Đặt xuống tai nghe, cả đội nhìn nhau rồi cười trừ.
"Hahaha, không nghĩ trận này lại nhanh đến vậy" Chu Thanh Phong vừa cười rồi khẽ lắc đầu.
"Đúng là không nghĩ tới sẽ cứ vậy mà thua, tiếc thật" Lưu Thanh Nhiên có chút tiếc nuối.
"Um, mà phải công nhận HK họ mạnh thật. Thật là một ngọn núi lớn, sừng sững cản bước người chơi mà" Lý Châu Yên gật đầu đồng tình.
"Được rồi, qua bắt tay cái rồi về kìa" Nhất Dương quay người thúc giục rồi dẫn đầu tiến đến khu vực team bạn.
Chỉ là những cái bắt tay bình thường cho tới khi Lưu Thanh Nhiên đụng mặt Ad bên bạn, là Lian.
"Xin chào, Diamond. Tôi là Lian, là Ad và cũng là đội trưởng của HK, rất vui được đấu với cậu. Trận này cậu chơi rất hay, tôi mong rằng sau này chúng ta sẽ có thể tiếp tục có những trận đấu như thế này nữa." Lian, Ad cũng như đội trưởng của HK nắm lấy bàn tay của Lưu Thanh Nhiên rồi lắc nhiệt tình sau đó phun một lèo tiếng Anh(*) với cậu.
Lưu Thanh Nhiên cũng chỉ có thể gật đầu đáp lại một câu: "Cảm ơn" rồi đi nhanh, con người này có hơi nhiệt tình quá rồi, cậu cảm thấy rất không được tự nhiên nhé.
Rất nhanh, cả đội đã có thể rút về phòng nghỉ. Vừa bước vào, Chu Thanh Phong đã ụp cả người lên cái sô pha dài gần đó.
Dụi dụi mặt cào cái gối, anh ta thỏa mãn nói: "Aaa...cột sống tôi đã được giải thoát rồi"
"Ba tiếng đấu liên tục chắc mấy đứa mệt rồi nhỉ. Nghỉ ngơi một chút đi rồi chúng ta về." Bạch Nhan vừa nói, tay lại phát cho mỗi đứa một chai nước.
Cả bọn cũng đồng ý, bọn họ đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng trong một ngày, hao tâm tổn sức cho trận đấu này rồi. Giờ họ cần nhất là nghỉ ngơi, một lát rồi về cũng được.
Một mình ngồi trên chiếc sô pha nhỏ, Lưu Thanh Nhiên tay chống cằm suy nghĩ về trận đấu vừa rồi.
Phải chăng...lúc đó cậu đã quá chủ quan với đội bạn? Họ có Maloch, có Lorion, có Wonder Woman, du di thì có cả
Skud nữa. Toàn là những chất tướng băng vào mà cậu lại chọn Lumburr có phải là lựa chọn tối ưu nhất không? Có bao nhiêu sự lựa chọn, tại sao lại là Lumburr nhỉ? Ừ thì bỏ qua phần chọn tướng, vào trận cậu lại mắc rất nhiều sai
lam kho hieu.
Hình như...cậu không hợp với đội.
Lưu Thanh Nhiên chợt giật mình với suy nghĩ vừa rồi. Nhưng mà...nó cũng có phần hợp lý. Có phải là do cậu kéo chân mọi người không? Đáng lẽ nên đề Mạch Xuyên chơi trận này nhỉ, nếu vậy thì kết quả chắc sẽ tốt hơn...phải không?
Không biết, không chắc nữa. Lưu Thanh Nhiên chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình, cuối cùng lại thở dài.
Đứng dậy, Lưu Thanh Nhiên để lại một câu: "Em đi vệ sinh một lát" Nói rồi liền đi.
Cả đội dường như hiểu được tâm trạng của cậu, họ cũng biết lúc này cậu cần thời gian để ổn định tinh thần. Họ sẽ không làm phiền cậu, vẫn là nên cho cậu không gian riêng thì hơn.
Bước vào nhà vệ sinh, Lưu Thanh Nhiên tiến đến bồn rửa hứng lấy một vốc nước tạt lên mặt. Da mặt tiếp xúc với nước lạnh khiến cậu khẽ rùng mình, nhưng cũng nhờ vậy mà đã thanh tỉnh đôi chút. Đây không phải lúc để tiêu cực như vậy. Mùa giải vẫn chưa kết thúc, đội cậu vẫn chưa hết hi vọng mà, cậu lúc này không thể có những suy nghĩ như vậy, càng không thể để tâm trạng bất ổn của mình ảnh hưởng đến mọi người được.
Được rồi, trận sau phải thắng, nhất định phải thắng! Cơ hội cuối cùng của đội, không thể để vuột khỏi tầm tay được.
Ổn định lại tinh thần, Lưu Thanh Nhiên hất thêm một vốc nước nữa vào mặt cho tỉnh rồi trở về. Nào ngờ vừa quay ra thì gặp ngay người quen.
"Chào cậu, Diamond! Trùng hợp thật nhỉ, chúng ta lại gặp nhau rồi" Người quen Lian lên tiếng, trên môi lại nở nụ cười tươi rói nhưng lúc này nó lại như muốn đấm vào mắt Lưu Thanh Nhiên.
