4.
Lúc tôi và Chiêu Chiêu tới cục cảnh sát đã là bảy giờ tối.
Lưu Hiểu Ninh cũng có mặt, nó đang ngồi trên xe lăn, chân băng bó như một cặp bánh chưng lớn.
Là nó báo cảnh sát, khăng khăng cho rằng là Chiêu Chiêu giấu lưỡi dao bên trong giày của mình nên cảnh sát mới gọi Chiêu Chiêu tới hỏi.
Lưu Hiểu Ninh nhìn Chiêu Chiêu đầy khiêu khích, tôi lại nghe thấy tiếng lòng của nó:
[Những lưỡi dao còn lại tao giấu hết trong túi của mày rồi, Thẩm Chiêu Chiêu, mày đợi mà ngồi tù đi.]
Tôi lạnh lùng hừ một tiếng.
Do không biết Lưu Hiểu Ninh nhét cả lưỡi dao vào trong túi của Chiêu Chiêu nên tôi không nhắc nhở con bé trước. Mà cũng không thành vấn đề, tôi đã cử người theo dõi Lưu Hiểu Ninh mấy ngày nay rồi. Nó mua lưỡi dao bao giờ, ở đâu, quán ven đường nào tôi đều nắm rõ cả, còn sai người chụp lại.
Nhưng mà không ngờ nó ngu thế, tôi còn chưa tìm nó tính sổ nó đã tới gây sự trước rồi.
Bên cạnh, cảnh sát đang hỏi Chiêu Chiêu một số vấn đề liên quan, thái độ khá trung lập.
"Chiều nay khoảng ba giờ đến ba giờ mười, cháu đang ở đâu, cùng với ai?"
Đây là lúc Lưu Hiểu Ninh vào nhà vệ sinh, lúc ấy phòng nghỉ chỉ có mình Chiêu Chiêu, con bé nhân dịp này tráo giày múa của cả hai.
"Cậu ấy ở cùng cháu."
Chiêu Chiêu còn chưa kịp trả lời thì Kỷ Bách Ngôn đã chạy tới, nói dối thay.
Tôi nhíu mày, nó đến làm cái gì? Ai mượn?
May mà ngoài phòng nghỉ không có camera giám sát, không thì đúng là có mồm mà cãi không nổi.
Thấy Lưu Hiểu Ninh rưng rưng nước mắt ra vẻ đáng yêu là tôi biết ngay nó gọi Kỷ Bách Ngôn tới.
Mà thằng bé đâu có thèm để ý đến nó nè ~ Tôi nghiền ngẫm nhìn Lưu Hiểu Ninh.
Kỷ Bách Ngôn đầu tiên là nghiêm túc đi đến trước mặt tôi, bắt chuyện: "Cô ạ."
Sau khi tôi gật khẽ nó mới đi về phía sĩ quan cảnh sát và Chiêu Chiêu.
"Lúc ấy Chiêu Chiêu ở cùng cháu, cháu có thể làm chứng cho cậu ấy."
Nó nói dối không chớp mắt, một lòng che chở cho Chiêu Chiêu.
Hàng rào phòng thủ của Lưu Hiểu Ninh sụp đổ, nó hô to: "A Ngôn, sao cậu thiên vị cô ta thế?"
Rồi nó quay sang vừa chỉ vào Chiêu Chiêu vừa nói với cảnh sát: "Cháu đi vệ sinh về thì bắt gặp cô ta đang lén la lén lút đứng trước tủ đồ của cháu, thấy cháu cô ta có tật giật mình liền giấu ba lô ra sau. Chắc chắn là cô ta bỏ dao lam vào trong giày cháu."
Nó bù lu bù loa như thể cả thế giới đều nợ mình, muốn hại mình.
Cảnh sát thấy thế, đành bảo Chiêu Chiêu mở ba lô ra.
Lúc khóa kéo trượt ra, tôi nghe được Lưu Hiểu Ninh nghĩ trong lòng rằng đã nắm chắc phần thắng.
