Thế nào là một kế hoạch thành công? Là khi ta đạt được mục đích? Là một kết quả tốt đẹp như mong đợi? Hay đơn giản chỉ là mọi thứ diễn ra như những gì ta mong muốn?
Dù nghĩ theo cách nào thì thứ gọi là “kế hoạch” mà Quang Vinh đề ra, tất cả đều sớm thất bại. Sự cay đắng này, anh không thể nào nuốt nổi. Vì anh chưa đủ giỏi, vì anh thiếu may mắn, hay thực sự kế hoạch của anh không tốt như những gì anh nghĩ.
“Báo cáo mới nhất cho thấy, biên EBITDA của chúng ta đạt 31%.” Ngọc Trân trình bày. “Cao gấp ba lần so với cùng kỳ năm ngoái.”
Tại sao mọi thứ lại trật khỏi kế hoạch, nguyên do vì đâu, ai là kẻ gián tiếp gây ra điều đó. Lẽ nào anh đã đánh giá quá thấp về đối thủ, hay thật sự anh quá ảo tưởng khi nghĩ mình là đối thủ vừa tầm.
Giám đốc Vy hiểu từ “EBITDA” là viết tắt của từ “Earnings Before Interest, Tax, Depreciation and Amortization”, tức dịch là “lợi nhuận trước thuế, lãi vay và khấu hao”.
“Nếu xét trên cùng chỉ số, so với các công ty khác, chúng ta đã vươn lên vị trí thứ hai.” Ngọc Trân hơi tiếc. “Chỉ xếp sau công ty Health, chủ của cà phê Sức Khỏe.” Và là công ty con của tập đoàn Imagin, điều cô định nói nhưng lại thôi. Bởi lẽ cô thấy dường như Quang Vinh đang tập trung vào vấn đề khác.
“Nhưng nếu xét trên lợi nhuận ròng, công ty chúng ta lại tụt về phía cuối.” Giám đốc Anh như muốn nhắc nhở.
Ngọc Trân vẫn lạc quan. “Công ty chúng ta chỉ mới vừa bắt đầu lại. Xét theo tình hình kinh doanh, mặc dù chưa được như chúng ta mong đợi. Song mọi thứ vẫn đạt nhiều kết quả tốt mà.”
Quang Vinh thở dài. “Phía Health đang bỏ xa chúng ta?”
Giám đốc Anh gật đầu. “Việc họ vừa công bố hợp tác với chuỗi hệ thống nhà sách Yobosho. Cũng như mua lại chuỗi hệ thống cà phê Hoạt Động, đã khiến những nỗ lực của chúng ta thời gian qua xem như…” Ông định nói tiếp hai từ “vô nghĩa” nhưng lại thôi. Vì ông biết Quang Vinh cũng hiểu ý của ông là gì. Đôi lúc không nên chạm sâu vào vết thương lòng.
Ngọc Trân biết hệ thống Yobosho này, “Your Bookshop” đó cũng là slogan của họ. Đây là hệ thống nhà sách lớn nhất cả nước và được xem như là ông hoàng trong lĩnh vực này. Mỗi cửa hiệu nhà sách của Yobosho đều được xây dựng và thiết kế theo phong cách riêng. Việc cà phê Sức Khỏe đưa được gian hàng và sản phẩm của mình vào, điều đó sẽ giúp Sức Khỏe tiếp cận một lượng lớn khách hàng của Yobosho. Vì giờ đây, mỗi cửa hiệu sách dường như sẽ trở thành cà phê sách. Khách hàng của Yobosho giờ đây có thể trải nghiệm dịch vụ ngay tại cửa hàng, điều mà trước đây ban giám đốc của Yobosho cương quyết từ chối.
