“Hai, ba.” Nhân viên cấp cứu hô nhịp để khiêng nạn nhân từ trên băng ca sang giường bệnh.
“Nghe nói bị tai nạn giao thông.” Một người phụ nữ lên tiếng.
Yến Nhi lúc này bước nhanh tới. Cố gắng len lỏi qua các y tá và những người trước mặt, cô cuối cùng cũng thấy được mọi việc đang diễn ra. Nạn nhân là nam giới, giờ thì cô đã khẳng định được rồi. Sau nhiều khoảnh khắc bị cản trở tầm nhìn bởi bóng lưng của các y tá và bác sĩ đang tiến hành cấp cứu nạn nhân, cuối cùng cô cũng nhìn thấy được khuôn mặt người đàn ông đang thở oxy qua mặt nạ dưỡng khí.
“Nhi.” Một tiếng nói vang lên.
Bị bàn tay nào đó tác động lên vai, Yến Nhi liền quay lại. “Anh.” Là anh, là anh đang đứng đây, chứ không phải là người đang nằm trong phòng.
Nhật Minh ngạc nhiên khi thấy Yến Nhi ôm chặt lấy mình.
“Anh biết là em lo lắm không?” Cô xúc động nói. “Em tưởng người nằm trong đấy là anh.” Nước mắt cô lưng tròng. “Họ bảo là bác sĩ Minh, nên em nghĩ anh bị tai nạn.”
Anh nhíu mày nghĩ ngợi. “À, không phải.” Anh khẽ cười. “Lúc nãy ở hiện trường tai nạn, anh thuật lại tình trạng của nạn nhân. Mọi người hô tên anh để dễ dàng tiếp nhận thông tin mà thôi.” Kiểu như những gì anh nói được chứng thực và mọi người dễ dàng thực hiện thao tác cấp cứu kịp thời hơn.
Vậy là do cô hiểu lầm rồi.
Anh khẽ cười. “Anh làm em lo lắng rồi.”
Nghe anh thuật lại mọi chuyện nên giờ cô hiểu rồi. “Máu này là của anh chàng kia.” Thế mà nhìn vết máu trên áo anh, cô cứ nghĩ anh bị thương ở đâu đó.
Người tài xế lái xe tải bất ngờ đột quỵ, sau đó xe mất lái lao cắt mặt qua xe anh rồi đâm vào gốc cây bên vệ đường. Nhanh chóng xuống xe tiến hành gọi xe cứu thương, kiểm tra, cấp cứu nạn nhân, anh lúc ấy vô tình dính phải máu của người bị nạn.
“Ơ, hoa.” Sau khi hoàn tất thủ tục ra viện, vừa mở cửa xe, cô đã thấy một bó hoa hồng nằm trên ghế phụ.
Anh mỉm cười. “Anh mua tặng em, nhưng tình thế lúc nãy hoảng loạn quá, nên anh quên mất.” Anh vội lái xe chạy theo xe cứu thương, rồi lao nhanh vào khu cấp cứu nên quên béng việc tặng hoa cho cô.
“Mà anh, bác sĩ Huy bảo có tin vui.” Cô bỗng tò mò. “Là tin gì vậy anh?”
Anh vừa lái xe, vừa đáp. “À, anh ấy bảo tim em không bị tổn thương gì sau vụ tai nạn. Tình trạng có vẻ tốt, nên không cần lo lắng.”
“Vậy hả.” Thế mà cô tưởng có tin gì vui.
Thấy nét mặt cô như hụt hẫng, anh liền lém lỉnh nói. “Nếu em thích có tin vui như vậy, tối nay chúng ta có thể cùng nhau tạo ra.”
Cô hiểu ẩn ý gian manh của anh. “Đáng ghét.” Nhưng sao người cô lại nóng hừng hực như thế này. Xe có bật điều hòa kia mà.
Thế rồi thời gian qua đi, vì vụ tại nạn của cô xảy ra, nên cả cô và anh đều nhất trí tiến hành đám cưới sớm hơn dự định. Vào một ngày thu mát mẻ, trời trong xanh, nắng ấm áp, đám cưới của cô và anh được tổ chức tại resort Heaven, một resort sang trọng, xinh đẹp bên bờ biển Thanh Hải.
