Trước khi lên đảo lãnh giấy chứng nhận kết hôn, Sở Ninh cũng đã sắp xếp kế hoạch chuẩn bị tự mình chụp ảnh cho hai người.
Thời gian không còn nhiều lắm, Sở Ninh ngày thường làm việc chưa bao giờ sốt ruột, bây giờ lại bận trong bận ngoài thu dọn lại phòng làm việc nhỏ của mình, sau đó gọi Kiều Tước lại chụp ảnh.
Điều chỉnh đèn, xoay camera canh thời gian đếm ngược xong, Sở Ninh mới chạy trở về ngồi bên người Kiều Tước, tươi cười trên mặt không ít không nhiều, vừa vặn xinh đẹp.
Một tờ giấy kết hôn nho nhỏ mà thôi nhưng Sở Ninh rất tích cực, chụp đi chụp lại nhiều lần, chụp xong mới lấy máy ảnh nghiêm túc cân nhắc một phen, răng nanh cắn môi: "Tiếp tục chụp, cái này phải dùng đến hết đời mà."
Kiều Tước ngồi bên cạnh cậu nhìn ảnh chụp, sau khi nghe xong không hiểu sao lại cười lên, Sở Ninh tò mò ngẩng đầu nhìn hắn: "Sao vậy?" Dứt lời, giống như là đã hiểu được, chớp chớp mắt, vô cùng đáng thường mà nhìn Kiều Tước: "Có phải anh còn việc phải làm hay không?"
"Không có, bảo bối tiếp tục chụp đi." Kiều Tước sủng nịch sờ sờ đầu cậu, phối hợp cậu chụp ảnh.
Nói thật trước khi gặp được Sở Ninh, Kiều Tước tuyệt đối không tưởng tượng được có một ngày hắn lại cưng chiều một người khác, cùng cậu chụp hình giấy chứng nhận kết hôn như vậy. Trước giờ Kiều Tước không nghĩ tới, cũng không muốn hướng tới cái gọi là sinh hoạt hôn nhân, hắn đã từng cho rằng, cô độc sống hết quãng đời còn lại mới là trạng thái lý tưởng nhất. Lúc gặp được Sở Ninh, hắn mới có thể nhớ đến việc kết hôn này.
Hắn vô cùng may mắn, có thể gặp được đứa nhóc này, thời điểm bốn mắt nhìn nhau, hắn đã nghĩ, ừ chính là cậu ấy.
Sở Ninh cũng không biết tại sao Kiều Tước lại cười, điều chỉnh máy ảnh xong lại chạy đến dựa gần Kiều Tước, bày ra nụ cười tiêu chuẩn, không nghĩ tới đúng lúc máy ảnh kêu cái 'rắc' lại bị Kiều Tước thọc lét, nhịn không được cười ha ha.
"A a a a! Anh làm gì vậy!" Sở Ninh trừng hắn, lo lắng chạy đến cầm máy ảnh xem xem, sau đó cắn răng: "Đều tại anh, cười như đồ ngốc vậy!"
"Rất đáng yêu mà." Kiều Tước xoa loạn mái tóc mềm mại của cậu, cúi đầu hôn đứa nhóc đang tạc mao kia một ngụm, dùng lời nói vừa rồi của Sở Ninh nói với cậu: "Muốn nhìn cả đời."
Hy vọng em vĩnh viễn vui vẻ, chỉ mong em cười đến xán lạn, chứ không cần thiết phải hoàn hảo.