Đất nước Hoa Kỳ lúc này đang là buổi sáng thật trong lành, khác với thành phố Giang Nam nơi người con gái Đàm Dạ đang vui chơi cùng bạn học cũ.
Nơi hắn đang đứng là hành lang tại bệnh viện G, lớn nhất Thủ đô. Sau khi rời khỏi phòng bệnh của mẹ mình, hắn ra đây để gọi điện về tìm Uyển Uyển.
Trong khi Đàm Dạ đang tìm, thì Vi Uyển Uyển đã bị nhóm bạn đưa đi tăng hai ở quán karaoke, xung quanh ồn ào toàn tiếng nhạc, cô lại bị hết người này đến người khác mời rượu. Bầu không khí nhộn nhịp, vui vẻ, khiến cô nhiệt tình hết mức, nhưng điều khiến cô vui nhất là gỡ được khúc mắc với Chu Thái Thi, giữa hai người họ bây giờ lại giống như bạn bè thân thiết thuở nào.
Điện thoại đặt trong túi xách, nên cô chẳng hay biết có ai đó đang gọi.
Ở bên này, Đàm Dạ bắt đầu cau mày, nét mặt bình ổn trở nên gắt gao khi liên tục nhiều lần không liên lạc được với người con gái ấy.
Gọi cho cô không được, hắn liền chuyển hướng cuộc gọi tìm tới hai người vệ sĩ đi theo cô. Qua vài hồi chuông, cuối cùng hắn cũng nhận được tín hiệu nghe máy, lập tức hỏi:
"Thiếu phu nhân đâu rồi?"
[Dạ...Thiếu phu nhân...]
Nhận thấy đối phương có dấu hiệu ngập ngừng, e sợ, tầng sắc trên gương mặt Đàm Dạ ngày càng u ám, hàn khí tỏa ra sắp đóng băng mọi thứ xung quanh.
"Nói."
[Dạ thiếu phu nhân lẻn ra ngoài chơi rồi. Cô ấy để giấy ở lại nhắn rằng đi họp lớp với bạn, đến tối sẽ về.]
"Bây giờ là mấy giờ rồi?"
[Hơn mười giờ.]
"Vậy người đã về chưa?"
[Dạ...dạ chưa...Nhưng bọn em đang đi tìm rồi, khi nào gặp Thiếu phu nhân, sẽ lập tức báo tin cho anh ngay.]
Đàm Dạ tắt máy, lòng dạ nóng nảy đến đứng ngồi không yên. Nếu lúc này ở Bắc Kinh chỉ mới ba, bốn giờ chiều thì hắn cũng chẳng nóng lòng như thế, nhưng hiện tại đã hơn mười giờ đêm.
Một mình cô ra ngoài đến tối muộn vẫn chưa về, lại còn không liên lạc được thì thử hỏi sao hắn không giữ được bình tĩnh.
"Anh Đàm Dạ..."
Ngay lúc hắn định đặt vé máy bay quay trở về thì Bạch Hoa Thanh chạy tới, cô ấy khẩn trương thông báo:
"Bác sĩ nói tình trạng của mẹ có chuyển biến xấu, họ cần anh ký giấy phẫu thuật ngay bây giờ."
...----------------...
Ở Giang Nam lúc này, đêm khuya đã đến. Gần mười hai giờ đêm, cuộc vui của Vi Uyển Uyển mới tàn.
Ai nấy cũng tỉnh táo ra về, ngoại trừ cô phải nhờ tới sự hỗ trợ của Chu Thái Thi mới có thể ra khỏi cửa quán karaoke.
"Uyển Uyển say quá rồi, cậu đưa cậu ấy về nha Thi Thi?"
"Ừm, mọi người cứ về đi. Để Uyển Uyển đây mình lo cho. Tạm biệt, đi đường cẩn thận!"
"Tạm biệt!"
Vẫy tay chào nhau, từng người một lần lượt ra về. Chỉ có Vi Uyển Uyển bị chuốc rượu đến nổi say bất tỉnh nhân sự nên được Chu Thái Thi đưa lên xe.
Ở Giang Nam này, ngoài Đàm Vũ ra thì Vi Uyển Uyển chẳng có ai che chở. Điều đó Chu Thái Thi thừa biết, nhưng lúc này cô ta lại không gọi điện cho Đàm Vũ, cũng không tìm tới Đàm Dạ, mà tự chủ động đưa người con gái ấy đến khách sạn, vào căn phòng đặc biệt cô ta thuê từ trước.
Đặt Vi Uyển Uyển nằm lên giường, quả thật cô đã uống rất nhiều, uống say tới mức không thể nhấc nổi hai hàng mi mắt.
