“Lấy ân báo oán”, “Bác sĩ bị kiện vì hành vi cứu người”, “Sức mạnh của đồng tiền”, “Lòng tham và y đức”, hay “Hãy trả lại công bằng”, là những tiêu đề bài báo đang được lan truyền khắp trên mạng.
Nhật Minh khá ngạc nhiên khi truyền thông bất ngờ đổi chiều. Ban đầu là những công kích, hạ thấp, bôi xấu hình ảnh của anh, nhưng giờ là những bài báo khen ngợi, tán dương vì lòng dũng cảm cứu người. Anh không nhúng tay vào truyền thông, gia đình còn đang có ý định, nhưng ai đó đã nhanh tay đi trước. Sau đó anh mới nhận ra, người đang giúp đỡ mình, không ai khác chính là Anh Phương.
Yến Nhi hay tâm sự, trò chuyện về anh, nên chả mấy chốc Anh Phương nắm được sự tình. Không đợi người yêu anh mở lời, Anh Phương đã quyết định can thiệp và xoay chuyển truyền thông theo hướng có lợi cho anh. Tất nhiên vụ kiện không thể bị ảnh hưởng bởi truyền thông và báo chí, nhưng ít nhiều nó cũng đem lại một vài tác động nho nhỏ. Nhất là mọi người sẽ không còn bị dắt mũi bởi những điều sai sự thật.
“Vụ án TH2020DS0719, phiên tòa sơ thẩm bắt đầu.” Thẩm phán Bảo nói. “Mời phía nguyên đơn.”
Sau phiên tòa kiến nghị tiền tố tụng, phiên tòa sơ thẩm này là lúc phía nguyên đơn phải đưa ra được cơ sở pháp lý thuyết phục cho hành động khởi kiện bị đơn. Nếu không luật sư Hưng sẽ đưa ra kiến nghị bác bỏ, cho rằng nguyên đơn không đủ cơ sở pháp lý để khởi kiện, mặc dù lời cáo buộc đó có thể đúng.
Tất nhiên quy trình, quy định của mỗi phiên tòa, cả hai bên đều nắm rõ và tường tận. Do vậy, luật sư Hưng thừa hiểu rằng bên nguyên đã chuẩn bị kỹ lưỡng cơ sở pháp lý của mình. Mục tiêu của luật sư Hưng chỉ là nhắm vào bằng chứng lớn nhất mà phía bên nguyên đang giấu. Mục đích của họ là sẽ đưa ra trước mặt bồi thẩm đoàn vào lúc thích hợp nhất, mà mọi người hay gọi khoảnh khắc đó là “cú đánh quyết định”, hay còn gọi là “hole in one”. Giây phút đó sẽ làm xoay chuyển toàn bộ tâm lý, nhận định, kết luận của bồi thẩm đoàn trước đó.
Vì vậy, khi luật sư Hưng liên tục bác bỏ nhân chứng, vật chứng đến từ bên nguyên. “Thưa quý tòa, tôi muốn kiến nghị bác bỏ vụ kiện. Vì phía nguyên đơn không đưa ra được cơ sở pháp lý chứng minh thân chủ tôi đã vi phạm y lệnh DNR.” Anh cần ép buộc họ đưa ra bằng chứng quyết định.
Luật sư Phước đứng dậy. “Thưa quý tòa, chúng tôi xin được đưa ra bằng chứng mới. Đoạn phim thu được từ camera ở quán cà phê Nỗi Nhớ. Vào thời điểm mười lăm phút trước khi nguyên đơn xảy ra tại nạn.”
Giờ thì luật sư Hưng đã được mục đích của mình. Thông thường, lúc này anh sẽ lên tiếng phản đối, vì bằng chứng mới không có trong danh sách đã nộp trước đó. Nhưng anh biết chắc rằng luật sư bên nguyên sẽ viện đủ mọi lý do để bào chữa. Mới tìm thấy bằng chứng, vì trời đang mưa, bà hàng xóm có bầu, mèo nhà bên mới sinh, đủ thứ cả và tòa án buộc lòng phải chấp nhận. Vì bằng chứng làm rõ tình tiết vụ kiện, có tính chất quyết định đến vụ án, nên khó có thể thẩm phán Bảo sẽ phản đối.
“Xin lỗi quý tòa, vì giờ chúng tôi mới tìm được lịch trình ngày hôm đó của nguyên đơn. Cũng như mất thời gian liên lạc với quản lý quán cà phê.” Luật sư Phước gắng giải thích. “Nên giờ mới có được bằng chứng mới này trong tay. Mong quý tòa thông cảm.”
