Vòng qua sàn nhảy hỗn loạn, xuyên qua một lối đi bí mật, Cận Chu và Dương Thời Dữ đến khu vực VIP nguy nga lộng lẫy nhất trong quán bar.
Ghế lô của khu VIP có lớn có nhỏ, ghế lô nhỏ có sức chứa khoảng mười người đổ lại, thích hợp cho những buổi tụ họp nhỏ, ghế lô lớn thì có không gian rộng rãi, tổ chức tiệc rượu cũng không thành vấn đề.
Sòng bạc giả được bố trí ở ghế lô lớn nhất trong quán bar, có thể đặt được tám cái bàn đánh bạc, có sức chứa hơn một trăm người.
Đẩy cánh cửa nặng nề của ghế lô ra, âm thanh ồn ào và mùi thuốc lá ngột ngạt xông thẳng về phía này, Cận Chu giơ tay xua đi cái mùi mà Dương Thời Dữ không thích, đảo mắt một vòng quanh ghế lô, hỏi cậu trai đang đứng canh giữ cửa: "Vương Đại Vinh đâu?"
"Vừa đến liền thua sạch hết tiền." Cậu trai nói: "Nợ người khác mấy ngàn tệ, hiện tại đang rút tiền ở bên ngoài, có đàn em đi theo."
Không có Cận Chu ở đây, đám đàn em đương nhiên không dám manh động, chỉ có thể giám sát người một cách chặt chẽ.
Cận Chu gật đầu, vì Vương Đại Vinh nợ tiền của người khác, vậy có người đi theo cũng không có gì kỳ lạ, sẽ không khơi dậy sự cảnh giác của hắn ta.
Nhưng mà bắt người ở bên ngoài có chút bất tiện, nên đợi người quay về rồi mới động thủ.
Một khi Vương Đại Vinh rút tiền từ máy ATM, phía cảnh sát sẽ liền tra ra được tung tích của hắn ta, vì vậy Cận Chu phía bên này cũng phải tốc chiến tốc thắng mới được.
"Kêu người nhanh chóng đưa Vương Đại Vinh trở lại." Cận Chu bỏ lại một câu, sau đó bước vào ghế lô, hòa vào trong những con bạc nửa thật nửa giả.
Hầu hết những người có mặt tại sòng bạc đều là những anh em thân quen của Cận Chu, nhưng ngoài ra, sòng bạc giả này vẫn thu hút một số con bạc thực sự.
Cận Chu từng chứng kiến nhiều người tán gia bại sản vì cờ bạc, cuộc sống của những người này rất khốn cùng túng quẫn, nhưng họ vẫn không ngừng đánh bạc.
Cận Chu cũng từng cảm thấy khó hiểu, lẽ nào bọn họ thật sự không biết cờ bạc là vực thẳm sao? Sau này mới phát hiện hóa ra không phải vậy, bọn họ chỉ là không muốn thừa nhận bản thân đã chọn sai con đường.
Cận Chu hiểu rõ những người này, vì vậy cậu mới có thể nghĩ ra một phương pháp mà ngay cả phía cảnh sát cũng không dám dùng, để dụ Vương Đại Vinh cắn câu.
"Anh Cận." Người đi ngang qua Cận Chu đều chào hỏi cậu một tiếng, sau đó hiếu kỳ nhìn Dương Thời Dữ đang ở phía sau cậu.
Cận Chu đột nhiên phản ứng lại, chỉ trong một chốc lát, nhưng tin tức cậu dẫn theo vợ đến chắc hẳn đã lan truyền khắp cả quán bar.
Cậu vốn dĩ cũng không có tính đến chuyện này, chỉ là muốn trêu chọc Dương Thời Dữ mà thôi, nhưng chuyện đã lan truyền rộng rãi, cậu đương nhiên không thể để cho anh em cảm thấy rằng mắt nhìn của cậu không tốt.