[A Ngôn, cậu sẽ biết Thẩm Chiêu Chiêu ác độc như nào ngay thôi.]
Tôi đỡ trán, có phải nó diễn sâu quá xong lừa được cả bản thân mình tin là mấy mảnh dao lam kia thật sự do Chiêu Chiêu bỏ vào luôn không vậy.
Kết quả cảnh sát lật trong lộn ngoài hết hơi, chả tìm được cái quái gì.
"Không thể nào! Không thể thế được! Rõ ràng lưỡi dao ở ngay trong túi Thẩm Chiêu Chiêu mà, sao lại không có?" Lưu Hiểu Ninh trợn trừng mắt, không tin nổi nhìn sĩ quan lần lượt bỏ lại đồ dùng vào túi Chiêu Chiêu. Sau đó, nó lại chỉ vào con gái tôi: "Chắc chắn là mày, mày lấy lưỡi dao ra đúng không!"
Thấy nó phát điên như vậy, Kỷ Bách Ngôn kéo Chiêu Chiêu ra sau lưng che chở.
"Đã bảo lúc ấy Chiêu Chiêu ở cạnh tôi rồi, thật sự không phải cậu ấy bỏ lưỡi dao."
Tiếp theo, Chiêu Chiêu làm một việc khiến tôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Con bé không trốn phía sau Kỷ Bách Ngôn trơ mắt nhìn thằng nhóc kia nói dối mà đứng ra, lưng thẳng tắp, dõng dạc nói: "Đúng là cháu không giấu dao lam, nhưng lúc ấy cháu cũng không ở cạnh Kỷ Bách Ngôn. Cậu ấy tin tưởng cháu không thất đức thế nên mới nói dối thôi."
Giọng con bé vừa rành rọt vừa đanh thép, khuôn mặt nhỏ hiên ngang làm tôi như thấy được chính mình hồi trẻ.
Kỷ Bách Ngôn hết hồn, sững sờ tại chỗ. Thằng nhỏ khẽ hỏi: "Chiêu Chiêu, sao cậu…"
Chiêu Chiêu không để ý tới nó.
Đến thời điểm bà đây lên sàn rồi.
Tôi lấy xấp ảnh trong túi ra bày lên mặt bàn.
Trong ảnh Lưu Hiểu Ninh đang mua lưỡi dao, chụp rất nét, đến cả loại lưỡi dao cũng có thể thấy rõ ràng. Là loại dao lam được tìm thấy trong giày Lưu Hiểu Ninh.
"Hôm đó tôi đang dạo phố thì tình cờ bắt gặp Lưu Hiểu Ninh lén lén lút lút. Tôi nhớ nó từng giá họa cho con gái mình nên không yên tâm mới chụp lại đề phòng, không ngờ phải dùng đến thật."
Tôi trình bày một phen là cảnh sát hiểu ngay, lại nghe tôi kể Lưu Hiểu Ninh từng vu oan cho người khác thì chuyển sang nhìn nó với ánh mắt phức tạp.
Lưu Hiểu Ninh ngụy biện: "Lưỡi dao kiểu này tìm chỗ nào chả có, cháu mua được thì Thẩm Chiêu Chiêu cũng có thể mua được. Chẳng lẽ cháu mua dao thì chứng minh được là cháu vu oan cho Thẩm Chiêu Chiêu ư?"
Lời này đúng ý Chiêu Chiêu, con bé lập tức phản bác: "Đúng là riêng tấm ảnh này thì không nói lên được cái gì nhưng tôi tận mắt nhìn thấy cậu giấu lưỡi dao vào túi. Cậu dốc ba lô ra để mọi người xem là rõ chân tướng ngay."
Dứt lời, con bé nhìn tôi một cái, tôi yên tâm rồi.
Không hổ là con gái của bà đây, còn cẩn thận giấu ngược lưỡi dao vào túi của Lưu Hiểu Ninh nữa.
Lưu Hiểu Ninh nghe Chiêu Chiêu nói vậy thì cũng hiểu. Mặt nó biến sắc trong nháy mắt, tay ôm ba lô không buông.
