Rời khỏi Đàm Dạ, rời khỏi căn biệt thự của người đàn ông ấy. Vi Uyển Uyển kéo va-li lang thang trên đường lúc màn đêm dày đặc, mưa trên cao vẫn trút xuống nặng hạt, nhưng cô chưa từng dừng bước cũng chẳng hề trốn tránh.
Cô muốn để nước mưa kia dội rửa hết thảy đau thương đang bao vây lấy mình, để chia giấu những giọt nước mắt mặn đắng trên bờ mi rơi xuống.
Mạnh mẽ đến mấy, rồi cũng bật khóc khi tình yêu tan vỡ. Cảm giác yêu một người, nhưng chưa từng được họ tin tưởng, tệ thật!
Tệ đến mức miệng cười nhưng lệ đổ vào tim.
Cứ cho là cô yêu sai người đi, cứ cho là họ không đáng để cô phải đau buồn như thế. Nhưng mà sao tim cô vẫn đau đến vậy?
Giương đôi mắt đỏ hoe nhìn dòng đường thưa thớt người qua lại, nhìn những cặp tình nhân xúng xính chở che nhau trong cùng một chiếc ô, trên môi họ, ánh mắt họ chứa chất biết bao là hạnh phúc. Còn cô, sao cô đơn, sao chẳng một ai quan tâm, thương xót, hay do cô tệ nên không xứng được yêu thương?
Bên kia đường là trạm xe buýt, cô nghĩ kĩ rồi. Sẽ không bi lụy nữa, sẽ chấn chỉnh lại cảm xúc để còn làm lại từ đầu.
Không yêu, sẽ không còn đau khổ. Tự mỉm cười, tự nhủ không được để nước mắt ướt mi thêm lần nào nữa. Cô cất bước tiến sang bên đường, đón chuyến xe buýt cuối cùng trở về căn trọ cũ...
Độc bước trên làn đường dành cho người đi bộ, kéo theo sau là chiếc va-li cộc cạch trên mặt lộ cằn cỏi, mưa vẫn rơi, chân cô vẫn bước, mọi thứ đang suôn sẻ như ý nghĩ của cô gái, cho tới khi từ đằng xa có chiếc ô tô đang lao tới với tốc độ kinh hoàng.
Có vẻ như tài xế xe bốn chỗ đó đang cố tình lao tới, đến khi Vi Uyển Uyển bị đèn xe pha vào mặt mới giật mình, lúc cô quay mặt nhìn qua thì chiếc xe đó đã tới rất gần.
Giây phút nguy hiểm kề cận bên mình, Vi Uyển Uyển đã kịp thời lách người tránh sang nhưng kết quả vẫn bị va chạm với chiếc ô tô đó.
*Két...
Thấy cô bị đâm ngã, tài xế xe đã đạp thắng phanh gấp, nhưng dừng lại là để quan sát qua gương chiếu hậu xem cô có còn tỉnh hay không. Đến khi xác định Vi Uyển Uyển đã nằm yên bất động thì chiếc xe cố tình gây tai nạn đó lại đạp ga rời khỏi hiện trường.
Vi Uyển Uyển nằm đó, mưa tạt ào ạt vào mặt hòa lẫn với dòng dịch thủy màu đỏ của máu chảy ra. Đến khi được người đi đường phát hiện, họ chạy tới giúp đỡ thì trước mắt cô gái, cảnh vật đã mơ hồ không còn rõ. Trước giây phút ngất đi, trên môi cô vẫn là nụ cười chua xót...
"Mình sẽ chết thật sao?"
...----------------...
Chung cư S...
Đàm Vũ tĩnh lặng đứng bên cửa sổ ban công, ngắm nhìn cơn mưa tầm tã đã kéo dài tận hai tiếng vẫn chưa dứt.
Trên tay anh cầm ly rượu vang đỏ, giương đôi mắt thâm trầm hướng về nơi xa xăm, mịt mờ, với những dòng suy nghĩ sâu xa, khó ai đoán được.
*King coong...
Chuông cửa vang lên, xua tan bầu không khí yên tĩnh giữa ngày mưa. Đàm Vũ cũng rời khỏi cửa sổ để bước ra mở cửa nhà.
"Sao lại tìm tôi vào giờ này?"
Gặp người bạn chí cốt Tả Lãnh Thiền tới, anh chỉ nhàn nhạt hỏi, rồi đi vào lấy ly rót rượu mời khách.
"Tới báo tin cho cậu."
"Gọi điện cũng được, đâu nhất thiết phải đích thân tới tận đây giữa trời mưa gió."
"Này, ý cậu là không muốn tôi tới à?"
Chưa gì mà Tả Lãnh Thiền đã trừng mắt lên, nhưng dữ cách mấy cũng chỉ nhận được nụ cười trừ của người đối diện.
