Lỡ Hẹn

Chương 51




Có những chuyện cần phải trung thực, nhưng có những chuyện cần phải giấu đi. Vì một khi sự thật được tiết lộ, mọi thứ sẽ bị phá hủy và mọi người sẽ bị đay nghiến qua tháng năm.

Lẳng lặng đi tới bên cửa xe, Nhật Minh cúi người xuống để lén nhìn vào trong. Định bụng sẽ hù Yến Nhi một phát, nhưng nghĩ đến việc cô nàng giật mình hoảng sợ sẽ làm ảnh hưởng đến tim, thì anh liền ngừng lại. Gõ nhẹ hai ngón tay lên kính, anh mỉm cười nhìn cô đầy trìu mến.

Yến Nhi lập tức hạ kính xe xuống. “Anh ra rồi hả?” Nay hết Shin rồi, nay cô chỉ gọi là anh thôi.

“Đợi anh lâu chưa?” Anh sợ cô đợi lâu.

Hôm nay là sinh nhật cô, anh đã đặt nhà hàng Samie ngày xưa hai người tới. Lúc đầu anh hỏi cô nên tổ chức ở nhà hàng Yamato, hay nhà hàng Eva, sau một lúc chọn lựa, cô đã chọn Samie. Cô bảo anh rằng, phòng riêng, không gian riêng, thức ăn ngon, trang trí lại đẹp, giá cả cũng không đắt như hai nhà hàng kia.

“Đẹp không?” Cô khoe chiếc lắc tay anh tặng lúc sáng. Chiếc lắc được làm bằng vàng trắng “18k”, đính đá sapphire màu xanh dương hình giọt nước. Mỗi khi cô cử động cánh tay, viên đá cũng lắc lư nhẹ theo, nhìn rất lấp lánh đẹp mắt.

Anh mỉm cười khi thấy cô đeo chiếc lắc mình tặng nhân ngày sinh nhật. “Đẹp lắm. Nhưng người đeo nó đẹp hơn.”

Cô đỏ mặt. “Thứ dẻo miệng.” Cô khởi động xe và lao đi.

“À.” Cô sực nhớ lại. “Lúc sáng em mới gặp Vinh.” Cô không muốn giấu anh bất cứ chuyện gì.

Mỗi lần nghe thấy cái tên này, anh lại thấy ngán tận cổ. Không phải vì anh ghen, mà anh biết rõ hắn ta sẽ kiếm chuyện, gây áp lực, vặn vẹo làm khó Yến Nhi. “Vậy hả.”

“Anh ta bảo.” Cô muốn biết sự thật. “Ngày xưa, em nói không muốn nhìn mặt anh ta nữa. Chuyện đấy có thật không anh?”

Anh biết ngay là thế mà. “Anh không biết rõ, nhưng anh có thể biết lý do vì sao em nói như vậy.” Là chuyện đánh anh Minh Dũng.

Cô tò mò. “Lý do gì vậy anh?”

“Em tấp xe vào phía trước đi.” Anh nghĩ cô nên bình tĩnh khi nghe.

Cô hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo. Chuyện này ắt hẳn quan trọng đây.

Anh nghĩ mình nên nói thật mọi chuyện, vì anh cũng không muốn giấu cô nữa. Trung thực, chả phải đó là điều cần thiết trong một mối quan hệ sao. Chuyện này trước sau gì cô cũng cần phải biết, và anh muốn cô nghe từ miệng mình, hơn là từ một người khác. Mọi thứ có thể chệch hướng, nhưng đây chả phải là canh bạc mà anh đã chấp nhận trước rồi sao.

Anh chậm rãi quay sang nhìn cô. “Thật ra ngày xưa.” Anh hít một hơi thật sâu để lấy can đảm. “Hắn ta từng chặn đường đánh người yêu của em.”

Cô há hốc ngạc nhiên. “Người yêu của em?” Sao cô không biết, mà cô cũng chẳng nghe ai nói.

Anh gật đầu. “Anh ấy tên là Minh Dũng, làm nghề xây dựng, lớn hơn em mười tuổi.”