Giám đốc Vy tiếp lời. “Việc chúng ta kết hợp với Anh Phương đã không còn là chủ đề hot trên truyền thông. Hiện giờ mọi thứ đã nhanh chóng bị thay thế bởi Health và Yobosho. Chưa kể đến việc họ chuẩn bị mở rộng hệ thống trà sữa SK’Tea, thứ hiện đang làm chao đảo cư dân mạng.” Khiến cho mọi nỗ lực truyền thông trước đó của công ty nhanh chóng bị lu mờ.
Quang Vinh biết sự bao phủ và độ “hot” của Yobosho. Khi vừa về nước, anh đã đánh tiếng hợp tác với họ nhưng đã bị từ chối. Anh không biết bên Health đã làm cách nào, lời đề nghị gì đã được đưa ra, nhưng rõ ràng là anh đã thua cuộc và thất bại. Việc bên Health kết hợp với Yobosho đã giúp cho Sức Khỏe nâng tầm trong cuộc chiến. Chả khác gì hổ mọc thêm cánh, hay chàng hiệp sĩ vừa được ban tặng thanh gươm quý vậy.
Ngọc Trân nhếch môi cười. “Trà sữa?”
Giám đốc Vy nghĩ Ngọc Trân đừng nên đánh giá thấp đối thủ. “SK’Tea đang được viral khắp trên mạng xã hội bởi những loại trà sữa mới của họ. Tại một vài mô hình cửa hàng mới họ vừa mở bán, hiện đang rất thu hút đông đảo người tới xếp hàng. Trong tương lai gần, đó sẽ là thức uống thống trị giới trẻ.” Đợi đến khi xu hướng này thoái trào, thì cà phê mà cô và mọi người đang đẩy mạnh đã bị tác động nặng nề.
Quang Vinh thở dài. “Có vẻ như việc chuẩn bị triển khai giai đoạn tiếp theo của chúng ta đã bị ảnh hưởng.”
“Kế hoạch chúng ta ra mắt mô hình Concept mới, đã không đạt được kết quả như mong đợi.” Giám đốc Anh nuối tiếc. “Nói cách khác thì họ đã vùi dập chúng ta ngay từ trong trứng.”
Ngọc Trân thấy mọi người quá bi quan. “Chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi mà. Những số liệu này đâu thể kết luận được điều gì.” Sớm nở, tối tàn, trend trà sữa này liệu tồn tại được bao lâu. Trước giờ, bao nhiêu năm qua, cà phê vẫn luôn có chỗ đứng cho riêng mình, vậy thì há gì mà mọi người lại sợ sệt như đứa trẻ lên ba.
Quang Vinh chậc lưỡi không nói.
Ngọc Trân liền hỏi. “Lúc trước khi Vinh nắm giữ dự án Bergs.” Đây là dự án về chuỗi thức ăn nhanh Berg, khi Quang Vinh còn làm việc ở Mỹ. “Mất bao lâu để Bergs có chỗ đứng trên thị thường, và thương hiệu đến với khách hàng?”
“Hai năm.” Quang Vinh đáp ngắn gọn.
“Chúng ta còn chưa được một năm kia mà. Sao Vinh bi quan vậy?” Ngọc Trân mỉm cười. “Hay Vinh nghĩ người tiêu dùng, khách hàng của đất nước ta dễ tính?”
Vì từ khi trực tiếp điều hành công ty Health, tên Quang Tuấn của tập đoàn Imagin cũng chỉ mất chừng đó thời gian, cũng chỉ mất một năm để đưa công ty Health lên sàn. Anh chưa nói đến chuyện lên sàn, anh chỉ nói đến mức độ thành công mà hắn ta đạt được. Rõ ràng nếu vẫn tiếp tục đến hết hai năm, anh vẫn sẽ thua xa những gì hắn đã đạt được.
“Em nấu món gì vậy?” Quang Vinh ôm Anh Phương từ phía sau. Cả một ngày mệt mỏi, kết thúc một cuộc họp nhức đầu và lúc này anh chỉ muốn ở bên cô.
