Ăn tối xong thì ai về phòng nấy, Vi Uyển Uyển cứ tưởng kiếp nạn trong ngày của mình đến nay là kết thúc, có thể bình yên lên giường nghỉ ngơi được rồi.
Nhưng không, cô nằm chưa được năm phút thì cửa phòng đột nhiên bị một thế lực nào đó từ bên ngoài mở toang ra, dọa cô một phen giật mình, lập tức bật người ngồi dậy, trố mắt nhìn người vừa xuất hiện.
"Đàm Dạ, sao anh lại qua đây nữa? Tới giờ nghỉ ngơi rồi mà, lẽ nào anh vẫn chưa chịu buông tha cho tôi?"
Người đàn ông ấy không nói năng gì cả, chỉ đóng cửa phòng lại, rồi trực tiếp đi đến giường ngủ mà thản nhiên ngồi xuống.
"Trong phòng tôi có gián, nên đêm nay sẽ ngủ lại đây."
"Anh bị điên hả, nhà rộng như này thì thiếu gì phòng sao anh không ngủ?"
"Vì tôi thích căn phòng này."
Hắn đáp tỉnh bơ, lời vừa dứt thì liền ung dung nằm xuống giường, trước nét mặt ngạc nhiên đến ngơ ngác của cô nàng.
Thấy vậy, Vi Uyển Uyển định bước xuống giường, nào ngờ lại bị Đàm Dạ bắt lấy cánh tay ngụ ý ngăn cản.
"Định đi đâu?"
"Xuống phòng cũ ngủ."
"Không được."
"Tại sao không?"
"Tại vì căn phòng đó có người làm mới tới vào ở rồi."
"Thế tôi tìm phòng khác."
"Cái đó càng không được, vì phòng chưa ai dùng sẽ không được sạch cho lắm. Tốt nhất em nên ngoan ngoãn chung giường với tôi đêm nay đi."
Màn đối thoại kết thúc, Vi Uyển Uyển vẫn ngoan ngoãn ngồi lại trên giường.
Cứ vậy hai người ở chung trên một chiếc giường nhỏ. Hắn nằm, còn cô thì ngồi, không gian tĩnh lặng hồi lâu, Vi Uyển Uyển mới trầm ổn cất tiếng:
"Có chuyện này tôi muốn hỏi anh."
"Ừm, hỏi đi."
"Tại sao anh chia tay Chu Thái Thi? Chẳng phải hai người đã yêu nhau ba năm rồi hay sao?"
"Không hợp thì chia tay thôi."
Vi Uyển Uyển bĩu môi khi thấy hắn trả lời quá nhanh, quá dứt khoát.
"Yêu ba năm, kết thúc vì hai từ không hợp, chắc chỉ có kẻ ngốc mới tin anh."
"Vậy thì em nên chấp nhận bản thân mình là kẻ ngốc đi. Vì tôi quen cô ta không phải từ tình yêu, tính cách của Chu Thái Thi càng không hợp với tôi."
Vi Uyển Uyển hơi cau mày, quay mặt lại nhìn hắn, cô thẳng thắn hỏi:
"Không vì tình yêu mà bên nhau ba năm, có vô lý quá không vậy?"
"Không hề, vì cô ta là người chủ động đi theo tôi, chăm sóc, lo lắng tận tình cho tôi. Chu gia còn giúp đỡ tôi khá nhiều trong việc làm ăn, nên họ vẫn hay ghán ghép chúng tôi thành một đôi, âu là để có người tài giỏi gánh vác sản nghiệp của mình, vì nhà họ Chu chỉ có mỗi Chu Thái Thi thôi, điều đó thì em cũng biết rồi."
"Chả có ai không yêu mà lại gần gũi với nhau được như anh."
Nói gì nói thì Vi Uyển Uyển vẫn quả quyết không đặt lòng tin vào người đàn ông. Hết cách, hắn đành nói thẳng:
"Những gì em thấy mấy ngày qua là do tôi cố tình dựng lên để chọc tức em thôi. Em có thể không tin, nhưng suy cho cùng thì đó vẫn là sự thật. Chính vì khi gặp em, tôi mới bắt đầu thân mật với cô ta, nên Chu Thái Thi mới nổi điên lên mỗi khi nghĩ tới việc bản thân mình là thú vui để người khác tùy ý lợi dụng."
