Lọ Kẹo - Tổng Tài Nhị Tám Không Có Mao

Chương 41




10 giờ đêm, kết thúc tiết cuối cùng, học sinh lớp thực nghiệm tốp năm tốp ba cùng nhau đi về ký túc xá.
Sở Ninh cũng là một trong nhóm người này, chỉ là lúc này cậu đang ôm thiết bị từ phòng làm việc của giáo viên trên đường trở về, bên đường là kiến trúc một tầng kiểu Gothic trải qua lịch sử mưa gió rửa tội, tiệm ăn vặt và quán bar chật kín người.
Xuyên qua một đám thanh niên uống đến say khướt quậy nháo trên phố, Sở Ninh đi thẳng đến chung cư.
Mặc dù đã ở bên này nửa năm, nhưng bất luận đi đến chỗ nào đều mang lại cảm giác xa lạ.
Có thể là vì trong hoàn cảnh náo nhiệt này không có Kiều Tước.
Sở Ninh rất nhớ hắn.
Lúc học bài nhớ hắn, lúc nhận được thư tình nhớ hắn, ban đêm không ngủ được nhớ hắn, ngẫu nhiên nhìn thấy mặt trời mọc sẽ quay đầu lại muốn chia sẻ cũng nhớ đến hắn, ăn món nổi tiếng ở đây thì muốn cho hắn ăn ngụm đầu tiên, ăn cá viên ở cửa hàng tiện lợi, viên cuối cùng cũng muốn để lại cho hắn.
Nhưng cậu theo thói quen để lại đồ ăn, mới phát hiện Kiều Tước không có bên cạnh; theo bản năng quay đầu lại muốn dắt tay, Kiều Tước lại không ở bên người; lúc nhớ đến cái ôm ấm áp kia, Kiều Tước vẫn như cũ không có ở đây.
Nửa năm này hai người rất ít gặp nhau, nếu không phải là vì Sở Ninh bận rộn việc học, thì là vì Kiều Tước phải đi công tác ở nước ngoài, giờ giấc còn khác biệt nói gì đến gặp mặt.
Sở Ninh trở lại chung cư, móc chìa khóa mở cửa, răng nanh theo bản năng cắn môi - - về nhà cũng không có người kia đứng ở phòng bếp làm nũng với cậu: "Bảo bối, món này anh không biết làm, em làm nhé."
Bây giờ mở cửa chỉ còn lại sự nhớ nhung và - -
"Oa, sao cậu lại về sớm như vậy, không đi la cà sao?" Sở Ninh còn chưa cắm chìa khóa vào, cửa đã bị thô lỗ mở ra từ bên trong, một đầu tóc vàng lộn xộn nhô ra.
...Bạn cùng phòng một lời khó nói hết.
"Đêm nay thư viện không mở cửa." Sở Ninh không nhìn cậu ta, vào cửa lấy chìa khóa mở phòng mình.
Bạn cùng phòng là người ở đây, đêm nay không biết lại đi chơi đùa cùng em gái nào mới trở về, nghe thấy Sở Ninh trả lời như vậy, cậu ta không thèm để ý, vừa thay quần áo vừa đánh giá cậu: "Nhóc con, về sau cậu cũng đừng đi tới thư viện nữa, tối hôm qua chắc là bị em gái trong phòng anh đây kêu giường đến không ngủ được nhỉ, ngày mai dẫn cậu đi mang một người trở về, muốn hay không hả?"
Sở Ninh biết một khi để ý tới cậu ta thì cậu ta càng thêm không ngừng được, dứt khoát đóng cửa lại.
Bạn cùng phòng cảm thấy không thú vị, ở bên ngoài tiếp tục gọi điện thoại tán tỉnh, rất nhanh đã hẹn được một cô gái, hát hò ra khỏi ký túc xá.
Sở Ninh nhẹ nhàng thở ra, chậm rì rì thay áo ngủ, buổi sáng hôm nay cậu gọi điện nói chuyện với Kiều Tước suốt 1 giờ 38 phút, nhưng trong lòng cậu vẫn vô cùng trống vắng, bức ảnh hấp dẫn cậu nhất cũng không muốn cắt, cũng không muốn tắm rửa, nằm trên giường lăn qua lăn lại.
Lăn một trận, trợn mắt nhắm mắt đều là những lời vụn vặt mà Kiều Tước nói với cậu sáng nay, Sở Ninh chịu không nổi lấy di động từ cặp sách ra, kết quả vừa mới mở màn hình Kiều Tước đã gọi tới.
"Không phải anh nói hôm nay sẽ không gọi sao?" Sở Ninh ấn nút nghe, theo bản năng hỏi, Kiều Tước bên kia hình như đang ở trong xe, Sở Ninh có thể nghe được âm thanh kèn xe bên ngoài.