Khách mời chỉ là những người thân quen, nên chỉ tầm hơn trăm người thân thiết của hai bên tới dự. Mọi khâu tổ chức đều được hai người giao lại cho resort, do vậy cả hai không tốn nhiều công sức cho việc chuẩn bị lễ cưới.
“Trắng, mọi thứ phải trắng. Nếu tô điểm, chúng tôi chỉ cho phép thêm màu xanh nhạt”, nhớ lại lời anh nói mà cô chỉ biết cười. Người gì mà hung hăng dễ sợ.
“Em cười gì vậy?” Nhật Minh lúc này đi vào phòng trang điểm.
Cô quay lại. “Nghĩ về anh.”
Anh vòng tay qua eo cô. “Anh hạnh phúc lắm. Nếu như đây chỉ là giấc mơ thì sao?” Nhiều lúc anh không tin là thật.
Cô mỉm cười. “Vậy thì chúng ta đừng tỉnh dậy.”
“Hai đứa nó đâu rồi nhỉ?” Thế Sơn đảo mắt nhìn quanh.
“Vợ mày không về theo à?” Thiên Bình tò mò hỏi.
Thế Sơn liếc mắt sang. “Bữa tiệc độc thân hôm qua, tao nhớ nói rồi mà.”
“Quên.” Thiên Bình đáp ngắn gọn.
Thế Sơn buồn miệng nên khơi chuyện. “Không có ý định quay lại với bà Đan hả?”
Thiên Bình không đáp, chỉ dõi mắt nhìn xa xăm về phía biển, nơi sóng đang vỗ rì rào, tựa như tiếng lòng anh lúc này.
“Tao biết hai điều bí ẩn của mọi người.” Thật ra là ba điều, nhưng giờ Yến Nhi đã nhớ lại nên chỉ còn hai điều mà thôi. “Tao biết lý do vì sao mày và con Đan chia tay.” Đây là bí ẩn thứ nhất mà Thế Sơn tiết lộ.
Thiên Bình không nghĩ bạn mình biết. “Vậy sao?” Anh chàng nhếch môi như không tin.
“Khi con My có thai, con Đan tưởng đó là con của mày.” Thế Sơn nói toạc ra.
Thiên Bình ngạc nhiên quay sang, tại sao bí mật chỉ anh chàng và Khánh Đan biết, thằng này lại biết được.
“Vì hôm trời mưa ấy, mày chở con My đi nhờ về. Nó thấy mày vào nhà con My khá lâu mới bước ra. Không lâu sau, con My mang thai. Rồi những lần con My nhờ mày chở đi khám, nên nó nghĩ cái thai đó là của mày.” Thế Sơn kể những gì mình biết. “Hai tụi mày vì vậy nên chia tay. Vài năm sau khi biết được sự thật, nhưng vì vết thương sau nhiều năm quá nặng. Nên hiển nhiên cả hai người đều không thể quay lại.”
Đúng là như vậy. Khi ấy Thiên Bình đã thề thốt, giải thích mọi thứ nhưng Khánh Đan đã không tin. Anh vẫn chấp niệm tình yêu ấy, mặc dù vẫn bị cô hiểu lầm. Khi mọi thứ đã sáng tỏ, những tổn thương cả hai đang mang đã sâu nặng đến mức không thể chữa lành.
“Thế chắc mày biết rõ cha đứa nhỏ là ai?” Thiên Bình ngầm đoán. Đây cũng là bí ẩn thứ hai, cha đứa con của Thảo My.
Thế Sơn nhếch môi. “Biết rõ chứ. Nhưng không phải là tao.”
Thiên Bình khẽ cười. “Tất nhiên là tao biết chứ. Nếu là của mày, thì mày đã nhận rồi.” Có sức chơi thì có sức chịu. Đốn được thì vác được. Thằng bạn này luôn là như vậy.
“Là thằng sinh viên ở trọ gần đó.” Thế Sơn tiết lộ.