Cận Chu ở trong lòng đánh lên bàn tính nhỏ, đang suy nghĩ làm sao để người khác chú ý đến khí chất không hề bình thường của Dương Thời Dữ, thì nghe thấy Dương Thời Dữ ở phía sau hỏi: "Cậu có chắc đây là sòng bạc giả không?"
"Đúng vậy." Cận Chu dừng bước, quay đầu lại nhìn Dương Thời Dữ, "Bắt được Vương Đại Vinh, sòng bạc này sẽ lập tức giải tán."
"Còn số tiền mà Vương Đại Vinh đã thua thì sao?" Dương Thời Dữ hỏi.
"Mời các anh em ăn khuya." Tiền của người khác sẽ được trả lại, sẽ không lấy một đồng nào.
Nhưng vì một mình Vương Đại Vinh mà tốn công tốn sức như vậy, Cận Chu đương nhiên phải khao anh em một bữa rồi.
"Cận Chu." Dương Thời Dữ nhíu mày, một bộ dạng trong mắt không thể chứa nổi một hạt cát, "Cậu như vậy là bất hợp pháp."
Cận Chu đã từng tiếp nhận rất nhiều vụ kiện tụng ở tòa án nhân dân, nhưng không biết là trùng hợp hay không, mà cậu chưa từng gặp qua Dương Thời Dữ.
Dương Thời Dữ là thẩm phán tòa án, chỉ xét xử các vụ án hình sự, mà đa phần các vụ án hình sự đều đã có nhân chứng vật chứng rõ ràng, hầu như không có chỗ cho luật sư phát huy.
Mỗi lần Cận Chu đến xem phiên tòa của Dương Thời Dữ, cậu đều sẽ tưởng tượng nếu cậu là luật sự biện hộ, cậu sẽ lựa chọn chiến lược bào chữa như thế nào, nhưng chứng kiến Dương Thời Dữ đã xét xử nhiều vụ án như vậy, cậu hiếm khi thấy Dương Thời Dữ chấp nhận ý kiến bào chữa của luật sư.
Đây không phải là do thẩm phán có sự thiên vị chủ quan, mà là trong giai đoạn thẩm tra khởi tố, cơ quan kiểm sát đã xác định một cách khách quan bản chất của vụ án, nếu luật sư muốn lật lại vụ án, thì chỉ có thể tìm sơ hở của cơ quan kiểm sát, mà đây là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Nhưng tình huống hiện tại không giống như vậy.
Tình tiết của "vụ án" trước mắt vô cùng phức tạp, nhưng không phải Dương Thời Dữ nói một câu bất hợp pháp, thì liền bất hợp pháp.
Cận Chu ung dung hỏi Dương Thời Dữ, "Anh muốn phán tôi tội gì, thưa ngài thẩm phán đại nhân?"
Dương Thời Dữ liếc nhìn tình hình xung quanh, vẫn cau mày, nhưng lại không nói lời nào.
"Tổ chức đánh bạc sao?" Cận Chu tuỳ ý phán cho mình một tội danh, "Nhưng mục đích của tôi đâu phải là kinh doanh kiếm lời."
Nếu việc dựng hiện trường đánh bạc giả là bất hợp pháp, thì tình tiết như vậy lẽ ra không được xuất hiện trong bất kỳ bộ phim điện ảnh, truyền hình nào.
Mặc dù sòng bạc giả này có những con bạc lai lịch bất minh trà trộn vào, nhưng những người này cho dù có bị bắt thì cũng chỉ bị tạm giam hành chính, sẽ không cấu thành phạm tội.
Cận Chu sở dĩ thành thạo như vậy, là bởi vì chuyện này có rất nhiều chỗ sơ hở để bào chữa, không phải Dương Thời Dữ muốn phán sao thì phán.
"Nhưng nếu cậu không trả lại tiền cho Vương Đại Vinh, có thể cấu thành lừa đảo." Dương Thời Dữ nói.
"Có người bị hại báo án không?" Cận Chu hỏi.
"Lập án có thể không cần tới người bị hại." Dương Thời Dữ nói.