Thẩm phán Bảo đảo mắt nhìn Vĩnh Hưng. “Vì đang là phiên tòa sơ thẩm, và luật sư bên bị cũng không có hành động phản đối. Nên tòa sẽ bỏ qua lần này cho bên nguyên.” Ông chỉ tay hù dọa. “Lần sau, tòa sẽ bắt buộc phải tạm dừng xử án và xử lý bằng chứng theo quy định. Luật sư đã hiểu chưa?”
“Vâng, cảm ơn quý tòa.” Luật sư Phước khẽ cười như muốn xoa dịu. “Đây là hình ảnh thu được từ camera. Quý tòa có thể thấy rõ, nguyên đơn trước khi ra khỏi quán cà phê, trên tay có mang vòng cảnh báo DNR.” Luật sư Phước nhìn luật sư phía bên bị như thể “lần này thì mày khỏi phải cãi”.
Thẩm phán Bảo sau khi xem xét liền đi đến quyết định. “Vậy, với bằng chứng mới, phía nguyên đơn đã chứng minh được có đủ cơ sở pháp lý để khởi kiện ông Nguyễn Nhật Minh. Do vậy tòa án xin bác bỏ kiến nghị từ phía luật sư bị đơn đưa ra. Phiên xét xử kế tiếp sẽ diễn ra vào tuần tới, sau khi lựa chọn xong bồi thẩm đoàn.” Thẩm phán Bảo gõ búa xuống.
Bồi thẩm đoàn gồm mười người, được lựa chọn một cách ngẫu nhiên từ những công dân gương mẫu ở các địa phương trong cả nước. Khi một vụ kiện được chỉ định, các thành viên của bồi thẩm đoàn sẽ được đưa đến phòng xử án.
Vào buổi lựa chọn, cả hai phía nguyên đơn và bị đơn sẽ tiến hành thẩm tra các thành viên bồi thẩm đoàn, để chọn ra hoặc loại bỏ với bất kỳ thành viên nào đó.
“Xin cho hỏi.” Luật sư Hưng đứng trước bồi thẩm đoàn. “Ai trong các vị có người quen, bạn bè, hoặc thân nhân trong gia đình từng bị sự cố y tế?”
Đến lượt luật sư Phước. “Ai trong các vị có người quen, bạn bè hay thân nhân bị người khác khởi kiện?”
Cả hai bên đều cố gắng loại bỏ thành viên có thể gây hại cho vụ kiện, nếu họ nhận thấy bồi thẩm viên đó có thành kiến. Tất cả để nhằm mục đích tranh giành ảnh hưởng và đem lại phán quyết có lợi cho bên mình đại diện.
Luật sư Phước lên tiếng. “Xin phép loại bỏ bồi thẩm viên số chín.”
“Xin quý tòa loại bỏ bồi thẩm viên số hai.” Luật sư Hưng cũng loại bỏ thành viên có thành kiến với bác sĩ.
Mỗi bên đều cố gắng lựa chọn thành viên át chủ bài, hay còn được gọi là “The Key”. Người này được xem như có thể xoay chuyển nhận định của những thành viên khác, tranh luận, phát biểu, hướng họ đi theo phán quyết mà người này cho là đúng, hợp tình, hợp lý.
Phiên xét xử sau đó bắt đầu bằng tuyên bố mở màn của hai bên, nguyên và bị. Luật sư của bên nguyên sẽ trình bày, khái quát vụ việc và đưa ra các lập luận để chứng minh bị đơn có tội. Trong khi đó luật sư bên bị sẽ trình bày, giải thích và thậm chí có thể bác bỏ những gì bên nguyên đề cập đến, để muốn nói với bồi thẩm đoàn rằng, thân chủ mình vô tội.
Thẩm phán Bảo nói. “Mời luật sư bên nguyên.”
Luật sư Phước bước tới phía trước bồi thẩm đoàn. “Xin chào mọi người, tôi là luật sư đại diện cho nguyên đơn. Tôi xin kể cho mọi người về thân chủ của tôi, người hiện không có mặt ở đây, vì vẫn đang nằm chữa trị trên giường bệnh.”
Luật sư Hưng nhận ra phía nguyên đơn mở màn bằng việc than khóc và cầu sự thương hại của bồi thẩm đoàn. Một chiến thuật không lạ lẫm gì với anh.