Anh Phương lúc này đang ở trong bếp. “Canh chua.” Món anh thích ăn.
“Chúng ta kết hôn đi.” Quang Vinh ngỏ lời.
Anh Phương hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó liền nhếch môi cười. “Chả ai cầu hôn trong một tình thế như này cả.” Có điều anh ngỏ lời vì thật lòng, hay chỉ là trong giây phút mệt mỏi và ngẫu hứng. Nghe giọng anh có vẻ hơi sầu, liệu những lời nói này có xuất phát từ bi quan.
“Mẹ anh cũng được cầu hôn như thế này.” Anh hy vọng cô sẽ hiểu những gì mình nói.
Anh Phương nhếch môi. “Thế em sẽ mất sớm, hay là anh sẽ kết hôn lần thứ hai?”
“Ý anh không phải như vậy.” Quang Vinh như bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Anh Phương mỉm cười quay lại. “Em đùa thôi.” Cô biết rõ anh luôn kính trọng người mẹ đã mất của mình, và anh sẽ không bao giờ đem mẹ mình ra làm trò đùa. Có lẽ anh muốn nói đến sự chân thành khi nhắc đến việc mẹ mình được ngỏ lời cầu hôn. “Nhưng em hơi tò mò. Tại sao lại là lúc này?”
“Mẹ anh từng nói rằng.” Anh thuật lại lời của mẹ mình. “Sau một ngày cô đơn và mệt mỏi, ai là người con muốn ở bên cạnh nhất. Đó cũng chính là người con nên cưới làm vợ.”
Anh Phương nhẹ nhàng khoác tay qua vòng eo của Quang Vinh. “Vậy ngày hôm nay của anh rất tệ?”
Quang Vinh không đáp, anh chỉ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn thắm thiết lên môi cô. “Giờ thì hết rồi.”
“Kết hôn?” Anh Phương thoát khỏi vòng tay của Quang Vinh. “Cũng được.” Cô lém lỉnh nhìn anh. “Nhưng em thích một người chồng biết nghe lời.” Cô bắt đầu soạn chén dĩa ra bàn.
“Anh có bao giờ cãi lại em đâu.” Anh cũng phụ xếp thức ăn ra bàn.
“Em không thích ở Thanh Hải.” Anh Phương bắt đầu liệt kê những điều mình không thích.
Quang Vinh nhún vai. “Em thích ở đâu?”
“Em thích ở Đức Minh.” Nơi cô cảm thấy vui khi sinh sống.
Anh cảm thấy dễ mà. “Vậy thì ta chuyển vào Đức Minh.”
Cô khựng lại. “Em không thích bất kỳ người con gái nào gần anh.”
“Anh trước giờ đâu gần người con gái nào, ngoại trừ mỗi em.” Điều này là anh nói thật.
Cô nghiêm túc nói. “Em đang nói đến Ngọc Trân.”
Anh hơi ngạc nhiên. “Trước giờ anh luôn xem cô ấy là bạn. Nhưng nếu em không thích, thì anh sẽ tránh xa cô ấy.”
“Em không muốn hai người làm chung với nhau.” Cô nói thẳng điều mình suy nghĩ.
“Khi chuyển vào Đức Minh, anh và cô ấy sẽ không gặp lại nhau nữa.” Ngọc Trân cũng không phải là nhân sự quan trọng, mà anh cần bắt buộc phải có. “Em còn không thích điều gì nữa không?”
“Tạm thời là như vậy. Khi nào nghĩ ra, em sẽ nói với anh.” Cô có dư thời gian để bắt anh phục tùng mình.
Sau khi sắp xếp công việc, Quang Vinh sau đó bay vào Đức Minh để gặp ba mình. Có vẻ như đã đến lúc anh phải thực hiện lời giao kèo trước đó.
“Sao, anh muốn nói gì?” Ông Mạnh vừa rót rượu ra hai ly, vừa hỏi.