"Sợ cậu cực khổ thôi."
"Chủ tịch Đàm khách sáo quá rồi! Tởm chết đi được, ở đó mà bày đặt quan tâm."
Tả Lãnh Thiền bĩu môi khinh khi. Dứt lời, liền bê ly rượu lên mà uống.
"Có phải Đàm Dạ đã quay trở về rồi không?"
Cậu ta còn chưa nói thì Đàm Vũ đã lên tiếng đoán đúng vấn đề trước, mà Tả Lãnh Thiền cũng không ngạc nhiên gì mấy, vì anh bạn này của cậu đâu phải hạng người có chỉ số IQ thấp.
"Vừa xuống máy bay vào chạng vạng tối, giờ này chắc là đã ôm ấp cô công chúa Vi Uyển Uyển rồi."
Nghe vậy, bỗng nhiên Đàm Vũ nhoẻn miệng cười nhạt:
"Người của cậu vẫn đang theo sát cô ấy chứ?"
"Ừm, hễ khi có rục rịch gì sẽ báo với cậu ngay."
"Mà này, người ta đã sắp trở thành em dâu của cậu rồi đấy, còn đeo theo làm gì vậy? Chưa hết, Chu Thái Thi thì có liên quan gì mà cậu bảo tôi sai người theo dõi mọi nhất cử nhất động của ả? Con người đó thấy vậy chứ không phải hạng người đơn thuần đâu đó."
"Ba mươi chưa phải Tết! Biết đâu tôi còn cơ hội thì sao? Còn chuyện theo dõi Chu Thái Thi, chỉ là đề phòng cô ta hãm hại Uyển Uyển thôi."
Tả Lãnh Thiền lập tức nhìn Đàm Vũ với ánh mắt nghi hoặc:
"Thật không?"
"Trông tôi quỷ quyệt đến khó tin vậy à?"
"Cậu không quỷ thì ai quỷ? Im im chứ khó lường, khó đoán."
Đàm Vũ cong nhẹ phiến môi khẽ cười:
"Cảm ơn đã khen!"
"Nói cái này cậu đừng giận, chứ tôi mà là Uyển Uyển thì tôi cũng chọn Đàm Dạ. Chứ nhìn cậu cứ thấy nguy hiểm làm sao ấy, không đáng tin."
Tuy bị đánh giá không tốt về mình, nhưng người đàn ông ấy tuyệt nhiên không hề nổi nóng, thậm chí vẫn điềm đạm hỏi:
"Người bốc đồng như Đàm Dạ thì không đáng sợ à?"
"Ờ thì...tóm lại là nhìn hắn ta vẫn đáng tin hơn cậu. Tôi là bạn cậu, nhưng đôi khi vẫn thấy sợ đấy."
"Sợ thật à?"
"Tất nhiên!"
"Vậy thì đừng đắc tội với bổn thiếu gia, kẻo tôi đè chết cậu."
Đàm Vũ cười nói, ý tứ như nửa thật nửa đùa, rồi cả hai người đàn ông cùng bật cười, sau đó tiếp tục nhâm nhi chút rượu vào ngày mưa.
*Reng reng reng...
Là điện thoại của Tả Lãnh Thiền có người gọi tới nên cậu ta đặt ly rượu xuống để đem di động ra.
"Là thuộc hạ ở Bắc Kinh gọi."
Đàm Vũ chuyển đổi sắc mặt ngay lập tức, khẩn trương cất tiếng:
"Có khi nào Uyển Uyển xảy ra chuyện gì rồi không? Mau nghe máy đi."
Tả Lãnh Thiền gật đầu, tay lướt qua màn hình đồng ý cuộc gọi.
"Tôi nghe đây."
[...]
"Ở bệnh viện nào?"
[...]
"Được rồi, tôi tới đó ngay."
Cuộc gọi kết thúc, Tả Lãnh Thiền gắt gao cau chặt mày, nhìn sang Đàm Vũ.
"Vi Uyển Uyển bị tai nạn, hiện giờ đang cấp cứu ở bệnh viện A tại Bắc Kinh."
Nghe xong, Đàm Vũ liền đứng dậy:
"Sắp xếp tới đó ngay lập tức."
"Nhưng Đàm Dạ đang ở đó, cậu vội vàng bất chấp mưa gió chạy tới sẽ bị hắn ta nghi ngờ."
"Tôi không cần biết Đàm Dạ sẽ nghĩ gì, nhưng tôi biết cô ấy đang cần tôi ngay lúc này."
"Mau liên hệ bên hãng hàng không chuẩn bị vé máy bay nhanh nhất có thể, tôi phải tới đó ngay bây giờ."