"À...chào anh. Đúng là thật trùng hợp" Lưu Thanh Nhiên cũng lịch sự đáp lại, suy cho cùng người ta cũng chỉ là muốn chào hỏi, cậu không thể làm ra thái độ khó coi được.
"Diamond này, tôi rất thích cách chơi của cậu đấy. Tôi thấy kĩ năng của cậu rất tốt, chúng ta có thể kết bạn để chơi cùng không? Đây là tên tài khoản thường dùng của tôi, chúng ta sẽ kết bạn chơi chúng nhé!" Phun một tràng dài, cối cùng anh ta nhét vào tay cậu tờ giấy rồi kết thúc bằng mấy cái vỗ vào vai Lưu Thanh Nhiên.
Cậu cầm lấy tờ giấy rồi ậm ừ bước đi. Ủa cái con người này hướng tùm lum hướng tứ phía à, sao lại có thể tự nhiên như ở nhà thể nhỉ. Thôi thì cũng đã nhận rồi, cứ cất đi rồi sau này tính tiếp.
Quay trở lại phòng nghỉ, lúc này mọi người cũng đã chuẩn bị đồ xong sắp sửa trở về căn hộ.
"Thanh Nhiên, đồ của em đây rồi, chúng ta đi thôi" Bạch Nhan nói, tay phải tay trái toàn là túi.
"Để em xách đỡ cho ạ" Lưu Thanh Nhiên đưa tay muốn nhận bớt nhưng Bạch Nhan chỉ đặt vào tay cậu cái túi nhỏ của cậu rồi bảo cậu đi. Lưu Thanh Nhiên cũng đành nghe theo.
Ngồi trên xe, vị trí vấn là như cũ. Cậu và Dương Khanh ngồi một hàng ghế bên trái, hàng bên phải là Chu Thanh Phong.
"Thanh Nhiên" Dương Khanh đột nhiên gọi.
"Dạ?" Cậu ngay lập tức đáp lại.
Dương Khanh không nói gì, chỉ nhìn cậu một hồi lâu, buông một câu: "không có gì" rồi quay đi.
Lưu Thanh Nhiên thắc mắc nhưng cũng không hỏi lại. Đội trưởng nói không có gì thì chính là không có gì, không cần nhiều chuyện.
Xe chạy được một lúc, cơn buồn ngủ ập đến khiến Lưu Thanh Nhiên đật gà gật gù, trồng như sắp nhào ra phía trước.
Dương Khanh thấy vậy thì nói, anh sợ cậu cứ vậy mà đập mặt vào hàng ghế trước thì khổ: "Em buồn ngủ thì cứ ngủ đi, tới nơi anh sẽ gọi"
Lưu Thanh Nhiên nghe vậy cũng gật đầu, dựa đầu vào cửa sổ mà ngủ một chút. Cậu vào giấc rất nhanh, vừa nhắm mắt một chút liền ngủ. Không hẳn là do mệt mà do cậu trước giờ đều vậy, vào giấc nhanh và một khi đã ngủ sâu rồi thì chỉ có nước để cậu tự dậy chứ trời có sập chưa chắc cậu đã biết.
Dương Khanh thấy cậu đã ngủ, lại biết đoạn đường tiếp theo sẽ nhiều ổ gà. Xe đi rung lắc sợ sẽ ảnh hưởng tới cậu lên anh cũng nhẹ nhàng nghiêng đầu cậu tựa vào vai mình. Động tác thành thục lại vô cùng nhẹ nhàng đề không ảnh hưởng đến cậu.
Trên xe lúc này chỉ còn bác tài, Bạch Nhanh và Dương Khanh là còn thức. Những người còn lại đều đã ngủ cả rồi.
Dương Khanh không ngủ, một phần do anh không quá buồn ngủ, phần hơn là do sợ nếu anh ngủ thì cái đầu nhỏ trên vai anh sẽ bị ổ gà xóc đến trượt xuống mất.
Đoạn đường gập ghềnh này tuy không dài nhưng xác thực rất khó đi. Bác tài dù đã cho xe chạy chậm nhưng vẫn không tránh khỏi những xóc nảy.
Cái đầu nhỏ kia rung lắc trên vai, Dương Khanh phải đưa tay giữ lại kẻo rơi mất. Nhúm tóc nhỏ trên đầu cậu cứ liên tục cọ vào cổ anh khiến nơi ấy nhột nhột ngứa ngứa. Một mảng đỏ hiện lên, chẳng biết là do ngứa hay do ngại nữa.
Tiểu kịch trường
Lian: Sp team bạn ới ời ơi, chơi với tui đi mà, tui thích bạn lắm ớ!!!
Dương Khanh: Của tôi, là của tôi! Không cho thích, của tôi!
(*): HK là đội đến từ nước khác vậy nên họ sẽ giao tiếp với đội khác bằng tiếng Anh. Những câu thoại giữa Lưu Thanh Nhiên và Lian đều là tiếng Anh, có thể chap sau sẽ thay đổi bằng /.../ để dễ phân biệt hơn.