"Không được, đây là quyền riêng tư của tôi. Các người không được xem."
Thật là giấu đầu lòi đuôi.
Kỷ Bách Ngôn lanh tay lẹ mắt, giật được ba lô, mở khóa kéo dốc ngược đồ bên trong ra.
Mấy lưỡi dao cũng rơi ra.
Chân tướng đã rõ, Lưu Hiểu Ninh bại trận thê thảm ngồi xụi lơ trên xe lăn, đồ dùng rơi tán loạn xung quanh.
Tôi tốt bụng nói cho nó biết là chuyện này tôi sẽ truy cứu tới cùng, sau đó dẫn Chiêu Chiêu nghênh ngang rời đi. Kỷ Bách Ngôn muốn đi nhờ xe tôi về nhưng bị Chiêu Chiêu lạnh lùng từ chối. Thằng bé như một chú cún con bị bỏ rơi, đứng ở ven đường nhìn theo xe tôi chạy xa dần với ánh mắt trông mong.
Hôm nay thằng bé định giúp Chiêu Chiêu để đền bù lỗi lầm của mình, đáng tiếc mẹ con bà đây không cần, cũng không muốn.
Sau khi trở về, tôi tìm luật sư khởi tố Lưu Hiểu Ninh.
Nó còn là trẻ vị thành niên, không cần chịu hình phạt nhưng vẫn phải bồi thường cho tôi không ít tiền. Tuy nhiên trẻ mồ côi như nó thì lấy đâu ra tiền, chỉ có thể viết giấy nợ đến khi nào đủ tuổi đi làm thì trả dần.
Tôi thông báo sự việc với nhà trường để xử lý Lưu Hiểu Ninh, nó bị buộc thôi học.
Ngay ngày thứ hai sau khi bị trường đuổi, chồng tôi dẫn Lưu Hiểu Ninh về nhà với một bản giám định ADN xác nhận quan hệ ruột thịt.
5.
Lúc Lưu Húc quơ bản báo cáo giám định trước mặt tôi thì tôi đang thưởng trà trong thư phòng, không hề có biểu cảm kinh ngạc như bọn họ mong muốn.
Lưu Húc bất mãn nói: "Tìm được con gái ruột rồi mà em phản ứng vậy ấy hả?"
Không sai, tôi cứ trưng ra cái phản ứng này đấy. Hết người này đến người khác coi bà đây là đồ đần thật đấy à? Dáng vẻ bần hèn của Lưu Hiểu Ninh trông chả có điểm gì dính dáng đến tôi cả, có quỷ mới tin được ấy.
Kiếp trước tôi cũng không tin, lại làm giám định ADN lần nữa nhưng Lưu Húc đã mua chuộc được người phụ trách, bọn họ cấu kết với nhau làm giả kết quả mới khiến tôi tin.
Tôi không có con chung với Lưu Húc mà chỉ có một mụn con gái với chồng trước. Sau khi góa chồng tôi lấy Lưu Húc, anh ta khố rách áo ôm đến ở rể nhà tôi cho nên con gái theo họ tôi.
Kiếp trước tôi không biết lòng dạ Lưu Hiểu Ninh độc ác thế nào, thấy mình nợ nó quá nhiều vì vậy muốn mang tất cả những gì mình có ra bù đắp cho nó. Rồi tôi còn bị nó sắp đặt hiểu lầm Chiêu Chiêu nhiều lần, khiến con gái mình chịu không ít oan ức.
Nghĩ tới đây, ba máu sáu cơn nổi lên, tôi sầm mặt.
Lưu Hiểu Ninh tủi thân nói: "Bố, bố đừng trách mẹ. Có thể là nhất thời mẹ chưa chấp nhận được, chúng ta nên cho mẹ thời gian thích ứng."
Nhưng tiếng lòng của nó mà tôi nghe được lại là: [Cái mụ già này, còn đứng ngây ra đó làm gì, mau ôm chầm mình khóc lóc đi chứ.]