“Với hoàn cảnh khó khăn của mình, cũng như việc không muốn làm khổ lụy tới gia đình.” Luật sư Phước tiếp tục phát biểu. “Nguyên đơn đã ký y lệnh DNR, một y lệnh không hồi sức. Vì nguyên đơn không muốn người thân của mình tiêu tốn thời gian, sức khỏe, lẫn vay mượn tiền bạc khắp nơi, để chữa chạy cho việc chữa trị của mình.”
Chiến thuật tiếp theo là việc bôi xấu cậu Minh vì làm việc thiếu trách nhiệm, gây tổn hại đến sức khỏe của nguyên đơn. Và khi tiếp tục nghe phía luật sư nguyên đơn trình bày, Vĩnh Hưng cảm thấy nhận định của mình đã đúng.
“Bị đơn.” Luật sư Phước vừa nhấn mạnh, vừa chỉ tay ra sau. “Đã thiếu trách nhiệm, làm việc tắc trách, cố ý xâm phạm quyền của nguyên đơn. Bất chấp những tổn thương có thể mang lại, và cả những gì nguyên đơn có thể gặp phải. Bị đơn đã thực hiện CPR nhiều lần, bất chấp y lệnh DNR. Bất chấp ý nguyện của việc không muốn được hồi sức của nguyên đơn. ”
Quan sát vẻ mặt của bồi thẩm đoàn, Vĩnh Hưng nhận ra một vài gương mặt đồng cảm, thương xót sau những gì luật sư nguyên đơn trình bày. Có vẻ việc xoáy sâu vào nỗi đau, xoáy sâu vào những tổn thương và hiện trạng hiện tại. Cũng như khó khăn của nguyên đơn lẫn về thể xác, vật chất và tinh thần đã làm một vài bồi thẩm viên động lòng thương cảm.
“Đoạn phim thu được từ camera cho thấy. Mười lăm phút trước khi xảy ra thảm họa, trên tay của nguyên đơn có mang vòng cảnh báo DNR. Nhưng sau khi được CPR và nhân viên cứu hộ tiếp nhận, vòng tay cảnh báo đã biết mất một cách bất thường. Liệu đây có phải là chủ ý của bị đơn hay không? Mọi người có thể tự trả lời cho câu hỏi này. Tôi xin hết, cảm ơn bồi thẩm đoàn đã lắng nghe.” Luật sư Phước bước về chỗ.
Thẩm phán Bảo ra lệnh. “Mời phía luật sư bị đơn.”
“Cảm ơn quý tòa.” Luật sư Hưng bước tới phía bồi thẩm đoàn. “Xin chào mọi người, tôi là Trần Vĩnh Hưng, luật sư biện hộ của bị đơn, bác sĩ Nguyễn Nhật Minh.”
Cũng như chiến thuật của những luật sư khác hay dùng, anh sẽ cố gắng tạo thiện cảm với bồi thẩm đoàn bằng những chiêu trò của mình. Như kiểu xưng hô, trò chuyện thân mật mà anh đang dùng để lấy cảm tình chẳng hạn.
“Chắc hẳn mọi người vừa nghe luật sư bên nguyên trình bày về quan điểm của mình.” Luật sư Hưng nhắc lại vài chi tiết. “Một bác sĩ cao ngạo, ngậm thìa vàng, năng lực yếu kém, làm việc tắc trách, gian dối. Vậy, hãy để tôi kể cho quý vị đôi điều về bác sĩ Minh.”
Yến Nhi ngồi lắng nghe mà lòng không khỏi lo lắng. Làm ơn mắc oán, chả phả vụ kiện này sẽ làm thay đổi thường thức của mọi người, e ngại việc giúp đỡ người khác trong tương lai sao. Mỗi khi hồi sức cho người khác, họ lại nhớ đến vụ kiện này. Vậy thì khi xảy ra thảm họa, ai còn dám cứu người nữa.
“Cậu ấy là con trai của chủ tịch bệnh viện Hoàng Gia? Vâng, đúng như vậy.” Luật sư Hưng lại chỉ tay về phía Nhật Minh. “Không những thế, cậu ấy còn là tài phiệt đời thứ ba. Cháu trai của cố chủ tịch Quang Sơn, chủ tịch của tập đoàn Imagin. Người đã có nhiều đóng góp cho sự phát triển của xã hội và đất nước. Mà ắt hẳn một vài quý vị đã từng nghe nhắc đến.”