"Không có người bị hại, làm sao có thể điều tra rõ chân tướng vụ án?" Tốc độ nói của Cận Chu càng lúc càng nhanh, một cổ kích động khó tả tập kích tới đại não cậu.
Đó là một cảm giác gây nghiện, mà Cận Chu chưa từng trải qua trong bất kỳ cuộc tranh luận nào tại tòa án.
Cậu thầm mong Dương Thời Dữ tiếp tục nói, nói đến mức khiến cậu không còn đường cãi, phán cho cậu một tội danh nghiêm trọng, bỏ tù cậu vô thời hạn......
Nhưng mà Dương Thời Dữ lại trầm mặc xuống, bởi vì quả thật giống như Cận Chu đã nói, không biết Vương Đại Vinh đã thua hết bao nhiêu tiền, tất cả chỉ là lời nói suông.
"Bắt được người thì trả lại tiền cho hắn ta." Dương Thời Dữ ngừng thảo luận với Cận Chu, "Cậu là một luật sư, đừng nghĩ tới việc lợi dụng lỗ hổng của pháp luật."
Tòa án play vừa được trình diễn, thẩm phán liền quẳng gánh không làm nữa, cảm giác hưng phấn tan biến như thủy triều, nhưng Cận Chu chỉ mất hứng trong nháy mắt, tâm trạng liền không tệ nhếch khóe miệng, nhìn Dương Thời Dữ nói: "Anh biết tôi là luật sư."
Đây vẫn là lần đầu tiên Cận Chu nghe chính miệng Dương Thời Dữ thừa nhận thân phận luật sư của cậu.
Mối quan hệ giữa con người với nhau rất tế nhị.
Hai người đã lâu ngày không liên hệ WeChat, chỉ có thể thông qua vòng bạn bè biết được tình hình gần đây của đối phương, "Tôi đăng lên vòng bạn bè, liền mặc định anh đã biết" ——— Đây là nhận thức từ một phía, chỉ khi đối phương chính miệng thừa nhận đã biết, thì đơn phương nhận thức mới trở thành cùng chung nhận thức.
Dương Thời Dữ luôn thờ ơ với Cận Chu, nên Cận Chu chỉ có thể mặc định rằng Dương Thời Dữ biết cậu là một luật sư.
Cho dù mặc định của cậu đã chắc chắn đến 99,99%, nhưng khi nghe chính miệng Dương Thời Dữ nói ra, cảm giác vẫn không giống nhau.
Bây giờ mặc định đơn phương đã trở thành ngầm hiểu từ hai phía, Cận Chu cuối cùng có thể chắc chắn, vào một thời điểm hoặc nhiều thời điểm nào đó mà cậu không biết, cậu đã xuất hiện trong suy nghĩ của Dương Thời Dữ.
"Tôi không có mù." Ánh mắt của Dương Thời Dữ dừng lại ở đuôi mắt Cận Chu, không biết tại sao nó lại đang nhảy nhót kích động.
"Đúng, anh nhìn thấy tôi." Cận Chu cười nói, "Trước đây không phải nói tôi là đồ lưu manh sao?"
"Nếu cậu trở thành một luật sư chỉ để lợi dụng lỗ hổng của pháp luật" Dương Thời Dữ nói, "Vậy cũng chẳng khác gì một lưu manh."
Luật sư cũng được, lưu manh cũng được, dù sao Cận Chu cũng không quan tâm.
Cậu vòng tay qua vai Dương Thời Dữ, giống như không có xương treo nửa người lên trên người Dương Thời Dữ: "Đừng nghiêm túc như vậy, đại thẩm phán Dương, đi thôi, tôi dẫn anh đi chơi vài ván."
Bên cạnh hai người có một bàn chơi Tài Xỉu, Cận Chu khoác vai Dương Thời Dữ, dẫn hắn đi qua đó, đàn em cạnh bàn lập tức muốn nhường ghế, nhưng bị Cận Chu ấn trở lại, chỉ cầm lấy một con chip từ trên bàn, hỏi Dương Thời Dữ: "Đặt cược bên nào?"