Thiên Bình giờ mới biết sự thật. “Trước hay sau khi mày chia tay?” Ý anh là Thế Sơn biết trước hay biết sau khi chia tay. Nhưng vì nói gọn chữ quá nên như vậy.
“Trước.” Kè cặp, thả thính nhau khi còn quen với anh. Vì vậy sau khi chia tay, nghe tin Thảo My có thai, anh cũng không ngạc nhiên lắm.
Một lúc sau thì Đức Huy cũng có mặt ở lễ cưới. “Chúc mừng hai đứa nhé.”
“Em cảm ơn anh.” Yến Nhi cúi nhẹ đầu.
Nhật Minh mỉm cười rạng rỡ. “Anh Huy.” Thay vì bắt tay, anh liền ôm người anh thân thương này. “Anh tới dự, em thấy vui lắm.”
“Tặng hai đứa này.” Đức Huy trao hộp quà.
Nhật Minh liền mở ra, là chiếc lách trẻ em có đính ngọc trai màu trắng. “Tụi em cảm ơn anh nhiều.” Anh tò mò. “Mà sao anh biết?” Ý anh là sao anh Huy biết vợ anh đang mang thai.
Yến Nhi chỉ biết đỏ mặt, tủm tỉm cười.
“Anh không có ở bệnh viện, nhưng đâu phải là anh không biết gì về em.” Đức Huy nói xong liền nháy mắt.
“Bác sĩ Minh.” Ai đó gọi lớn.
Đức Huy biết ý liền nói nhanh. “Anh vào trước nha.”
“Anh vào lúc nào?” Trưởng khoa Thùy Oanh thấy bác sĩ Đức Huy đang đứng một mình nên liền đi tới.
Đức Huy quay lại. “Hôm qua.”
“Anh vào sao không gọi em?” Thùy Oanh thắc mắc. Tính ra mối quan hệ giữa cô và anh đâu phải chỉ là người quen bình thường.
“Anh có chút việc riêng nên…” Đức Huy đổi chủ đề. “Em dạo này thế nào?”
Thùy Oanh thở dài. “Vẫn vậy.” Điều cô tò mò đã lâu. “Tại sao có nhiều lựa chọn như vậy, anh lại chọn ra đảo Phú An?” Một nơi xa xôi, hoang vắng, một người như anh ra đó chỉ lãng phí tài năng mà thôi. Như một viên ngọc quý bị chôn vùi giữa sa mạc.
Đức Huy khẽ cười. “Vì nơi đó là nhà của anh.”
Thùy Oanh thắc mắc. “Hay là vì nguyên do khác?”
Đức Huy cũng tự vấn mình điều này. “Anh cũng nghĩ vậy. Biết đâu anh sẽ tìm được nguyên do thật sự khiến mình trở về.”
“Chúc mừng hai vợ chồng nhé.” Anh Phương bất ngờ xuất hiện.
“Chồng đâu?” Nhật Minh cố tình trêu.
Anh Phương nhếch môi. “Đừng chọc tôi một ngày được không, bác sĩ Minh?” Gọi Quang Vinh đi cùng để hai người đánh nhau à.
“Khi nào cưới?” Nhật Minh gặng hỏi.
“Cuối năm.” Anh Phương tò mò. “Hai người sẽ vào dự chứ?”
Yến Nhi liền đáp. “Tất nhiên.” Ngày vui của bạn cô kia mà.
Trong khi đó, Nhật Minh liền lắc đầu. “Không.”
“Vì sao?” Anh Phương liếc mắt.
Nhật Minh lại trêu. “Cô đi đám cưới tôi một mình, thì vợ chồng cũng một người đại diện đi lại.” Thật ra thì lúc ấy anh sợ vợ mình bầu bì đi đứng không tiện.
“Nhỏ nhen.” Anh Phương buông lời rồi đi vào cùng với vệ sĩ Loan. Thật ra cô biết bác sĩ Minh đang nói đùa. Vì hơn ai hết, cô cũng không thích Quang Vinh gặp lại Yến Nhi.
“Hai thằng mặt cức.” Bảo Khôi vừa xuất hiện đã trêu chọc.
Thế Sơn quay sang. “Cức cha mày. Bà Linh đâu rồi?”