Tôi càng ghét ra mặt. Tuy rằng hiện giờ tôi đã hơn bốn mươi rồi nhưng được cái chăm dưỡng da các thứ, ra đường ai cũng tưởng chưa tới ba lăm. Nó âm thầm gọi tôi ‘mụ già’ là có ý gì?!
Tôi nhấp một ngụm trà, lạnh lùng nói: "Làm bừa một cái xét nghiệm ở chỗ ất ơ nào về đây đòi tôi nhận nó á? Nằm mơ đi, trong mơ gì cũng có."
Lưu Húc tức khắc nổi giận: "Thẩm Thanh! Chẳng lẽ tôi có thể tự làm giả kết quả giám định à? Giữa hai chúng ta không hề có chút tín nhiệm nào hay sao? Ngay cả con gái ruột của mình cô cũng không nhận, cô có còn là người không?"
Anh ta vừa nói vừa vỗ bàn, khay trà lạch cạch va chạm vào nhau.
Gần đây tôi đẩy nhanh tiến độ kế hoạch báo thù, thu hồi lại hết số cổ phần trong tay anh ta nên anh ta giận lắm mà phải giữ trong bụng, rốt cuộc hôm nay mới có cơ hội phát tiết ra ngoài.
Một con sâu gạo cũng dám nạt bà đây ư, là ai cho anh ta tự tin rằng kế hoạch nhận người thân lần này của mình kín đáo không kẽ hở vậy?
Tôi cười khẩy, hắt thẳng chén trà vào mặt anh ta. Nước trà nóng hổi để lại một vùng da đỏ, nhỏ giọt xuống từ tóc tai khiến anh ta trông rất chật vật.
"To gan, anh là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi kiểu đấy?"
Anh ta siết chặt nắm đấm, ra sức trợn mắt trừng tôi, cơn hận trong ánh mắt sống động vô cùng.
Nhưng có cho tiền anh ta cũng không dám đánh tôi. Hai anh vệ sĩ cao to đang đứng cạnh tôi, thư ký Tiểu Vương cũng canh chừng trước mặt anh ta, chỉ cần anh ta động một chút thì sẽ được bọn họ tẩm quất đấm bóp ra bã liền.
Lưu Hiểu Ninh thấy tình hình căng thẳng quá, vội vàng chạy tới ôm lấy tay tôi.
"Mẹ, mẹ bớt giận. Ý bố không phải thế đâu."
Tôi không hề khách khí hất nó ra, lạnh lùng hừ một tiếng: "Nghe không hiểu tiếng người à? Đứa con hoang chẳng biết mọc ở đâu ra như cô xứng gọi tôi mẹ ư?"
Nó kinh ngạc sững sờ như bị tôi tổn thương ghê gớm lắm, cắn môi quật cường không chịu rơi nước mắt. Trên thực tế, trong lòng đang hỏi thăm cả gia phả nhà tôi.
Tôi không định lãng phí thời gian với hai bọn họ nữa, bảo hôm nay phải xét nghiệm lại lần nữa. Dứt lời, tôi rút một cái kéo từ dưới ngăn bàn cắt cái roẹt một lọn tóc dày của Lưu Hiểu Ninh.
[Ơ cái mụ già này, cần thiết phải cắt nhiều tóc như vậy không? Hỏng cả bộ tóc người ta mới làm.]
Nó lại đang thầm mắng tôi.
Tôi và bọn họ cùng lên xe đi đến cơ sở giám định ADN, lấy xong mẫu thì ai tự về đường nấy.
Lưu Húc và Lưu Hiểu Ninh muốn về nhà tôi nhưng bị tôi từ chối thẳng.
Anh ta không có căn nhà nào, tất cả bất động sản không đứng tên tôi thì chính là dưới quyền sở hữu của Chiêu Chiêu. Tôi nhắc nhở thư ký không cho phép anh ta vào ở bất kỳ căn phòng nào trong nhà nên anh ta đành phải ra ngoài thuê khách sạn qua đêm.
