Lỡ Hốt Luôn Nam Thần Giới Esports

Chương 11




"Ya hú, tôi tới rồi đây ToTo Sky!" Mạch Xuyên vừa xuống xe đã hô lớn làm người xung quanh chú ý đến cậu.

Cốc

"Au!" Bỗng dưng một cơn đau nhói xuất hiện ngay trán khiến cậu ta ôm đầu.

"Không được nói lớn vậy biết chưa?" Lý Châu Yên chống hông nhìn cậu ta nói.

"Vưng..." Mạch Xuyên bĩu môi, xoa xoa cái trán.

"Được rồi, mọn người đứng ở kia đợi nhé, tôi đi mua vé chút rồi qua" Lý Châu Yên nói rồi liền chạy đi.

Đám người cũng di chuyển đến nơi bóng râm. Hôm nay trời trong xanh, ít mây, rất thuận lợi cho chuyến đi chơi.

Tầm 5 phút sau, Lý Châu Yên quay lại với 6 chiếc vé trên tay, chia ra cho mỗi người một cái. Cả đám bắt đầu chuyến đi chơi trong tâm thế hào hứng.

Bắt đầu với chuyến tham quan ở sở thú, Lý Châu Yên dẫn đầu, cầm tấm bản đồ sở thú vừa được phát lên bắt đầu đi.

Các chuồng thú sẽ được ngăn cách với bên ngoài bởi tấm kính cường lực siêu dày, đảm bảo an toàn cho khách tham quan và thú bên trong. Đối với một số loài sẽ sử dụng rào chắn, cũng có thể vào cho ăn nếu là loài vô hại.

Bước chân vào sở thú, trước mắt họ là một cặp báo hoa lớn đang nằm liếm lông gần mặt kính, phía sau là vài con đang tụ tập uống nước. Con nào con nấy to lớn, chiều dài áng chừng hơn mét rưỡi.

"Waa, nhìn giống đội trưởng ghê ha, ngầu quá xá!" Mạch Xuyên vừa vào mắt đã sáng lên, cố kiềm nén cảm giác muốn chạy lung tung trong lòng.

"Ừm ừm, đúng là rất giống" Lưu Thanh Nhiên bên cạnh nhỏ giọng tán đồng.

Dương Khanh đằng sau tiện tay đưa điện thoại lên chụp vài tấm, trong lòng thầm cảm thán: 'Đứa trẻ này...cũng được ấy chứ'

"Được rồi, tiếp theo chúng ta sẽ tới...À, là cá sấu" Lý Châu Yên thông báo địa điểm tiếp theo, cả bọn nhanh chân di chuyển đến.

"Giống cậu ghê đó Chu Thanh Phong, xấu hoắc, y như nhau" Mạch Xuyên không bỏ lỡ bất kì cơ hội nào để trêu chọc anh bạn Chu Thanh Phong.

"Nói cái gì đó, tên nhóc này!!!" Chu Thanh Phong thực muốn cốc đầu cậu ta một cái, nhưng rất tiếc Mạch Xuyên đã nhanh chân trốn ra sau người Lý Châu Yên.

"Coi như cậu hên đó!" Chu Thanh Phong tức đến thở phì phò.

"Blè" Mạch Xuyên lè lưỡi trêu tức cậu ta.

"Được rồi tiểu Xuyên" Lý Châu Yên bất lực ngăn hai con người đang chuẩn bị làm một trận lại, kéo Mạch Xuyên ra phía trước.

Lưu Thanh Nhiên cứ như lần đầu được thấy, mắt sáng quắc như đèn pha ô tô làm tên đội trưởng nào đó trong vô thức chụp hình lia lịa.

Nhất Dương, người im hơi lặng tiếng từ nãy đến giờ lúc này đang check in địa điểm, gửi về cho bạn gái.

Cả đám tiếp tục kéo nhau đến khu vực dành cho bầy khỉ, lúc này là đến Chu Thanh Phong lên tiếng.

"Ôi trời Mạch Xuyên, sao cậu lại ở trong đó với khỉ vậy?"

