"Em cũng đừng có sợ hãi người khác. Mọi người đều bình đẳng. Mặc dù chúng ta là người hầu, nhưng chúng ta làm việc kiếm tiền, quang minh chính đại, không ăn trộm ăn cắp của ai. Chúng ta không thấp kém hơn người khác. Có cái gì phải sợ chứ?"
Là như thế này a? Đỗ Tiểu Tiên có chút hồ đồ, thím hai cô cũng không có nói như vậy. Theo lời thím ấy nói, con người được chia thành nhiều tầng lớp khác nhau. Tầng lớp thượng lưu sinh ra đã có một cuộc sống giàu có. Tầng lớp thấp nhất lại phải chịu đựng cái lạnh, cái đói, thậm chí còn ngủ ở ven đường hoặc ở dưới gốc cây. Cho nên cô đời này phải làm nhiều việc tốt để kiếp sau, cô có thể sinh ra trong một gia đình giàu có.
A Linh thấy Đỗ Tiểu Tiên đứng ngơ ngác đến quên luôn cả ăn, cô ấy vỗ vào tay cô, lại phát hiện bàn tay cô lạnh như băng liền kéo Đỗ Tiểu Tiên ra ngoài "Đừng ở đây nữa, em nên đi ra ngoài tắm nắng đi, tay em đều lạnh hết rồi đây này."
Khi họ ra ngoài, Cố Niệm Bân vẫn đang chạy bộ ở đó. Đỗ Tiểu Tiên theo bản năng muốn tránh né, A Linh ngăn cô lại "Đừng có sợ, chị ở đây với em, cách xa như vậy, thiếu gia sẽ không thấy em đâu. Ăn nhanh nào, bánh bao nguội bây giờ."
Đỗ Tiểu Tiên không dám nhìn Cố Niệm Bân. Cô quay lưng lại rồi mới ăn, ăn xong, cô lấy ra cái khăn tay từ trong túi để lau miệng.
Ngày nay, rất ít người sử dụng khăn tay, A Linh có chút hiếu kỳ "Em thích sử dụng khăn tay à?"
Đỗ Tiểu Tiên nhẹ gật đầu "Mẹ đã để lại cho em"
A Linh có chút giật mình, cô ấy do dự nhìn Đỗ Tiểu Tiên, muốn hỏi lại thôi.
Đỗ Tiểu Tiên nhìn ra nghi hoặc của cô ấy, nhẹ giọng nói "Mẹ em đã mất năm em 6 tuổi."
A Linh trong lòng cũng đoán ra được, nhưng nghe Đỗ Tiểu Tiên nói ra lại có chút buồn bã. Cô ấy nắm tay Đỗ Tiểu Tiên "Thật xin lỗi, chị đã làm em buồn rồi."
Đỗ Tiểu Tiên lắc đầu "Không sao cả, mẹ em bây giờ đang ở trên thiên đàng sống rất tốt. Em không buồn mà rất vui vì điều đó. Thím hai của em nói người tâm địa lương thiện khi chết đều sẽ lên thiên đàng và có một cuộc sống hạnh phúc như tiên."
A Linh nghe lời này trong lòng càng khó chịu hơn, dẫn cô vào trong nhà "Chị sẽ lấy ít nước uống cho em."
Mặc dù Cố Niệm Bân đang chuyên tâm chạy bộ nhưng hắn vẫn thấy Đỗ Tiểu Tiên và A Linh khi họ bước ra từ sau nhà. Hắn cũng thấy Đỗ Tiểu Tiên quay lưng lại với hắn và đang ăn gì đó.
Những người hầu luôn ăn sáng vào lúc 6h30. Bây giờ mới hơn 7h, không lẽ cô ấy lại đói bụng rồi? Tại sao cô không tự đi kiếm đồ ăn mà lại nhờ người hầu khác mang đến. Có vẻ cô làm người hầu nhưng ngược lại rất thoải mái. Đoán chừng là nhìn cô nhỏ tuổi, lại vừa mới đến nên mọi người đối với cô rất chiếu cố.
Cố Niệm Bân nhìn đồng hồ trên cổ tay, chênh lệch thời gian không nhiều lắm. Hắn lên lầu tắm rửa, thay quần áo để chuẩn bị ăn sáng. Hiếm có khi Cố San San lại không đi ra ngoài như ngày hôm nay, cũng không có ngủ dậy trễ. Cô ấy đang ngồi ăn sáng, khi thấy anh trai của mình, cô cười hì hì chào hỏi "Chào buổi sáng, anh hai!"
"Chào buổi sáng, ba mẹ!" Cố Niệm Bân chào hỏi cha mẹ, rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
"Niệm Bân, con lần trước nói hẹn Hạ tiểu thư ăn cơm. Đã một tuần rồi, con đã hẹn chưa?" Phương Nhã Như một chút tin tức đều chưa lấy được, có chút không giữ được bình tĩnh.
"Cái này....." Cố Niệm Bân sờ lên đầu, hắn là quên thật "Mẹ yên tâm, con sẽ đi mà."
"Có phải là lại quên?" Phương Nhã Như trừng mắt nhìn con trai "Mẹ liền biết là như vậy mà, lại nghĩ làm cho cuộc xem mắt không thành công nữa đúng không? Lúc này mẹ kiên quyết không cho điều đó xảy ra, con cũng nói không ghét con bé, vậy liền tiếp xúc nhiều một chút, con nếu là bận quá, mẹ sẽ hẹn giờ khác."
"Không cần, để con tự mình hẹn." Cố Niệm Bân bên cạnh vừa uống cà phê, vừa lật ra tờ báo.
Phương Nhã Như lấy tờ báo lại, tức giận nói "Vậy con phải cho mẹ tin chính xác, lúc nào hẹn?"
"Ngày mai, ngày mai nhất định sẽ hẹn." Cố Niệm Bân nhìn sắc mặt không tốt của bà liền trấn an nói.
"Tốt, liền ngày mai, đừng lừa gạt mẹ."