3 ngày sau tại sân bay thành phố Xuyên Sương.
"Ài, đến nơi rồi" Duỗi người một cái, Lưu Thanh Nhiên nhìn quanh sân bay thầm cảm thán, cũng thật lớn, không hổ là thành phố phát triển nhất nhì cả nước.
"Được rồi, trước tiên chúng ta sẽ đến khách sạn, mình đã đặt trước 2 phòng rồi, chỉ cần đến rồi nhận phòng thôi." Hà Doanh Doanh từ đằng sau bước đến nói.
"Ừm, vậy để mình gọi taxi"
Lưu Thanh Nhiên nhanh chóng gọi taxi, cả hai di chuyển đến khách sạn nơi hai người sẽ ở trong 3 ngày tới.
"Alo mẹ, con tới nơi rồi, đang trên đường về khách sạn. Cũng không mệt lắm đâu ạ, Doanh Doanh cũng còn tốt." Cậu gọi điện về cho mẹ báo tin.
Nói chuyện một hồi, cậu tắt máy nhìn sang Doanh Doanh đang tựa đầu vào cửa sổ ngủ, có vẻ cô nàng còn khá mệt sau chuyến bay dài vừa rồi. Vì trên máy bay cậu ngủ đủ nhiều nên lên xe cũng không còn cảm giác buồn ngủ. Cậu liền lấy máy chụp một vài bức ảnh đăng lên trang cá nhân.
'Xuyên Sương, ta tới rồi [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]'
Đăng xong bài viết, cậu cất điện thoại vào túi, ngắm nhìn cảnh vật dần chạy qua hai bên đường.
Khách sạn nơi cậu ở cách sân bay 40 phút đi đường nhưng khá gần với nơi diễn ra trận thi đấu của WTB.
30 phút sau, cả hai hiện đang đứng trong sảnh khách sạn Thanh Mai.
Sảnh lớn được trang hoàng lộng lẫy theo hướng hiện đại. Phía trên từng hộp kính trong suốt rũ xuống bao bọc lên nhưng dải hoa hồng đỏ chói phía trong. Trần nhà như dát vàng, bật lên một màu sang trọng kéo xuống tận tường nhà áp kính. Nền nhà có đèn cảm ứng, mỗi bước chân là một màu sắc hiện ra vô cùng sinh động.
Tòa khách sạn có tổng cộng 30 tầng với tầng trệt là sảnh lớn, tầng hai là nhà hàng với vô vàn món ăn và thường xuyên tổ chức những buổi buffet lớn. Tầng năm là nơi những quán bar ngự trị. Trên sân thượng là hồ bơi lộ thiên, chia ra hai khu vực trẻ em và người lớn. Còn lại các tầng là phòng dành cho khách. Khách sạn có hơn 200 phòng, mỗi tầng khoảng 9 phòng.
Cậu và Doanh Doanh đặt hai phòng ở tầng 20, view vừa đẹp, hướng tòa nhà hình trứng lớn nhất thành phố, phía sau đó là tòa tháp nhọn cao chọc trời, đến tối lại bật đèn lung linh nhiều màu, biểu tượng của thành phố.
Lên được trên phòng, cậu bỏ hết đồ ra một bên, lao thẳng lên giường nằm lăn lộn.
Cái giường độ đàn hồi cũng tốt, cậu vừa nhảy lên liền bị bật lên một khoảng.
"Aaa, thoải mái..." Cậu nằm trên giường tầm nửa tiếng liền bò dậy đi tắm. Khi tắm xong cũng là 5 giờ chiều.
Trời ở đây tối khá muộn, 6 giờ nhưng vẫn còn khá sáng sủa. Cảm thấy hơi đói, Lưu Thanh Nhiên liền rủ Doanh Doanh đi ăn tối ở bên ngoài, lâu rồi cũng không ăn mấy món lề đường, có hơi thèm.
30 phút sau, cả hai có mặt tại một quán bán bánh tráng, có cả xiên bẩn và một vài món khác.
Ngồi xuống bàn, cậu liền gọi ba đĩa bánh tráng trộn, ba cái bánh tráng nướng, hai trái bắp nướng, hai đĩa bắp xào, một phần xiên bẩn, hai phần cơm cháy trộn, hai que xúc xích phô mai, hai ly xoài lắc và hai ly trà tắc. Thực ra cậu còn muốn gọi tiếp nhưng Doanh Doanh đã cản cạu lại, nói ăn hết lại gọi.