Ông hơi ngạc nhiên khi thấy con trai mình bất ngờ xuất hiện trước cổng nhà. “Con có chuyện muốn thưa với ba”, đó là những lời con trai ông thốt ra khi vừa chạm mặt. Không điện, không báo, ắt phải có chuyện gì đó quan trọng, thì con ông mới lặn lội vào tận đây.
“Là chuyện giao kèo trước kia của ba và con.” Anh nói thẳng vào vấn đề.
Ông khựng lại vài giây rồi tiếp tục cầm hai ly rượu lên. Nhấp một chút ly của mình, ly còn lại ông đưa cho con trai. Giao kèo của ông và nó, tất nhiên là ông vẫn nhớ. Mọi thứ trong báo cáo gởi về vẫn đạt nhiều kết quả tốt. Tình hình kinh doanh cũng khá thuận lợi. Ban quản trị cũng rất hài lòng với những gì đạt được, và họ đang cân nhắc trao thêm nhiều cơ hội cho con trai ông trong tương lai. Vậy nhắc đến giao kèo này, hóa ra đây là lý do mà con ông bay tận vào đây ư.
“Thế giờ anh định muốn gì?” Để ông biết mà tính.
Anh nhìn ly rượu trong tay. “Một kẻ thất bại như con được quyền đòi hỏi sao?” Anh trầm mặc nói. “Cứ như những gì chúng ta giao kèo, đời con tùy ý ba quyết định.” Anh nốc cạn ly rượu như thể đã sẵn sàng chấp nhận hình phạt của mình.
Ông ngạc nhiên vì nghe con mình nhận thất bại. Với ông, thì những kết quả con ông đạt được, dù chưa thực sự tốt nhưng cũng tạm gọi là “đã đạt được những kết quả ban đầu”. Một cách nói tránh mà ông và những người bạn già hay ví von những việc chưa thành công, nhưng cũng không phải là thất bại.
“Vậy sao.” Ông nhấp nhẹ chút rượu. “Nếu bây giờ tôi cho anh thêm một cơ hội, anh sẽ làm gì?”
Anh đặt ly rượu đã cạn lên bàn, sau đó bước tới kính cẩn nhìn ba mình. “Con muốn ba dạy cho con mọi thứ.”
Khóe môi ông chợt nhếch lên. Rõ là con trai ông không phải tầm thường. “Sẽ có rất, rất nhiều thứ để học hỏi lắm, con trai ạ.” Cuối cùng thì nó cũng chấp nhận trở thành người thừa kế của ông rồi sao. Một điều vui như thế này, tối nay phải mở tiệc thôi.
“Chỉ cần ba chịu dạy bảo, con sẽ không bao giờ chối từ.” Anh như khẳng định ý chí quyết tâm của mình.
“Khi nào thì anh bắt đầu được?” Ông sực nhớ. “Có điều anh sẽ phải vào Đức Minh này một thời gian rồi.” Vì ông không thể truyền đạt ra ngoài Thanh Hải.
Anh nhân tiện cơ hội này để thưa chuyện luôn. “Con quên nói ba một chuyện. Sắp tới con định chuyển vào Đức Minh luôn.”
Ông lại bất ngờ tập hai. “Thật sao? Lý do nào khiến anh quyết định như vậy?”
“Hôm nay con gặp ba cũng muốn thưa một chuyện khác.” Anh nói. “Con sắp kết hôn.”
Rồi, một ngày ông bị hẳn ba tập ngạc nhiên. “Với ai?” Ông ngầm đoán. “Đừng nói là con nhỏ bên Stars chứ?”
Anh hiểu ý ba mình đang ám chỉ đến ai. “Dạ vâng, là Anh Phương, con gái của chủ tịch Stars.” Anh dò hỏi xem thử. “Ba sẽ đồng ý chứ?” Thật ra anh hỏi vui thôi, chứ nếu ông cấm cản thì cũng vậy à. Đám cưới vẫn có thể diễn ra khi vắng mặt gia đình chú rể kia mà.