Mỹ Hạnh thấy một vài bồi thẩm viên gật đầu khi nghe nhắc đến ông nội của cô. Liệu đây là hiệu ứng tốt hay là ngược lại.
“Ngậm thìa vàng?” Luật sư Hưng nhắc khía lại lời luật sư bên nguyên. “Này là ngập trong vàng ấy chứ.” Anh hỏi bồi thẩm đoàn. “Nhưng việc được sinh ra trong gia đình tài phiệt giàu có như vậy, phải là cái tội không?” Anh mỉm cười. “Nếu đó là tội, thì chắc tôi cũng xung phong xin tự nguyện chấp nhận bản án.”
Nhiều bồi thẩm viên bật cười vì câu nói đùa ấy. Không khí trong phòng xử án bắt đầu khởi sắc hơn.
“Nhưng có lẽ luật sư bên nguyên lại không nghĩ như vậy. Họ nghĩ sinh ra trong một gia đình giàu có, sẽ không được giáo dục nghiêm chỉnh. Không được học hành, không có ý chí vươn lên. Không có thường thức về tính trung thực và sự công bằng.” Luật sư Hưng cố tình nói khía.
Luật sư Phước thừa hiểu chiêu trò kích động của luật sư Hưng, nên chỉ ngồi nhếch mép cười.
“Những điều luật sư bên nguyên nói, chả khác nào quy cho thân chủ của tôi dùng tiền và quyền lực để mua bằng cấp, địa vị, danh phận. Hay thậm chí có được một vị trí trong bệnh viện Hoàng Gia, là do mẹ mình làm chủ tịch.” Luật sư Hưng công kích. “Lập luận này chả khác nào áp đặt cho xã hội. Người nghèo mới đi trên chính thực lực của mình. Còn kẻ giàu chỉ giỏi nhờ cậy quyền lực, quan hệ và tiền bạc.”
“Đừng mắc bẫy.” Luật sư Phước giơ tay cản hậu bối của mình, khi cô ta định đứng lên phản đối. “Bồi thẩm đoàn sẽ có cái nhìn xấu về chúng ta.” Vì chen vào lời phát biểu của phía luật sư bên bị.
“Có một điều mà luật sư bên nguyên quên kể cho quý vị.” Luật sư Hưng tiết lộ. “Là bác sĩ Minh từng học và làm việc ở đâu. Mọi người biết bệnh viện Anatole không ạ?” Anh thấy một, hai người bồi thẩm viên gật đầu. “Là bệnh viện nằm trong Top 20 bệnh viện tốt nhất thế giới, được xếp hạng vào năm 2019.”
Hoàng Gia cũng xếp vị trí thứ 19, trong bảng xếp hạng World’s Best Hospital. Đây là bảng xếp hạng các bệnh viện trên toàn thế giới được công bố mỗi năm. Mỹ Hạnh tất nhiên biết rõ điều này, thậm chí cô còn biết bệnh viện của mình từng lọt vào Top 50 nhiều năm về trước nữa kia, trước khi leo lên vị trí thứ 19.
“Là bệnh viện mà Bộ trưởng Bộ Y tế của chúng ta từng đi tu nghiệp. Cũng như là nơi đã đào tạo ra nhiều giáo sư bác sĩ anh tài cho đất nước chúng ta.” Luật sư Hưng hỏi. “Một nơi xuất chúng như vậy có thể dùng tiền bạc hay quyền lực để can thiệp không?”
Yến Nhi cảm thấy luật sư nói chí phải. Một nơi bộ trưởng từng đi tu nghiệp, không lẽ nào lại là một nơi tầm thường được. Chê bai bệnh viện Anatole thì chả khác nào gián tiếp chê bộ trưởng của đất nước này. Điều này không những phản ánh lên những mặt tốt của anh Shin, mà còn bảo chứng cho năng lực bác sĩ của anh.
Nghe những lời trình bày của luật sư bên bị, luật sư Phước nghĩ những lập luận của mình vừa đưa ra, hoàn toàn bị lấn át. Nếu bản thân là bồi thẩm viên ngồi trên đó, ông nghĩ mình chắc chắn bị tác động bởi những gì luật sư Hưng nói. Không hổ danh là “Con Dao” của phòng Hình sự 3, nhanh, gọn và sắc. Có thể nói, “1 – 0” cho phía bên bị. Ông cần phải gỡ hòa vào phần tới, nếu không muốn thua cuộc.