Về đến nhà, tôi thấy Chiêu Chiêu đã chờ sẵn trên salon. Mắt con bé đỏ hoe như vừa khóc.
Tôi lập tức ngồi xuống bên cạnh, khẽ vuốt lưng con gái: "Chiêu Chiêu, sao thế con?"
"Mẹ, có phải con không phải con gái ruột của mẹ không?"
Giọng con bé khàn khàn lẫn tiếng nức nở.
·Đau lòng chết tôi mất thôi! Tôi ôm lấy con bé, nói: "Con vĩnh viễn là con gái yêu của mẹ, mẹ cũng vĩnh viễn chỉ có một đứa con gái là con. Đừng sợ, ha."
Kiếp trước, Chiêu Chiêu đọc được kết quả xét nghiệm ADN của mình thì chẳng nói chẳng rằng lặng lẽ chuyển đi. Thậm chí con bé còn thấy áy náy khi mình chiếm mất vị trí của Lưu Hiểu Ninh bao nhiêu năm nên nhường Lưu Hiểu Ninh đủ điều, bị nó bắt nạt thế nào cũng im ỉm chịu đựng.
Tôi tuyệt đối sẽ không để đứa bé ngoan này phải chịu khổ lần nữa.
"Chiêu Chiêu, nghe mẹ. Bản báo cáo kết quả giám định kia là Lưu Húc và Lưu Hiểu Ninh làm giả."
Tôi giải thích mãi rồi lại lấy một tấm gương ra đặt trước mặt.
Hai người trong gương dù chênh lệch tuổi tác nhưng mắt mày, dáng mặt, bờ môi, đến cả độ cao của gò má cũng giống nhau như được đúc từ cùng một khuôn.
"Hai mẹ con mình giống cỡ này, sao có thể không phải ruột thịt? Con ý, có phải bị ngốc không đấy?"
Tôi giả vờ tức giận véo mũi Chiêu Chiêu. Con bé nín khóc mỉm cười, nhao nhao với tôi thêm một hồi lâu rồi mới lưu luyến không rời về phòng mình rửa mặt.
Đêm xuống, Chiêu Chiêu quấn lấy tôi đòi ngủ cùng. Tôi biết thừa con bé vẫn chưa có đủ cảm giác an toàn.
Trước khi ngủ, con bé ôm lấy tôi từ phía sau, nói: "Mẹ, nếu như kết quả cho thấy con thật sự không phải con gái của mẹ thì con sẽ trả lại cho mẹ tất cả, con không cần gì hết."
Tôi nghe mà xót xa, đánh vào tay con bé một cái: "Nói tầm bậy."
Chiêu Chiêu khụt khịt mũi, nói tiếp: "Nhưng mà mẹ ơi, sau này mẹ già rồi, nhất định mẹ phải để con chăm sóc đấy nhé. Con không cần tài sản, chỉ cần được chăm sóc mẹ thôi."
Rốt cuộc tôi vẫn không kìm nổi, ôm con gái cùng khóc.
6.
Mười lăm ngày sau, kết quả giám định mẹ con đã có.
Độ tương đồng trong bộ gen giữa tôi và Lưu Hiểu Ninh là chín mươi chín phần trăm.
Tôi đã lường trước được kết quả này nhưng vẫn lựa chọn cơ sở xét nghiệm kiếp trước để cho Lưu Húc cơ hội mua chuộc người phụ trách, dễ bề lùa một mẻ hốt gọn bọn họ.
Tôi là người ghim thù, người phụ trách kia là một trong những thành phần thúc đẩy tôi và con gái rơi vào bi kịch kiếp trước nên kiếp này cũng có tên trong danh sách trả thù của tôi.
Lưu Húc cầm báo cáo, phàn nàn: "Lần này em tin chưa? Mất hai lần xét nghiệm làm gì không biết."
Tôi đứng dựa bàn, khoanh tay trước ngực, cười cười không nói.