“Tất nhiên rồi.” Ông mừng rỡ. “Tốt lắm con trai.” Ông vừa ôm, vừa vỗ vai. “Tất nhiên là ta tán thành vô điều kiện rồi.” Ông thú thật. “Hiện giờ ta chỉ mong ước được bế cháu mà thôi. Không điều gì khác.”
Trò chuyện thêm một lúc với ba mình, trên đường định về lại khách sạn nghỉ ngơi thì anh bất ngờ chạm mặt cô nhóc.
“Anh.” Thanh Vân hớn hở lao tới ôm anh mình. “Anh lại tới ăn cơm hả?”
Anh mỉm cười. “Ừ.” Sao mỗi lần gặp cô nhóc này, lòng anh lại vui hẳn lên.
“Em cho anh xem cái này nè.” Thanh Vân dắt tay anh lao đi.
Cũng tò mò cô nhóc muốn cho anh xem gì, nên anh mặc nhiên để cô nhóc kéo đi. Bước vào căn phòng nào đó, nhìn trang trí, anh nghĩ phòng này là phòng đọc sách thì phải. Kệ sách, giá vẽ, rồi còn có cả một bàn cờ vua nữa. Đã lâu rồi anh chưa đụng tới thứ này.
“Đẹp không?” Thanh Vân chỉ tay vào bức tranh trên giá vẽ.
Là tranh vẽ chân dung theo phong cách biếm họa. Người đàn ông ở giữa đang mỉm cười ôm hai đứa nhóc, một nam, một nữ vào lòng. Cái miệng người đàn ông to bự, cười ngoác cả mồm, hai đứa nhỏ cũng chả kém. Anh từng nhìn thấy tranh vẽ biếm họa kiểu này rồi, nên không lạ lẫm lắm, ngược lại càng nhìn anh cũng càng muốn cười theo. Ngộ nghĩnh thật.
Thanh Vân bất ngờ thấy Tuấn Phong bước vào. “Anh.” Cô chạy tới chỗ anh mình.
Quang Vinh lúc này quay lại và nhận ra cậu nhóc đang đứng nhìn mình. “Là em vẽ hả?” Nhìn cu cậu mím môi như đang sợ điều gì đó.
“Dạ.” Tuấn Phong khẽ đáp.
“Anh Phong vẽ nhiều lắm.” Thanh Vân đung đưa.
“Này là em vẽ ba anh em mình đó hả?” Anh tò mò hỏi.
Tuấn Phong gật đầu. “Dạ.”
“Cho anh tấm này được không?” Anh muốn đem về phòng treo.
Tuấn Phong ngạc nhiên. “Anh muốn lấy nó hả?”
“Ừm, đẹp thế này kia mà.” Anh khẽ cười. “Em còn tấm nào khác không?”
Tuấn Phong nhìn anh mình cười, nên cơ mặt cũng giãn ra. “Dạ còn.” Cu cậu hớn hở lao đi lấy.
Cầm tập tranh cu cậu đưa, ngoài vẽ ba anh em, anh còn thấy cu cậu vẽ cả gia đình nữa. “Này là anh đang uống rượu đó hả?” Anh chỉ vào bức tranh người đàn ông đang cầm cái ly, miệng hả to, mắt thì nhắm tít. Chắc lúc này đang vừa uống, vừa cười.
Ông Tuấn Mạnh đi ngang qua, nhìn vào thấy ba đứa con mình đang quây quần cười đùa bên nhau, lòng ông như mùa xuân tràn về, ấm áp, hạnh phúc đến lạ thường. Tất cả những gì ông muốn chỉ là như vậy. Gia đình ngập tràn tiếng cười, hòa thuận vui vẻ, hạnh phúc bên nhau.