Mười tuổi, cô khá bất ngờ khi biết mình yêu người hơn mười tuổi, nhưng quan trọng là mọi chuyện sau đấy như thế nào. “Sao không ai nói cho em biết?” Cô thắc mắc.

“Vì mọi người nhất trí sẽ giấu em chuyện này.” Anh thú thật.

Cô cảm thấy mình như là nạn nhân của một vụ thông đồng lừa dối vậy. “Tại sao?” Và thủ phạm lại là những người cô tin tưởng hơn ai hết.

“Vì mọi người sợ em bị kích động.” Thấy cô liếc mắt nhìn mình, anh hiểu biểu cảm đó là gì. “Hai người yêu nhau, sau đó.” Anh định nói “mẹ em cấm cản”, nhưng nghĩ điều này sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm mẹ con của hai người, nên anh liền khựng lại. “Anh ấy gặp tai nạn, em nghe tin nên vội vào bệnh viện thăm. Trên đường gặp tai nạn và rồi em.” Anh nhìn cô thương xót. “Mất trí nhớ.”

Anh vẫn không quên được ngày hôm đấy, trong lúc đang thực tập ở bệnh viện, anh bỗng nhận được cuộc gọi của Mỹ Linh.

“Ông Minh ơi, con Nhi nó bị tại nạn đưa vào bệnh viện cấp cứu rồi.” Mỹ Linh giọng đầy hoảng hốt.

“Bệnh viện nào?” Anh như rụng rời cả tay chân.

Mỹ Linh sụt sịt khóc. “Bệnh viện Hoàng Gia.”

Ngay bệnh viện anh đang thực tập, do vậy anh liền lao xuống phòng cấp cứu. Cô được đưa vào phòng phẫu thuật và mọi người sau đó ngồi chờ ở hành lang. Ngồi trên ghế, người anh không ngừng run rẩy vì lo lắng, hoảng sợ. Anh không ngừng hỏi tại sao, tại sao cô phải gặp phải một điều xui xẻo như vậy. Tại sao phải là cô, tại sao, rất nhiều câu hỏi tại sao gợi lên từ hôm đó.

Thấp thỏm, lo âu, sợ hãi, nhiều cảm xúc tiêu cực liên tục dấy lên, và hơn hết là anh sợ cô rời xa mình. Trước giờ, anh không tin vào thần thánh, cũng chả tin đấng sáng tạo hay thần linh nào. Nhưng ngày hôm đó, anh đã nguyện cầu tất cả những vị thần phật mình biết tên để mong cô được bình an và vượt qua tình trạng nguy hiểm.

Cuối cùng sau nhiều giờ, cuộc phẫu thuật cũng thành công. Trời đất như đã hồi đáp lại lời cầu nguyện của anh. Khi mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm, thì lại bắt đầu lo lắng những điều tiếp theo. Yến Nhi vẫn hôn mê nhiều ngày sau ca phẫu thuật. Và khi tỉnh lại, cô đã bị mất một phần trí nhớ.

“Tuy cuộc phẫu thuật đã thành công, nhưng vụ tai nạn đã làm chấn động não, gây ảnh hưởng đến hệ thần kinh.” Bác sĩ khoa thần kinh giải thích. “Dẫn đến việc mất trí nhớ tạm thời.”

Anh chết lặng khi nghe xong.

Bác sĩ giải thích. “Việc cháu mất toàn bộ ký ức nhiều năm trước, chúng tôi gọi đây là mất trí nhớ ngược chiều, Amnésie Rétrograde.”

“Vậy sau này thì sao bác sĩ, liệu con gái tôi có nhớ lại được không?” Bà Yến Thi nói trong hoảng hốt. “Mất bao lâu mới nhớ lại được hả bác sĩ?”

Bác sĩ nói. “Sau khi tình hình sức khỏe của cháu ổn định, chúng tôi sẽ áp dụng những buổi trị liệu để cải thiện, phục hồi trí nhớ. Có thể mất vài tuần, vài tháng, có thể vài năm. Hoặc sẽ không bao giờ.”