"...Ông xã?" Sở Ninh gọi hắn một tiếng, truyền đến chỉ có tiếng kèn xe ồn ào cùng với tiếng thắng xe, trong lòng cậu lộp bộp nhảy dựng, lo lắng vội vàng la lên: "Kiều Tước, anh nói một câu đi, anh sao rồi? Anh đang ở đâu? Có muốn gọi anh Bạch Mặc qua đón hay không?"
"Bảo bối?" Giọng nói Kiều Tước ủ rũ như vừa mới tỉnh ngủ.
Sở Ninh theo bản năng cho rằng hắn đã uống rượu, vội la lên: "Anh đang say sao?...Phát định vị cho em đi, em gọi anh Bạch Mặc qua đón anh."
Kiều Tước cười khẽ một tiếng: "Cậu ấy không tới đây được đâu, anh không uống rượu, em yên tâm."
Nghe bên kia dần dần an tĩnh, chỉ có âm thanh cẩu xe, Sở Ninh mới yên tâm, trong lòng vẫn không tin hắn không say, hỏi: "Vừa rồi anh gọi ai là bảo bối vậy?"
"Em là ai, em có phải là Sở Ninh không? Chỉ có em ấy mới là bảo bối của anh." Đầu óc Kiều Tước đã hoàn toàn tỉnh táo, bây giờ lại cố giả vờ say trêu cậu.
Sở Ninh nhìn thấu trò xiếc của hắn, nhưng nghe được lời này, trong lòng vẫn trở nên mềm mại, tự nhiên mà cười lên.
Vốn dĩ Kiều Tước đang lái xe, Sở Ninh không muốn làm hắn phân tâm, nhưng mà nỗi nhớ nhung tra tấn cậu làm cậu nhịn không được tham lam nói chuyện tiếp với Kiều Tước.
Sợ Kiều Tước phân tâm nên Sở Ninh chủ động chia sẻ việc tâm đắc gần đây, để Kiều Tước khỏi phải nói chuyện nhiều.
"Đêm nay bảo bối có phải lại lười uống thuốc hay không?" Kiều Tước nghe Sở Ninh nói đến việc học tập nhiều như vậy, theo sự hiểu biết của hắn đối với sự tích cực hiếu học kia của Sở Ninh, đêm nay nhóc con kia chắc cũng chưa ăn cơm tối đâu.
Gần đây Kiều Tước nhờ bác sĩ Ngô, thừa dịp Sở Ninh đi học và làm việc theo quy luật kê thuốc cho cậu, để cho cậu điều dưỡng thân thể. Sở Ninh vừa nghe Kiều Tước nói lời này liền không còn tự tin, còn giảo biện: "Em muốn chờ ăn tối xong sẽ uống mà."
"Vậy sao còn chưa ăn? Bây giờ đã là mấy giờ rồi hả?" Khó có lần ngữ khí của Kiều Tước lại nghiêm túc như vậy.
"Biết rồi, bây giờ lập tức ăn cho anh nghe." Sở Ninh cầm ổ bánh mì vừa mới mua ở chỗ đầu giường, đi tới phòng bếp, bánh mì mới ra lò thơm ngào ngạt, để tới nhiệt độ này rất vừa vặn.
"Nhớ phải chụp chứng cứ gửi qua đấy." Kiều Tước dặn dò, đánh tay lái sang phải, dọc theo con đường buôn bán bên cạnh đi vào.
"Ò, anh còn dong dài hơn cả Lục Thước." Sở Ninh canh góc chụp, chụp cái bánh mì gửi qua cho Kiều Tước mới đặt điện thoại sang một bên, đứng trong bếp dùng dao cắt bánh mì, nghe được Kiều Tước ở bên kia dừng xe, động tác có hơi ngừng - -
"...Có phải bây giờ phải cúp rồi không?" Sở Ninh nỗ lực ổn định giọng nói.
Kiều Tước dừng xe, nhìn đèn điện sáng ấm áp trong chung cư, ba phải cái nào cũng được mà hỏi cậu: "Bảo bối không nỡ sao, hửm?"
Vốn dĩ Sở Ninh đang cúi người cắt bánh mì, nhịn không được ngẩng đầu, giả vờ coi rằng đôi mắt đỏ lên là do bị ánh sáng ngọn đèn kích thích, môi mở ra lại khép lại, cuối cùng vẫn nói: "...Rất nhớ anh."
Vẫn là không nhịn được mà nói ra. Cậu cho rằng mình có thể nhịn được, kết quả vừa nói xong, cái mũi lập tức chua xót.