"Nè! Tui có ở trong đó đâu?" Mạch Xuyên chống nạnh, nhíu mày chu môi nói.

"Ồ, ra là nhìn nhầm, tại cậu giống mấy còn khỉ quá thôi" Chu Thanh Phong cười khoái chí khi thấy gương mặt phồng mang trợn mắt của người kia.

"Cậu muốn ăn đánh đúng không?" Mạch Xuyên muốn nhào vô combat một trận với cậu ta.



"Hai cái đứa này, lớn rồi cứ như trẻ con vậy" Lý Châu Yên đang rất bất lực.

Tham quan một vòng, cả bọn đến với khu động vật vô hại. Ở khu này, khách tham quan có thể vào cho động vật ăn những thức ăn được nhân viên chuẩn bị sẵn.

"Hú hú, Thanh Nhiên đi với tôi, xem con Capybara to quá trời luôn kìa!!!" Mạch Xuyên một tay cầm giỏ trái cây, tay còn lại kéo Lưu Thanh Nhiên cùng đi.

"Vâng!" Lưu Thanh Nhiên lần đầu thấy loài động vật này, cũng khá hào hứng xem.

"Hai đứa đi từ từ thôi đấy" Lý Châu Yên không yên tâm nói vọng lại.

"Em biết rồi mà" Mạch Xuyên đáp.

Hai người vào trước, cầm giỏ thức ăn cho từng bé Capybara ăn. Loài này cũng thật lạ, trông thì như con chuột, lại to như thế, trông còn rất vô tri làm Lưu Thanh Nhiên thích thú không thôi.

"Thanh Nhiên, chụp một bức nhé?" Mạch Xuyên kéo tay cậu tới bên cạnh một bé Capybara đang nhai dưa, hào hứng nói.

"Được ạ" Lưu Thanh Nhiên cũng không từ chối, cả hai vào vị trí, ghé đầu lại hai bên của bé Capybara kia, cười thật tươi rồi nhấn chụp.

"Oa, Thanh Nhiên lên hình đẹp quá nè!" Mạch Xuyên thích thú nhìn tấm hình.

Lưu Thanh Nhiên được khen có hơi ngại, quay sang nói

"Anh cũng đẹp lắm ạ!"

"Haha, Thanh Nhiên dễ thương quá đi. Nào, chúng ta qua bên kia nhé, là khu của thỏ" Mạch Xuyên kéo tay cậu chuẩn bị chạy đi.

"A-không đợi mọi người sao ạ?"

"Không sao đâu, họ theo sau chúng ta ngay ấy mà, nếu không thì chúng ta báo trước một tiếng" Nói rồi, cậu ta liền chạy về chỗ Lý Châu Yên đám người, nói một tiếng rồi chạy lại kéo cậu đi.

"Được rồi, ta đi thôi"

Cả hai tiến đến khu vực những bé thỏ đang nằm nhai cỏ, đáng yêu hết sức.

Trước khi tiến vào, nhân viên đã có một số căn dặn về việc tiếp xúc với thỏ. Khi tiến vào bên tron cũng có một số nhân viên túc trực ở đó để hướng dẫn về cách ẵm, cho ăn hay làm quen với chúng hết sức tận tình.

Sau một hồi được hướng dẫn, Lưu Thanh Nhiên đã có thể ẵm được bé thỏ đầu tiên. Bé rất ngoan, không quẫy đạp nhiều, lại có chút dính người.

"Thanh Nhiên, nhìn nè!" Mạch Xuyên đột nhiên gọi.

Cậu vừa ngước lên, khuôn mặt liền bị chụp lại làm cậu ngơ ngác.

"Haha, Thanh Nhiên dễ thương quá đi" Mạch Xuyên cười lớn, chạy tới chỗ cậu ngồi, nói nói.

"Thanh Nhiên đẹp thiệt luôn á, chụp kiểu gì cũng đẹp cả, siêu ăn ảnh luôn"

"K-không có đâu mà" Lưu Thanh Nhiên được khen mà lỗ tai đỏ bừng, có dấu hiệu lan xuống cổ.