Trong ký ức của Yến Nhi, hiện tại cô chỉ nhớ mỗi mẹ mình. Điều này có nghĩa, mọi dữ liệu, sự kiện, ký ức đã xảy ra đều không tồn tại trong trí nhớ của cô. Điều đó có nghĩa, ngay cả anh, Yến Nhi cũng không nhận ra.

“Chào Nhi.” Anh lẳng lặng bước tới chào hỏi, khi mọi người đã đi hết. Anh có thể thấy ánh mắt hoảng sợ, lo lắng của cô. “Mình là Nhật Minh, bạn của Nhi.” Anh sợ cô sẽ bị sốc như lúc gặp anh Minh Dũng.

Yến Nhi lúc này thật sự không thể nhớ ra chàng trai đang đứng trước mặt là ai.

“Nhi đừng sợ. Đây, chờ Minh chút.” Anh lập tức mở điện thoại ra và tìm những hình ảnh lúc xưa. “Nhi nhìn này, thấy không. Là Minh và Nhi đây.” Là bức ảnh đầu tiên anh chụp cùng cô ở sân ký túc xá. Nơi những điều ước bắt đầu.

Cô nhìn vào màn hình và thấy mình chụp chung với anh. Vậy, cô và anh chàng này là bạn sao.

“Nhi thấy không?” Anh lẳng lặng ngồi xuống bên giường. “Mãi bên nhau này.” Anh chỉ vào dòng chữ.

Cô ngước mắt nhìn anh. “Vậy, chúng ta là bạn?” Cô nghĩ “mãi bên nhau” giữa nam và nữ chỉ có thể là người yêu thôi chứ.

Nước mắt anh không biết rơi từ khi nào. “Ừm, chúng ta là bạn.” Anh gượng cười đau xót nhìn cô.

Anh bắt đầu kể lại cho cô nghe, từ chuyện hai người học chung cấp hai, lên cấp ba và quãng thời gian ở đại học. Cô thắc mắc điều gì, anh sẽ thành thật trả lời điều đó. Như một đứa trẻ mới lớn đứng trước thế giới lạ lẫm, cô tò mò, thắc mắc đủ điều. Mất một khoảng ký ức, nên hẳn cô phải rất hoảng sợ. Anh cảm thấy thương xót thay, nên cứ từ tốn chậm rãi kể lại, bởi anh không muốn cô hoảng loạn.

Vì Minh Dũng lúc ấy cũng đang nằm viện vì gặp tại nạn té giàn. Nghe tin Yến Nhi bị tai nạn, nên ông ấy khập khiễng bước qua thăm. Vì tiếp cận quá nhanh trong khi Yến Nhi vừa tỉnh lại, đã dẫn đến cô nàng lập tức bị sốc. Nhiều y tá, bác sĩ sau đó đã chạy nhanh vào phòng để cấp cứu.

Dường như, bộ não của Yến Nhi bị kích động, khi áp lực từ cả Minh Dũng, lẫn cùng lúc xử lý quá nhiều dữ liệu ập đến, đã khiến cô không ngừng hét toáng lên vì cơn đau đầu tựa như búa bổ. Sau đó cô liền bị sốc và ngất đi.

Bà Yến Thi bắt gặp phải Minh Dũng nên liền xông tới cào cấu, đánh đập, thậm chí văng tục chửi mắng. Các y tá sau đó phải can ngăn và ra lệnh cho bà không được làm loạn trong bệnh viện. Lúc đấy tình hình mới được vãn hồi.

“Vậy sau đó thì sao?” Yến Nhi thắc mắc. Lúc này cô đang ở trên xe với anh. Mọi người nói với cô bị tại nạn nên mất trí nhớ, nhưng lý do thật sự vì sao dẫn đến tai nạn thì giờ cô mới biết. “Mọi người có thể nói với em mà. Sau mọi người lại giấu em?” Vì sao mọi người lại hùa nhau lấy mất đi một phần quá khứ của cô.

Thoát ra khỏi hồi tưởng, Nhật Minh trở lại với thực tại. Anh biết mình phải trung thực, anh biết chứ. Nhưng chuyện này anh không thể tiết lộ, vì anh biết sự thật sẽ làm tan vỡ mối quan hệ cũng như tình cảm của nhiều người. Vì lúc ấy, người ra lệnh phải giấu mọi chuyện đi, đó chính là mẹ cô, bà Yến Thi. Hôm đó, chính bà đã nói.