"Thật sự muốn gặp anh sao?" Kiều Tước cười nhẹ hỏi, trong lòng xúc động, người kia chỉ cách một cánh cửa trước mặt, hắn ngược lại không vội, xấu xa nói: "Vậy thành ý của bảo bối đâu?"
Kiều Tước có điều ám chỉ làm Sở Ninh không nhịn được nhớ tới việc trước kia Kiều Tước nghe giọng cậu mà làm việc xấu, rầm rì một tiếng phản kích nói: "Em làm thì anh có thể nhìn thấy không?"
"Ồ quên mất, anh không thể nhìn được mà." Sở Ninh chơi xấu, ngữ khí đắc ý làm người khác nhịn không được cưng chiều để cậu tiếp tục.
"Ừm, thật đáng tiếc, bảo bối có muốn đổi thành gọi video hay không, giống như lần trước vậy, hửm?" Kiều Tước gặp chiêu nào phá chiêu đó, trong giọng nói thậm chí mang theo mong chờ.
Sở Ninh bị ngữ khí giống như ông già háo sắc của hắn làm cho mặt đỏ tai hồng, không phục mà dùng hết kỹ xảo trước kia học được, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi nhưng lại mê người đến cực điểm: "Không cần, anh cứ nghe em làm, giúp anh sờ đến chỗ mà anh không sờ được, có được không ông xã?"
"Ưm, em đang nằm trên chiếc giường mềm như bông, gối đầu chồng chất giống như anh thích, tấm chăn mềm mại mang theo mùi vị nắng sớm... Còn có em..." Giọng nói Sở Ninh càng ngày càng chậm, rõ ràng là ngữ khí thuần khiết lại làm cho người ta mơ màng hết lần này đến lần khác, nghe được hơi thở của Kiều Tước trở nên nặng nề, khuôn mặt nhỏ của Sở Ninh hiện lên vẻ đắc ý, miêu tả càng thêm sắc tình.
Dù sao Kiều Tước cũng không đến được.
Kiều Tước bị cậu trêu chọc đến thở dốc, tiếng nói khàn khàn lưu lại một câu 'Bảo bối mở cửa' rồi cúp máy.
Sao cậu lại nghe được xung quanh Kiều Tước có tiếng nói của người bản xứ nhỉ?
Sở Ninh ngẩn người, sau đó lắc lắc đầu, đó là khẩu âm đặc biệt ở nơi này, chắc là do cậu gặp ảo giác rồi.
Không nghĩ tới Sở Ninh vừa mới tự thuyết phục mình xong, chuông cửa thế nhưng thật sự vang lên, âm thanh tuy rằng dồn dập nhưng vẫn là phương pháp nhấn chuông hai cái thân sĩ như cũ, bạn cùng phòng của mình chưa từng làm được như vậy.
Chẳng lẽ?!
Sở Ninh mơ màng phản ứng lại, chưa mang dép đã chạy ra mở cửa, chân trần giẫm lên đất vang lên tiếng bạch bạch, người nghe được đều sợ cậu bị ngã.
Kiều Tước đứng ngoài cửa nhíu mày, ngay sau đó cửa vừa mở ra, nhóc con mặc áo ngủ lập tức nhào lại đây, Kiều Tước bị cậu đâm đến lồng ngực hơi đau, lại vững vàng ôm lấy cậu, cái ôm đầy cõi lòng.
Sở Ninh giống như con bạch tuột quấn chặt hắn, ôm ấp quen thuộc, nhiệt độ cơ thể quen thuộc, mùi hương nước hoa quen thuộc, như là rừng thông dưới ánh mặt trời sau cơn mưa, làm cho cậu tràn đầy cảm giác an toàn và ấm áp.
Đối với loại nước hoa này, cậu cũng không phải là thật sự thích lắm, nửa năm nay tuy rằng đã từng gặp qua người dùng loại này, cậu cũng không có cảm giác gì, duy chỉ có nhiễm nhiệt độ cơ thể của Kiều Tước mới làm cho cậu cảm thấy loại mùi hương này vừa an toàn lại ấm áp.
Khuôn mặt Sở Ninh chôn trong cổ Kiều Tước, hốc mắt lập tức nóng lên.
Kiều Tước lại nhịn không được nhíu mày, bế mông Sở Ninh đóng cửa lại, đánh mông cậu một cái: "Nói bao nhiêu lần rồi, không được đi chân trần trên đất, sao cứ quên mãi như vậy? Nên đánh."
Sở Ninh ôm cổ hắn, chân quấn chặt eo hắn mặc hắn ôm đi, giờ phút này bị động tác đánh mông của hắn làm cho thở dốc, to gan cúi đầu hôn Kiều Tước: "...Vậy anh dùng cách khác làm cho em nhớ kĩ đi."
- --
Editor: Làm xong nốt chương này rồi đi săn sale nè =)))