Con chip nhẹ nhàng đảo qua đảo lại giữa các ngón tay của Cận Chu, giống như đang biểu diễn xiếc tay, động tác rất điêu luyện.
Dương Thời Dữ rũ mắt xuống, nhìn những ngón tay điêu luyện, cau mày hỏi: "Cậu thường chơi mấy cái này?"
"Đúng vậy." Cận Chu thản nhiên nói, "Hoàng đổ độc (*) mình đầy kinh nghiệm."
Tầm mắt rũ xuống ngay lập tức chuyển lên khuôn mặt Cận Chu, mang theo sự kinh ngạc, hoang đường cùng một chút khó tin.
Cận Chu bị biểu cảm của Dương Thời Dữ chọc cười, bật cười thành tiếng: "Tôi nói cái gì anh liền tin cái đó, sao anh có thể làm thẩn phán được vậy?"
Vừa dứt lời, Cận Chu liền cảm thấy sau gáy truyền đến một trận đau nhứt.
Cậu vẫn luôn treo ở trên người Dương Thời Dữ, nhưng không ngờ lại vừa thuận tiện để Dương Thời Dữ túm gáy cậu lên như xách một con mèo.
"Này, nhẹ chút nhẹ chút, các anh em đều đang nhìn kìa!" Cận Chu nhíu mày đứng thẳng người dậy, hạ giọng nói: "Anh chừa cho tôi chút mặt mũi đi!"
Hổ Tử đã hiểu lầm rồi, không thể để những anh em khác hiểu lầm thêm nữa.
Nhưng mà, Dương Thời Dữ vẫn không có buông Cận Chu ra, ngược lại càng dùng sức, bẻ đầu cậu sang một hướng khác, trầm giọng nói: "Là Vương Đại Vinh."
Cận Chu nhìn theo tầm mắt của Dương Thời Dữ, chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung niên gầy gò lén lút thậm thụt đi vào ghế lô, nhìn đông ngó tây quan sát tình huống bàn đánh bạc.
Cận Chu không khỏi có chút sững sờ, lần cuối cùng cậu nhìn thấy Vương Đại Vinh, là tại phiên tòa xét xử vụ án tai nạn xe hơi của cha mẹ.
Vương Đại Vinh bị cảnh sát toà án áp giải lên tòa, vừa nói chuyện liền bắt đầu lau nước mắt, bày tỏ lời xin lỗi với gia đình Cận Chu.
Lúc đầu, Cận Chu không thể hiểu được, tại sao Vương Đại Vinh lái xe đâm chết hai người, mà chỉ ngồi tù có sáu năm.
Thẩm phán phụ trách phiên tòa vì quan tâm đến cảm xúc của cậu, cũng đặc biệt giải thích, bởi vì hầu hết tội gây tai nạn giao thông là do vô ý, tính chủ quan cố ý rất nhỏ, khác biệt rất lớn so với tội cố ý giết người.
Cận Chu không cảm thấy sự ác ý của Vương Đại Vinh đối với gia đình cậu, từ đầu tới cuối luôn cho rằng sự cố năm đó là một tai nạn ngoài ý muốn.
Nhưng nhìn dáng vẻ trầm mê trong sòng bạc của Vương Đại Vinh, cậu chỉ cảm thấy một cổ khí lạnh lướt khắp cơ thể, mà cậu biết rõ cổ khí lạnh này là ác ý của cậu đối với Vương Đại Vinh.
"......!Cận Chu......!Cận Chu!"
Giọng nói của Dương Thời Dữ đột ngột kéo lại dòng suy nghĩ của Cận Chu, cậu vứt con chip trong tay xuống, hất cằm về phía những người anh em đang chờ tín hiệu ở xung quanh: "Bắt người."
_______________
(*) Hoàng đổ độc: Raw 黄赌毒 là đề cập đến các hiện tượng bất hợp pháp và tội phạm của mại dâm, bán hoặc phổ biến thông tin khiêu dâm, cờ bạc, mua bán hoặc sử dụng ma túy..