“Mọi người nghe cô nói đây.” Bà Yến Thi căn dặn. “Bây giờ Nhi nhà cô đang rất yếu, vừa mới phẫu thuật xong. Nếu cứ bị sốc như vậy, e rằng sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng. Nên cô muốn mọi người phải hứa với cô, không được đề cập đến thằng đó, hay chuyện trước đây con Nhi nhà cô và nó yêu nhau.”

Anh biết chuyện này là do Minh Dũng tìm tới.

“Hắn hại đời con Nhi chưa đủ, vừa rồi hắn còn khiến con Nhi lên cơn sốc.” Bà tức giận. “Suýt chút nữa đã lên cơn nguy kịch.” Bà tiếp tục. “Cô muốn mấy con, nếu quan tâm, thương yêu con Nhi thì nghe lời cô. Đừng để hắn ta xuất hiện trong cuộc đời con Nhi nữa.” Bà đưa điện thoại của Yến Nhi lên. “Đây là điện thoại của Nhi nhà cô, mấy con biết mật mã không? Vào xóa hết hình ảnh giúp cô.”

Nghe như vậy là anh biết bà Yến Thi muốn xóa vĩnh viễn hình bóng của Minh Dũng ra khỏi cuộc đời của Yến Nhi.

Mỹ Linh bước tới. “Dạ, con biết.”

“Xóa giúp cô.” Bà Yến Thi đưa điện thoại.

Mỹ Linh lập tức cầm lấy và nhập mật mã “1507”, ngày sinh của anh Minh Dũng. Cô lập tức xóa hết hình ảnh trong kho ảnh, thậm chí nhiệt tình xóa luôn tất cả trên “Google Drive”. Vì cô cũng biết email, mật mã là gì.

“Con xóa hết ảnh rồi, nhưng nếu truy cập vào Facebook hay Instagram, thì Nhi vẫn có thể thấy được ảnh chụp chung với anh ta.” Mỹ Linh khuyên nhủ. “Nếu cô không muốn Nhi thấy, cô cần phải xóa vĩnh viễn những tài khoản này.”

“Xóa luôn đi con.” Bà Yến Thi cần sự chắc chắn.

“Dạ.” Mỹ Linh lập tức hành động, sau đó thì gởi lại. “Xong rồi cô ạ.”

Bà Yến Thi nhận lấy. “Sau này, nếu con Nhi biết chuyện, hoặc nó nhớ lại, hãy bảo chính cô làm việc này. Mấy đứa không biết gì hết nghe chưa?”

“Dạ.” Mỹ Linh gật đầu.

Bảo Khôi đợi bà Yến Thi đi khỏi thì liền nói. “Nhiệt tình vậy má?”

Mỹ Linh giải thích. “Xin lỗi mấy bạn, tôi chỉ muốn tốt cho con Nhi. Còn ai thích nói gì thì cứ nói.”

Chuyện xảy ra như vậy rồi, bạn cô lại mất trí nhớ, dây dưa gì với ông Minh Dũng này nữa. Nếu không phải vì ông ta, thì bạn cô đâu bị tai nạn. Một phần cũng lỗi tại cô, vì cô lén ủng hộ, tiếp tay cho họ nên mọi chuyện mới như vậy. Nếu ngay từ đầu cô không đồng ý giúp đỡ, thì rõ ràng Yến Nhi đã chia tay ông Dũng từ lâu rồi, và bạn cô giờ vẫn khỏe mạnh. Yêu nhau hạnh phúc đâu chả thấy, chỉ toàn là đau thương, mệt mỏi, cực khổ, cô không muốn mối quan hệ này tiếp diễn nữa.

“Có ai nói gì đâu.” Bảo Khôi tò mò. “Giờ chúng ta làm gì đây?”

Mỹ Linh đã nghĩ xong. “Chúng ta cần phải thống nhất câu chuyện. Có như vậy thì con Nhi mới tin được.” Chứ mỗi người nói một lời, sẽ làm dấy lên nhiều nghi vấn.