Và đứng trước giường ngủ là dáng người mảnh mai của Chu Thái Thi, cô ta nhìn Uyển Uyển với ánh mắt lạnh lùng, thâm độc.
"Tặng bạn một đêm thăng hoa tuyệt vời!"
Nhếch môi tự nhủ, Chu Thái Thi sau đó đã lấy điện thoại ra gọi cho một người.
"Qua đây đi."
Cuộc gọi kết thúc. Không lâu sau, cửa phòng lần nữa được rộng mở và người bước vào là một tên đàn ông cao to, vạm vỡ.
"Hoa tươi ngọt nước, tận hưởng xong thì nhớ gửi clip cho tôi."
"Cô em yên tâm, gì chứ mấy chuyện "ăn bánh còn được thưởng tiền này" anh rành lắm. Bảo đảm khiến em hài lòng, xong việc là có clip đến tay ngay."
Gã đàn ông trưng ra nụ cười thú tính, ánh mắt nhìn đến cô gái trên giường đong đầy thèm khát.
"Còn nhớ tôi dặn gì trước đó không?"
"Dặn cái gì cơ?"
Chu Thái Thi cau mày, gằng giọng ngay lập tức:
"Phải che mặt khi quay phim."
"Rồi rồi. Cô em cứ về đi, tự anh biết cách lo liệu."
"Hay là em có nhã hứng muốn ở lại đây trực tiếp quay clip luôn cho nóng?"
"Thôi đi, tôi không rảnh đâu mà đứng nhìn chuyện bẩn thỉu của các người. Lo làm việc đi, kẻo lát nữa nó tỉnh."
"Muốn vậy thì em ra ngoài nhanh đi."
Cuộc hội thoại kết thúc, Chu Thái Thi cũng rời khỏi căn phòng đó. Ngay giây kế tiếp, gã đàn ông liền cởi áo, mở sẵn khóa quần và nhanh chóng trèo lên giường.
Nhìn vào nhan sắc xinh đẹp của cô gái, mà lòng gã ta lâng lâng hưng phấn. Ý định xâm chiếm cơ thể ngọc ngà này mạnh mẽ tới mức khiến gã suýt chút nữa quên cả việc cài đặt máy quay.
Nán lại vài giây để lấy khăn che mặt, sau đó gã ta lại xuống giường để lắp camera hướng về phía giường ngủ. Mọi thủ tục hoàn tất, thì lúc này Vi Uyển Uyển mơ hồ tỉnh dậy.
Cơn đau đầu khiến cô cau chặt mày, phải đưa tay lên day day hai huyệt thái dương. Mi mắt vừa nhấc lên, tầm nhìn còn mơ hồ thì cô thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng to cao của một người lạ mặt đang tiến đến gần.
Ý thức cảnh giác bừng tỉnh, cô lập tức gượng người ngồi dậy.
"Anh là ai? Sao lại ở trong phòng tôi?"
"Đàm Dạ, anh đâu rồi? Có người lạ vào phòng em này..."
Trong cơn say, cô cứ tưởng bản thân đang ở trong phòng, thậm chí quên mất rằng Đàm Dạ đang ở Mỹ.
Nhưng dù là cô có tỉnh, thì gã đàn ông đó vẫn không từ bỏ ý định cầm thú của mình.
"Ở đây không có Đàm Dạ, chỉ có anh thôi. Để anh chiều cưng đêm nay nhé!"
Nói rồi, gã ta lập tức đổ người về phía Vi Uyển Uyển, lúc đó cô đã bắt đầu chống cự, vùng vẫy muốn bỏ chạy nhưng bất thành.
"Tránh ra, đồ chết tiệt."
Chút sức lực yếu đuối khi say chỉ toàn là vô hiệu. Cô liên tục cào cáu vào người đối phương thì vẫn bị gã ta đè xuống giường.
"Cút đi."
"Cứu... Cứu tôi với..."
*Chát.
"Câm miệng."
Để cầu cứu, cô không tiếc lời kêu gào, nhưng kết quả lại bị gã tát một cái thật mạnh vào mặt.
Nước mắt sinh lý theo bản năng tuôn trào, cô đau đớ, sợ hãi, thậm chí là hối hận khi để bản thân rơi vào cái bẫy khốn nạn của người khác.
"Muốn nhẹ nhàng thì nằm yên cho ông đây chơi, không thì đừng trách rách da, đổ máu."
"Nghe rõ chưa."
"Đồ khốn nạn, mau tránh ra..."
Vi Uyển Uyển cứng cỏi không chịu khuất phục, nhưng nổ lực chống đối bao nhiêu cũng bất thành.
Đúng lúc cô sắp bị gã đàn ông hèn hạ đó xé áo thì cửa phòng được ai đó đạp mạnh vào, mở toang.
Người từ bên ngoài khẩn trương xông tới...