Cô bán hàng còn phải trợn mắt vì số thức ăn cậu gọi.
Một lúc sau thức ăn dần được bê lên, phải hai bàn ghép lại mới đủ chỗ để xếp. Hai người vừa ăn vừa thảo luận về trận đấu sắp diễn ra vào ngày mai.
Vào 8 giờ sáng ngày mai sẽ diễn ra trận thi đấu giữa hai đội WTB và BKT. Hai đội được đánh giá ngang tài ngang sức, vì chưa từng chạm trán nhau trước đây nên chưa thể dự đoán trước chiến thắng sẽ thuộc về ai.
Đội BKT với lối đánh tốc chiến tốc thắng, với những con tướng mạnh đầu game và ổn định suốt trận đấu, dễ dàng tạo đột biến và gây áp lực cho đối thủ.
Còn về WTB, với châm ngôn 'rừng nhà mình là của mình - rừng nhà bạn cũng là của mình' nên rất có thể sẽ sử dụng những con tướng cơ động, dễ dàng di chuyển đảo đường liên tục tạo lợi thế, kéo dài thời gian càng lâu lợi thế càng nhiều.
Một bên đánh nhanh thắng nhanh với một bên chậm mà chắc, thật khó để nói bên nào sẽ dành thắng lợi. Là trận chung kết Đấu Trường Danh Vọng, đội nào cũng mong muốn được cầm trong tay 'Gươm-Khiên danh vọng' cao quý.
Thảo luận một hồi, cả hai cũng đã ăn xong số thức ăn trên bàn, mặc dù hầu như toàn là Lưu Thanh Nhiên ăn nhưng cậu cũng chỉ mới lửng bụng, còn tính gọi tiếp thì doanh doanh cản lại, nói
"Lát ăn cái khác, nơi này còn nhiều món ngon, đi một lát sẽ lại có món khác"
Nghe cũng có lý nên cậu cũng thôi, bữa này Lưu Thanh Nhiên mời nên cậu đứng lên trả tiền.
Hai người đi dạo một chút cho tiêu thực, lại gặp một quán bán đồ nướng liền tấp vào. Quét qua quán đồ nướng, mắt cậu lại đập vào quầy bán takoyaki, thế là lại tấp vào ăn. Kết thúc bữa tối bằng một ly trà sữa, bụng cậu muốn tròn lên một vòng.
Người ta nói căng da bụng thì trùng da mắt, ăn xong rồi Lưu Thanh Nhiên lại thấy buồn ngủ, Doanh Doanh cũng bất lực với con người này. Cả hai đi dạo một lát rồi về lại khách sạn.
Sáng ngày hôm sau tại nhà thi đấu Khánh Vương, một đám đông người tụ tập tại cửa chính. Mặc dù mới chỉ gần 7 giờ, còn tới hơn một tiếng nữa mới bắt đầu thi đấu nhưng những fan hâm mộ của hai đội đã túc trực sẵn ở đó để có thể bắt trọn từng khoảnh khắc của thần tượng của mình.
Hai người Lưu Thanh Nhiên cũng giật mình khi thấy cảnh này. Bước vào trong, cậu liền tìm người tên Bạch Nhan, người đã gửi lời mời chơi chuyên nghiệp đến cậu.
Dựa vào ảnh đại diện, cậu nhanh chóng tìm được Bạch Nhan. Người kia một thân cao gầy, áo trắng quần đen không nhàm chán mà trông còn rất thư sinh, ngũ quan nhẹ nhàng thanh thoát nhưng không quá nữ tính, đủ ôn nhu.
Thấy cậu lại gần, người kia cũng nhận ra mà tiến tới.
"Xin chào, anh là Bạch Nhan đúng chứ?" Lưu Thanh Nhiên lên tiếng trước.
"Phải, là tôi. Cậu là Diamond?" Bạch Nhan bên này khá bất ngờ, không nghĩ cậu ở ngoài lại nhỏ bé như vậy.
"Vâng, tôi là Lưu Thanh Nhiên, anh có thể gọi tôi là Thanh Nhiên."
...----------------...
Tiểu kịch trường
Bạch Nhan: 1m83
Dương Khanh: 1m87
Lý Châu Yên: 1m90
Chu Thanh Phong: 1m80
Mạch Xuyên: 1m78
Nhất Dương: 1m84
....
Lưu Thanh Nhiên: 1m69. Cư nhiên trở thành người nhỏ bé nhất đội.
"..."
"Tôi không phục!!!"