Anh hiểu những gì Mỹ Linh nói.

“Minh.” Mỹ Linh nảy ý. “Hay nhân dịp này, ông hãy bảo mình là người yêu con Nhi đi.”

Đây không phải là những gì anh muốn. Quan niệm tình yêu của anh đến từ sự chân thành, chứ không phải lừa lọc, dối gian.

“Đúng rồi đó.” Bảo Khôi cũng muốn bạn mình hạnh phúc. “Chả phải bao năm nay mày vẫn yêu thầm con Nhi sao?”

Anh lắc đầu. “Không được, không nên lừa dối Nhi như vậy. Lỡ như một ngày Nhi nhớ lại thì sao? Lỡ như Nhi nhận ra tao lừa dối cô ấy.” Nhận ra anh không phải là người cô ấy thật sự yêu. “Lỡ như cô ấy nhận ra chúng ta thông đồng với nhau để lừa phỉnh, thì mọi người nghĩ sẽ như thế nào?”

“Thế giờ ông tỏ tình với nó đi.” Bao năm qua Mỹ Linh cũng đã nhận ra tình yêu của Nhật Minh dành cho cô bạn của mình. Quan trọng hơn hết, Nhật Minh sẽ đem lại hạnh phúc và vui vẻ cho bạn cô.

Anh buồn bã lắc đầu. “Cũng không thể được.”

“Vì sao?” Mỹ Linh thắc mắc.

“Tỏ tình để làm gì.” Anh cay đắng nói. “Để tới lúc Nhi nhớ lại, cô ấy sẽ nhận ra anh Dũng mới là người cô ấy yêu.” Anh cười khẩy. “Rồi mọi người nghĩ Nhi sẽ vẫn ở bên cạnh tao?” Hình ảnh cô ấy xa lánh anh lại hiện lên. Hơn cả việc tỏ tình năm xưa, việc này sẽ khiến cô rời xa anh mãi mãi.

Bảo Khôi nổi nóng. “Thế nếu như con Nhi không nhớ lại thì sao? Mày sẽ mãi câm mồm như vậy?”

Mắt anh bỗng đỏ hoe lên. “Tao không biết. Nhưng trước mắt tao nghĩ nên là bạn bè. Sau này rồi hãy tính.”

“Tính quần què họ.” Bảo Khôi thấy chán nản cho bạn mình.

Mỹ Linh nhìn Nhật Minh trong thương hại, rõ ràng là quá lụy tình, quá ngu dại. Kiểu như “ngu ngục” mà mọi người trên mạng hay nói.

Thế rồi mọi người cũng thống nhất với nhau, anh Minh Dũng sẽ không tồn tại trong cuộc đời của Yến Nhi nữa. Thậm chí những ký ức, những chuyện trước kia, đều được mọi người chọn lọc để kể lại.

Mỹ Linh mở hình kỷ yếu cấp ba lên. “Đây là Thiên Bình.” Cô chỉ tay giới thiệu từng người. “Còn đây là Thế Sơn.”

“Thế đây là ai?” Yến Nhi chỉ tay vào cô gái cao ráo, xinh đẹp.

“Đây là Ngọc Trân, lớp trưởng.” Mỹ Linh nói. “Nó không chơi với bà, nên đừng quan tâm.”

Lớp trưởng của cô xinh đẹp nhỉ, hèn gì không chơi với cô là đúng rồi. Tò mò chàng trai bên cạnh, cô liền hỏi. “Còn đây là ai?”

Mỹ Linh liếc mắt nhìn mọi người rồi nói. “Đây là Quang Vinh.”

“Hai người này đi Mỹ rồi, với lại lúc đi học tụi nó ghét bà lắm. Bà quan tâm làm gì cho mệt.” Bảo Khôi chỉ tay vào tấm hình. “Bà nên quan tâm thằng này mới đúng.”

Yến Nhi nhớ khuôn mặt này. “Nhật Minh?”

“Ừm, crush bà đó.” Bảo Khôi nói.

Anh đứng đó nghe được, định tới tát Bảo Khôi nhưng khi thấy Yến Nhi nhìn mình, anh bỗng ngại ngùng đỏ mặt.