Lưu Húc không nhận ra sự giễu cợt trong mắt tôi, vẫn tiếp tục lải nhải: "Giờ em biết rõ rồi đấy, mau chốt thời gian mở tiệc nhận con đi thôi. Trước giờ Hiểu Ninh chịu không ít gian khổ, chúng ta nên bù đắp cho con tử tế. Em sang tên một ít cổ phần công ty cho con bé nhé. Còn nữa, họ của con cũng phải đổi. À mà không đổi cũng được, vừa hay anh cũng họ Lưu, coi như theo họ anh."
Ha ha, đương nhiên là nó theo họ Lưu của anh rồi, dù gì cũng là con ngoài giá thú cơ mà, tôi mỉa mai nghĩ.
Tôi đã yêu cầu thư ký tra rõ quan hệ của bọn họ từ lâu và gửi chứng cứ cho luật sư rồi mà Lưu Húc còn ở đây ngốc nghếch ảo tưởng về tương lai tốt đẹp.
"Ngưng." Tôi vội vàng ngắt lời anh ta, vừa cười vừa nói: "Anh nghe xem bên ngoài có tiếng gì."
Anh ta dừng nói, nghiêm túc lắng nghe.
Là tiếng xe cảnh sát.
"Sao? Tiếng gì đấy?"
Thật là ngu ngốc ngây thơ làm sao, tôi không nỡ ra tay nữa đây này.
Đột nhiên cửa mở tung, cảnh sát bao vây anh ta và người phụ trách. Còng tay bạc tuyệt đẹp móc vào cổ tay hai người họ.
"Lưu Húc, Trần Kiếm, hai người bị tình nghi dính líu đến việc cố ý chế tạo giấy chứng nhận giả. Mời đi theo chúng tôi về cục."
Chân Lưu Húc nhũn ra như bún, anh ta ngã vào lòng một cảnh sát. Người ấy chê ra mặt, xách anh ta nhét vào xe.
Bye ~
Tôi hả hê vẫy tay tạm biệt, xé nát bản báo cáo kết quả giám định giả kia rồi giẫm giày cao gót bước đi vang dội.
Nửa tháng trước, tôi xén một lọn tóc lớn của Lưu Hiểu Ninh và gửi lần lượt cho 15 cơ sở xét nghiệm cả trong lẫn ngoài nước.
Kết quả nào cũng giống nhau, tôi và Lưu Hiểu Ninh không có quan hệ ruột thịt, nhưng Lưu Húc và nó thì có.
Phần báo cáo giám định này và ảnh chụp Lưu Húc léng phéng với những người khác sẽ được mang ra làm chứng cớ trước phiên toà tố tụng ly hôn. Tiền của tôi anh ta đừng hòng lấy đi một xu cắc bạc nào. Suốt ngày chơi bời lêu lổng không có công ăn việc làm hay cổ phần, tiền tiết kiệm, anh ta sẽ không được an hưởng tuổi già lắm đâu.
Ngoài ra, tôi còn cung cấp cho cảnh sát chứng cứ anh ta hối lộ người phụ trách cơ sở giám định, tham ô quỹ công ty. Anh ta bị phán ba năm tù giam. Người phụ trách kia không thể thoát tội, cũng nhận án ba năm.
Chiêu Chiêu nhìn đi nhìn lại 15 bản báo cáo giám định mãi rồi mới yên tâm. Mấy hôm nay con bé cứ luôn lo lắng bồn chồn, ít cười hẳn, suốt ngày mang đôi mắt thâm như gấu trúc lắc lư trước mặt tôi khiến tôi thương chết đi được. Giờ nút thắt trong lòng đã được gỡ bỏ, con bé cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc thật ngon.
7.
Hôm sau, tôi lái xe đến trường đón con gái tan học, chuẩn bị cùng nhau đi ăn nhà hàng Pháp hôm nọ định đi mà hụt và giới thiệu cho con bé người lần trước chưa thể gặp.
