Lọ Lem Ngây Thơ Và Boss Quyến Rũ

Chương 12: Cô chuyên chú




Translate & edit: Tĩnh Khuynh

Cố Niệm Bân vào phòng, trèo lên giường và bắt đầu đọc một quyển sách. Hắn là người thích yên tĩnh, đọc sách là cách hắn giải trí sau một ngày bận rộn ở công ty. Đọc sách để có niềm vui nên vì thế hắn cũng không kén chọn loại sách mình đọc. Thậm chí còn có loại sách mà Thiệu Bách Thanh khinh thường nhất. Dù sao cũng chỉ là tiêu khiển, Cố Niệm Bân ngược lại cũng không để ý.

Sau một hồi, Cố Niệm Bân đứng dậy đi lấy nước uống. Mở tủ chứa đồ lại phát hiện bên trong trống rỗng. Nếu hắn không ở nhà thì không ai được phép tiến vào phòng hắn, cho nên là cũng không ai chuẩn bị nước uống cho hắn cả. Không còn lựa chọn nào khác đành tự đi xuống nhà bếp rót nước cho chính mình. Khi đi ngang qua phòng ăn, hắn nghe được một âm thanh từ cánh cửa hông, âm thanh rất nhỏ nhưng lại vang trong màn đêm yên tĩnh như vậy nên nghe rất rõ ràng. Mơ hồ biết là ai, liền chạy đến xem xét, quả nhiên, dưới ánh trăng nhàn nhạt, thân ảnh nhỏ gầy chợt loé lên, nhanh như một cơn gió. Chỉ để lại một cỗ hương thơm nhàn nhạt, có vẻ như là mùi của dầu gội, rất nhạt nhưng lại rất dễ chịu, như có như không quẩn quanh hắn.

Hắn vẫn đứng đó một lúc lâu, có vẻ như mình đã doạ sợ cô rồi. Nhưng ngược lại, cô cũng đã doạ sợ hắn. Thật là cô gái kì lạ!

Đi lên lầu, đứng trên sân thượng uống nước một lúc, hắn lại nhìn thấy Đỗ Tiểu Tiên, cô đứng dưới gốc cây, eo lưng thẳng tắp. Mái tóc vốn được buộc lên bây giờ lại xoã xuống trên vai, mềm mại như tơ lụa, trong màn đêm mái tóc như được nhuộm một màu đen nhánh. Ánh sáng của ngọn đèn thấp rọi vào bàn chân của cô, làm Cố Niệm Bân phát hiện trên đôi giày của cô có vài lỗ rách bên trên. Thật không thể tưởng tượng được ngày nay một cô gái 17-18 tuổi lại mang một đôi giày mòn rách như vậy. Những người hầu khác đều xuất thân từ gia đình nghèo khó, nhưng cũng không có ai lại tồi tàn đến mức độ này. Cố Niệm Bân hơi kinh ngạc, hắn càng kinh ngạc là vì ánh mắt của cô, cô ngẩng đầu nhìn trời, dường như cái gì cũng đều không nghĩ, khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt linh hoạt kì ảo, lại cũng không ngây ngốc mà phảng phất mang theo một tia hi vọng cùng thành kính. Cô đứng dưới gốc cây không nhúc nhích, như là thời gian đang ngưng đọng vậy. Cố Niệm Bân lẳng lặng nhìn cô, không hiểu vì sao, mọi sự bồn chồn cùng phiền muộn đều bị gió đêm nay thổi đi, chỉ còn lại một mảnh bình yên...

Một tuần lễ chớp nhoáng trôi đi, suốt tuần qua, Cố Niệm Bân mỗi ngày đều bị đánh thức bởi tiếng chổi quét sân sột soạt. Hắn xem giờ trên đồng hồ báo thức, là 7 giờ kém 5 như thường lệ, Đỗ Tiểu Tiên rất đúng giờ. Hắn duỗi lưng một cái rồi rời giường đi đến bên cửa sổ. Trời đã rất sáng, ánh mặt trời vàng chói chiếu khắp mặt đất, gió sớm phất phơ, không khí trong lành, hít sâu một hơi, phảng phất mang vị ngọt nhàn nhạt.

Cố Niệm Bân thích nhất sáng sớm đầu thu, không giống mùa hè oi bức, mùa đông giá lạnh.

Hắn thấy Đỗ Tiểu Tiên đang nghiêm túc quét sân với cây chổi to, lá cây vẫn cứ rơi, có một chiếc lá xanh thẩm rơi trên tóc cô nhưng Đỗ Tiểu Tiên cũng không biết, vẫn là cúi đầu không nhanh không chậm quét lấy. Theo chuyển động của cô, cái lá trên đầu cứ lắc qua lắc lại như con bướm màu xanh muốn cất cánh bay.

Cố Niệm Bân cảm thấy cô có một chút ngốc, một bên quét một bên vẫn cứ rơi, không phải là đang tốn thời gian sao? Hắn nhớ trước kia người hầu đều là chờ lá ngừng rơi mới quét, thậm chí một trong số họ còn đá vào thân cây để lá rụng xuống hết lại quét.

Nhưng Đỗ Tiểu Tiên cùng bọn họ hoàn toàn khác biệt. Cô không gấp gáp mà ngược lại rất khoan thai, nhưng cũng vô cùng chuyên chú quét lấy, dường như hoạt động buồn tẻ máy móc này đối với cô là một loại hưởng thụ.