Đàm Dạ, quả thật là một tên đàn ông đểu cán. Để đạt được mục đích, hắn sẵn sàng bất chấp tất cả. Người như vậy, càng không nên đắc tội.
"Ít ra tôi cảm thấy mình vẫn may mắn hơn Chu Thái Thi. Vì cảm giác yêu hết lòng, nhưng biết mình đối với họ chỉ là thay thế mà vẫn chấp nhận chút ngọt ngào giả tạo thoáng qua trước khi mật đắng rơi xuống vành mối, ngấm vào tim khiến nó âm thầm nhỏ máu. Cảm giác đó chắc chắn rất kinh khủng."
Người đàn ông ấy khi nghe xong, có vẻ như chẳng mủi lòng hay cảm thấy áy náy, mà ngược lại còn nhếch mép cười nhạt nhẽo.
"Là do cô ta ngu thì tự chịu. Nếu ngay từ đầu không mang dã tâm khiến chúng ta hiểu lầm để có được cơ hội ở bên cạnh tôi, thì bây giờ đã chẳng mang đau thương, tủi nhục về mình. Cái này gọi là tự làm thì tự chịu."
Sự ngông cuồng, tuyệt tình của Đàm Dạ khiến Vi Uyển Uyển thoáng chốc cảm thấy kinh sợ.
Con người hắn, khi yêu là điên cuồng chiếm hữu. Hết yêu rồi sẽ nhẫn tâm vứt bỏ không chút xót thương. Cô sợ, là sợ trái tim mình không đủ mạnh mẽ sẽ phải rung động trước hắn thêm một lần nữa.
"Quá khứ giữa chúng ta từng thế nào, tôi không quan tâm nữa. Từ giờ, tôi muốn cùng em bắt đầu lại từ đầu."
Hắn nói nghe sao nhẹ nhàng quá. Rõ ràng là hắn có lỗi, trăm sai ngàn sai cũng từ hắn mà có mới khiến cô chịu đựng biết bao thương tổn. Vậy mà, phủi tay một cái lại xem như chưa có gì xảy ra, thì bao nhiêu ủy khuất cô chịu, ai bù đắp?
"Tôi sẽ bù đắp cho em! Yêu em và quan tâm, chăm sóc em. Vì bây giờ mới là tình yêu của hai cá nhân đã trưởng thành, chín chắn."
Cô không cần hỏi thì hắn cũng tự nói, nhưng thứ cô cần nghe là một lời xin lỗi. Hắn không thể nói ra là vì cái tôi của bản thân còn quá lớn.
"Xin lỗi, nhưng tôi thích cuộc sống độc thân này hơn. Giờ, tôi chỉ mong được sớm ngày rời khỏi đây thôi."
Giọng điệu lạnh nhạt mà kiên định của Vi Uyển Uyển, khiến sắc mặt Đàm Dạ chợt tối đen. Chuyện hắn muốn không thể không thành, nên lúc này liền dùng vũ lực, áp đảo cô gái ấn xuống giường.
Hắn chế ngự trên người cô, cặp mắt rồng bén sáng như lưỡi đao trước ánh mặt trời. Giữ chặt hai tay cô, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt ấm ức của cô, mà trầm giọng hỏi một câu:
"Em thật sự rất muốn rời xa tôi sao?"
"Tất nhiên là vậy. Thậm chí tôi còn thấy bản thân quá ngớ ngẩn khi từng yêu một chàng trai ngang tàn, máu lạnh như anh."
"Ưm..."
Mỗi khi hắn nóng là lại cưỡng hôn cô một cách mạnh bạo. Hắn không muốn nghe những lời nói sát thương lòng mình, nên ngăn chặn lời lẽ thốt ra bằng những cái cắn, mút thật cuồng nhiệt, đôi khi vẫn có chút thô lỗ khi đối phương liên tục phản kháng.
Qua một lúc, Đàm Dạ chỉ dừng lại khi Vi Uyển Uyển sắp không thở nổi nữa. Vừa được tha, cô lập tức thở hổn hển như vận động viên chạy điền kinh vừa trải qua đoạn đường hàng chục cây số.
Đôi long nhãn quyền lực khẽ híp, nhìn cô mà không hề lay động, trầm lạnh giọng điệu, mở lời tuyên bố:
"Em là của tôi, nên nhất định không được rời xa tôi, dù chỉ là một ngày."