Tôi dừng xe trước cổng trường, nhìn bọn nhỏ kề vai sát cánh cười cười nói nói ùa ra như chim vỡ tổ thì tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
Người đã vãn mà mãi vẫn chưa thấy Chiêu Chiêu, tôi cau mày gọi điện thoại cho con bé nhưng lại chỉ nghe được tiếng báo máy bận.
Tôi chuyển sang gọi cho bạn cùng bàn của con bé.
Trong lúc đợi nhấc máy, lòng tôi đột nhiên thắt lại làm tôi luống cuống đến run cả tay.
"Cô Thẩm ạ? Cô hỏi Chiêu Chiêu á? Cậu ấy đi cùng Lưu Hiểu Ninh từ lâu rồi ạ, cháu không biết là đi đâu."
Nghe được ba chữ ‘Lưu Hiểu Ninh’, tiếng chuông cảnh báo trong đầu tôi vang lên inh ỏi.
Không ổn chút nào, tôi lập tức cử người đi tìm khắp nơi, bản thân cũng lái xe lần lượt ghé qua các nơi con gái thường đi nhưng không phát hiện tung tích của con bé.
Bỗng có điện thoại từ bệnh viện gọi tới, tôi lập tức phóng đến đó.
Lạy trời phật, con gái tôi không sao.
Tất cả kế hoạch của Lưu Hiểu Ninh đã bị chúng tôi phá hỏng, thành ra nó định chó cùng rứt giậu.
Sau khi lừa Chiêu Chiêu đi vào một khu xưởng bỏ hoang, nó thuê mấy tên côn đồ trói con bé lại, tính hủy hoại trinh tiết rồi châm một mồi lửa tiễn Chiêu Chiêu xuống dưới gặp các cụ.
Con gái tôi thấy không ổn thì vội vàng gõ một tin nhắn cầu cứu gửi đi.
Mấy ngày nay Kỷ Bách Ngôn liên tục gọi điện và nhắn tin làm lành nên tên thằng nhóc ấy nghiễm nhiên chiếm vị trí đầu tiên trong mục liên lạc gần nhất, nó nhận được tin nhắn cầu cứu ấy.
Kỷ Bách Ngôn cao to khỏe khoắn, lại luyện tán đả từ nhỏ, mấy tên lưu manh tép riu kia không phải là đối thủ của nó.
Lưu Hiểu Ninh thấy thằng bé bảo vệ Chiêu Chiêu đến cỡ này thì ghen đến mờ cả lý trí, khống chế Chiêu Chiêu dẫn tới chỗ sâu nhất trong khu xưởng, muốn kéo con gái tôi cùng chết.
"Kỷ Bách Ngôn, đáng lẽ cậu phải thích tôi, theo kịch bản thì cậu thích tôi!" Nó phát điên hô to.
Về sau lúc Kỷ Bách Ngôn kể với chúng tôi đoạn này thì ai cũng thấy rất kỳ lạ, chỉ mình tôi sống hai đời mới hiểu những gì con nhóc đó nói.
Lưu Hiểu Ninh là người xuyên sách, nó dựa vào sự hiểu biết về kịch bản để tính kế cướp đi khí vận của Chiêu Chiêu biến thành của mình.
Cuối cùng, Kỷ Bách Ngôn liều mạng đưa Chiêu Chiêu ra ngoài.
Con bé trừ việc hít phải tí khói bụi thì không thương tích gì, còn Kỷ Bách Ngôn lại bị thương rất nặng, vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Tôi và Chiêu Chiêu đứng ngoài cửa kính nhìn thằng bé nằm trên giường bệnh, trong lòng phức tạp đủ điều.
Đúng là thằng bé từng tin sái cổ người khác mà khiến Chiêu Chiêu tổn thương nhưng các hành vi sau đó cũng đủ đền bù lỗi lầm ấy.
"Con có tha thứ cho thằng bé không?" Tôi hỏi con gái.
Con bé đỏ bừng vành mắt, khẽ gật đầu.
"Con đã tha thứ cho cậu ấy rồi."
"Thế, thi đại học xong có làm lễ đính hôn nữa không?"