“Đang ngồi tám chuyện với mấy bà kia.” Bảo Khôi chỉ tay ra phía sau.
Thiên Bình nhìn sang và thấy Khánh Đan đang ngồi cười. “Sao tới trễ vậy bạn?”
“Tối mấy bà ấy đi quẩy tới sáng mới về.” Bảo Khôi nhếch môi. “Ăn chơi còn hơn tụi mình nữa.”
Luật sư Hưng cũng xuất hiện. “Chúc mừng cậu đã dính án chung thân.” Anh đi cùng với chị Ly trợ lý.
“Chúc mừng hai đứa nhé.” Trợ lý Khánh Ly mỉm cười.
“Nay định còng tay ai, mà tới phá đám cưới?” Quang Tuấn bước sau lưng nói vọng tới.
Luật sư Hưng quay lại. “Gã nào đấy họ Quang tên Tuấn.” Tất nhiên là anh biết tên này họ Nguyễn.
Quang Tuấn nhếch môi. “May quá, tôi họ Nguyễn.”
“Anh.” Nhật Minh bước tới ôm anh họ.
Mọi người cuối cùng cũng tới dự đông đủ, hôn lễ cũng chính thức bắt đầu. Những tiếng hò hét, những tràng pháo tay vang lên cũng những lời chúc dành cho đôi uyên ương xinh đẹp. Dưới ánh hoàng hôn đang buông xuống, đôi trẻ chính thức thành vợ chồng sau những thăng trầm của nhiều năm tháng.
“Hai, ba.” Yến Nhi tung bó hoa cưới ra sau.
Đám đông hớn hở giơ tay nhận lấy và người may mắn không ai khác chính là Khánh Đan. Trong lúc tiếng vỗ tay, hò hét chúc mừng vang lên, Khánh Đan nhìn sang Thiên Bình với nhiều tâm tình chất chứa muốn nói.
Thiên Bình cũng vừa vỗ tay, vừa nhìn Khánh Đan với vô vàn tâm sự muốn trải lòng. Hoàng hôn đã buông nhưng ngày mai bình minh lại đến. Liệu anh và cô có còn cơ hội để tới với nhau.
Quang Tuấn thở dài ngồi xuống. “Một lần nữa, chia buồn nhé.” Anh mang thêm ra hai chia bia, anh một chai và bạn mình một chai.
Vĩnh Hưng nhận lấy chai bia. “Cảm ơn bạn.”
“Cần tao giúp gì không?” Tuy đã rời xa chiến trường nhưng Quang Tuấn vẫn còn chút quyền lực để tác động.
Vĩnh Hưng lắc đầu. “Không. Việc này tôi cần làm một mình.”
Quang Tuấn cũng thừa hiểu. “Khi nào gặp khó khăn, hay cần một người tâm sự, đừng ngại. Cứ gọi tao.”
Vĩnh Hưng trêu đùa. “Tâm sự thì gọi bạn để làm gì?”
Quang Tuấn bật cười. “Ok.” Anh định nốc bia nhưng Vĩnh Hưng đưa chai sang cụng.
“Cảm ơn bạn.” Vĩnh Hưng nhấp chút bia rồi nhìn xa xăm ngoài biển. Mọi thứ tối đen tựa như vụ án anh đang theo đuổi.
“Em mệt không?” Vừa ôm eo Yến Nhi khiêu vũ, Nhật Minh vừa hỏi.
Yến Nhi lắc đầu. “Không, em vui lắm.” Cô khẽ cười. “Ước gì chúng ta cứ mãi như vậy nhỉ?”
“Tưởng gì.” Anh thì thầm vào tai cô. “Em ước đi, chàng trai này sẽ thực hiện điều đó.”
“Vậy.” Cô tủm tỉm cười. “Em ước…” Chưa nói hết câu thì cô đã bị anh hôn.
Dưới ánh trăng, hạnh phúc ngập tràn lan tỏa. Sau nhiều năm tháng lỡ hẹn, cuối cùng hai người cũng ở bên nhau, dù trong mơ hay là hiện thực.
Lỡ hẹn không đáng sợ, chỉ sợ người ta không nhớ lời ước thề cùng nhau.