"Hừm...không được, dễ thương thế này không thể để lộ ra ngoài được. Sẽ bị nhòm ngó mất thôi" Mạch Xuyên tự nói, lại gật gù tự cho là hợp lý.

Lưu Thanh Nhiên thực muốn trốn đi ngay lập tức, ngại quá đi mất.

Bé thỏ trên tay đột nhiên có biểu hiện lạ, cậu liền gọi nhân viên gần đó đến giúp đỡ.



"Bạn không cần lo lắng nhé, thỏ nghiến răng thế này là do bé cảm thấy thoảng mái đó. Có vẻ bé này rất thích bạn đó" Nhân viên vui vẻ nói.

"Vâng" Lưu Thanh Nhiên nghe vậy cũng vui vẻ, lại càng thích hơn bé thỏ trong tay.

Đám người đi đằng sau cũng dần di chuyển đến đây, người nào người nấy xách theo giỏ trái cây trông thú vị vô cùng.

Ngồi chơi một chút, cả bọn lại tiếp tục di chuyển. Đi một vòng đến hết sở thú cũng là lúc mặt trời lên giữa đỉnh đầu. Cả bọn kéo nhau đến nhà hàng đã gọi trước đó.

Nhanh chóng giải quyết bữa trưa, nghỉ ngơi một lúc cả bọn liền kéo nhau đến khu trò chơi mạo hiểm.

"Wào, tàu lượn siêu tốc ở đây nhìn...kích thích quá!!!" Mạch Xuyên nhìn đường ray của tàu mà tay chân co rút, muốn ngay lập tức trèo lên thử sức.

"Ồ ô, tôi muốn ngồi hàng ghế đầu!" Chu Thanh Phong hào hứng nói.

"Tránh ra tránh ra, là của tôi!" Mạch Xuyên không nhường nhịn, liền muốn dành.

"Cậu hả, thôi thôi, con nít con nôi, ra đằng sau ngồi đi em" Chu Thanh Phong ra vẻ người lớn, vỗ vai Mạch Xuyên nói.

"Nói ai con nít hả cái tên kia?" Mạch Xuyên muốn bùng nổ, cậu lớn rồi mà, có phải con nít đâu!

"Được rồi được rồi, mua vé trước đã rồi tới lúc đó lại tính chỗ ngồi." Lý Châu Yên lần nữa đứng lên giảng hòa.

Sau khi mua vé rồi chia cho mỗi người, 6 người sẽ chia làm 3 cặp ngồi 3 xe.

"Em, em ngồi với anh Yên!" Mạch Xuyên hào hứng kéo kéo tay Lý Châu Yên nói.

"Được rồi được rồi, ngồi với em" Lý Châu Yên cũng không ý kiến gì.

"Đội trưởng, em ngồi với anh nhé" Chu Thanh Phong tiến lại, cọ cọ vai với Dương Khanh làm anh nổ da gà.

"Tránh, tôi ngồi với Lưu Thanh Nhiên." Dương Khanh quăng cho Chu Thanh Phong một câu rồi đi tới chỗ Lưu Thanh Nhiên.

"Ngồi với cậu được chứ?"

"À dạ được" Lưu Thanh Nhiên bất ngờ, đầu nhảy tùm lum chữ.

"Aaa, đội trưởng đáng ghét, anh không ngồi với tui thì cũng phải để Thanh Nhiên ngồi với tui chứ..." Chu Thanh Phong rên rỉ ai oán.

"Người khác lên hết rồi cậu còn đứng đó"Nhất Dương đi tới vỗ cái bốp vào vai cái người đang đứng rên rỉ ở kia.

Chu Thanh Phong bị gọi, nhìn lại cả hàng xe chỉ còn mỗi mình đành hậm hực đi lên.

...----------------...

Tiểu kịch trường

Lưu heo: Aaa, không mặc đâu!

Dương sở Khanh: Quần này hợp với em lắm, có cái mũi heo dễ thương lắm mà, mặc đi bé.

Lưu heo: Không!!!