ông sẽ không thon như vậy."
"Người này là Chu Thái Thi."
Ném sấp ảnh trở xuống bàn, hắn đứng dậy sau câu khẳng định vô cùng dứt khoát. Bước qua tủ rượu tự rót cho mình một ly và uống cạn hết chỉ bằng một ngụm. Truyện Khoa Huyễn
Những "cái tát" đau điếng trước đó đã dạy hắn biết nén đi sự tức giận, bộc trực bên ngoài, thay vào đó là một Đàm Dạ thâm sâu, khó đoán, nói ít làm nhiều.
Suy cho cùng thì đâu phải cứ lớn lên là trưởng thành. Huống chi hắn chỉ mới 22 tuổi, so với Đàm Vũ ở tuổi 30, vẫn còn thua kém về mức độ trải nghiệm đường đời. Phải có ăn đấm, thì đầu óc mới khôn ra.
Bởi mới có câu: Ngựa non háo đá.
"Chủ tịch, em còn một thông tin này rất quan trọng, phải lân la và bỏ ra số tiền không nhỏ mới có được."
"Nói luôn đi, để tôi xử luôn một thể."
"Cách đây không lâu, Chu Thái Thi từng tới Tập đoàn Đàm thị, tìm Đàm Vũ. Và trong đêm Thiếu phu nhân bị hại, danh sách khách đặt phòng ở khách sạn J có tên Đàm Vũ."
Đôi nhãn quan sắc bén của người đàn ông khẽ híp lại, não bộ bắt đầu xâu chuỗi thật kỹ càng mọi chi tiết trong vấn đề đã xảy ra gần đây.
Vài phút trôi qua, có vẻ như hắn đã thông suốt. Trên khóe môi gợi cảm chợt xuất hiện nụ cười trào phúng, có chút thâm độc.
"Đàm Dạ ơi là Đàm Dạ, mày lại bị cáo già đội lốt nai tơ xỏ mũi nữa rồi. Ngu một lần, sao vẫn chưa khôn ra chứ?"
Màn tự thoại thong dong của hắn, làm cho Lục Dữ cau mày vì không hiểu chuyện gì.
Một người kiêu ngạo như hắn, vậy mà cũng có lúc tự thừa nhận mình ngu ư?