"Thôi, con với cậu ấy làm bạn bè thì phù hợp hơn."
Hiểu lầm có thể gỡ bỏ, sai lầm có thể bù đắp, nhưng tình cảm thì không.
Hai đứa cuối cùng chỉ có thể làm bạn bè mà thôi.
8,
Lưu Hiểu Ninh chết, chết trong chính mồi lửa mình tự tay châm.
Kỷ Bách Ngôn ở hiền gặp lành, dạo cửa tử một vòng rồi về, được chuyển sang phòng bệnh thường.
Chiêu Chiêu ngày nào cũng đến bệnh viện thăm nom, tôi và mẹ thằng bé rất thức thời rời khỏi phòng bệnh để hai đứa có không gian riêng trao đổi cho rõ ràng.
Khi cánh cửa phòng bệnh mở lần nữa, Chiêu Chiêu bước ra với vẻ mặt nhẹ nhõm.
Hai đứa nói rõ ràng rồi.
Dù Kỷ Bách Ngôn lúc đầu cũng xoắn xuýt đau khổ lắm nhưng rồi cũng bình thường trở lại.
Bạn thân tôi, tức mẹ thằng bé, rất cảm động trước sự tích anh hùng cứu mỹ nhân của nó, lại nhận mặt đứa con trai này.
Còn một tháng nữa là kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông sẽ đến, Chiêu Chiêu muốn trường múa top đầu cả nước. Môn nghệ thuật thì không có gì để bắt bẻ rồi, chỉ là môn văn hóa hơi yếu chút.
Lần này tôi và Chiêu Chiêu thuận lợi đến dùng bữa ở nhà hàng Pháp kia, Chiêu Chiêu cũng làm quen với Trì Dực rất suôn sẻ.
Trì Dực là gia sư kiêm con rể vượt qua ngàn vạn vòng kén cá chọn canh tôi bày ra. Mẹ thằng bé là bạn cùng bàn hồi cấp ba của tôi. Nhà bên ấy định cư nước ngoài gần đây mới về nước, tôi vừa thấy thằng bé đã chấm rồi. Gia thế tốt năng lực tốt, quan trọng nhất chính là cẩn thận, biết quan tâm.
Nhưng mà vẫn phải xem ý Chiêu Chiêu thế nào.
Không ngoài dự kiến của tôi, hai đứa thân nhau rất nhanh.
Để phụ đạo hiệu quả hơn cho Chiêu Chiêu, Trì Dực còn chuyển thẳng vào ở nhà tôi. Tôi thức thời vô cùng, tự cho bản thân nghỉ phép ra nước ngoài du lịch.
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Chiêu Chiêu thành công đỗ vào trường múa mình ao ước, Trì Dực và Kỷ Bách Ngôn nhập học một trường đại học ngay gần trường Chiêu Chiêu.
Lễ đính hôn được cử hành đúng thời gian đã hẹn, chỉ là nhân vật nam chính không phải Kỷ Bách Ngôn, mà là Trì Dực.
"Lần này có người thay mẹ chăm sóc con rồi, bà già này vinh quang về hưu thôi."
Tôi cười trêu ghẹo Chiêu Chiêu.
Hai đứa sớm chiều ở chung suốt một tháng, ngày nào Trì Dực cũng nấu đồ ăn sáng, soạn sách vở cho Chiêu Chiêu, đưa đi đón về, quan tâm đến từng chân tơ kẽ tóc như gà mẹ chăm gà con vậy. Giao con gái cho thằng bé tôi yên tâm vô cùng.
"Mẹ này! Anh ấy phiền lắm, suốt ngày kìm hãm con, chẳng tốt như mẹ tý nào."
Ngoài mặt thì chê thế chứ giọng nói lại mang sự ngọt ngào như mật.
Trì Dực ở bên cạnh không nói lời nào, chỉ gãi đầu cười ngu ngơ.
Sống lại một đời, con gái tôi cuối cùng cũng có được hạnh phúc của chính mình.