Lỡ Hẹn

Chương 49




“Ủa, Nhi.” Ngọc Trân thấy bạn mình đang đứng đợi trước thang máy. “Qua đây đi với Trân.”

Yến Nhi thấy mọi người nhìn mình nên cũng ngại. “Thôi, Nhi đi thang này cũng được.”

Ngọc Trân chậc lưỡi. “Qua đây với Trân.”

Cảm thấy việc đôi co thế này không phải là hay. Hơn nữa Ngọc Trân là sếp, cô là nhân viên, tốt nhất nên vâng lời. “Cảm ơn Trân nhé.”

“Bạn bè mà ơn nghĩa gì.” Ngọc Trân quét thẻ thang máy rồi bấm nút. “Sao nay nhìn Nhi có vẻ vui vậy?”

“Vậy hả?” Ai đang yêu lại chả hạnh phúc chứ.

Ngọc Trân gợi ý. “Khi nào mình hẹn nhau đi ăn đi.” Có nhiều chuyện cô cần phải đào sâu thêm.

Yến Nhi gật đầu. “Ừm.” Sau đó vào phòng làm việc, cô liền thấy một vài người mới xuất hiện. “Ai vậy em?”

Đoan Trang quay ra sau nhìn. “Nhân viên mới chị ạ.”

Yến Nhi đảo mắt nhìn quanh một lượt. Mới đấy mà những nhân viên lúc đầu, giờ chả còn ai, ngoại trừ. Ánh mắt cô dừng lại chỗ Thục Sang, cô nhân viên lãnh đạm, không quan tâm gì cả.

Trong khi đó nói về Nhật Minh, thú thật là vết thương vẫn khá ê ẩm mỗi khi anh cử động bả vai của mình. Chẳng qua trước mặt Yến Nhi anh không muốn thổ lộ mà thôi. Hơn nữa mỗi khi gặp cô, lòng anh lại dâng trào hạnh phúc, có lẽ “Endorphin” sản sinh quá nhiều nên khiến anh giảm cả cơn đau.

Bác sĩ Ngọc Vân đang ngồi trong phòng nghiên cứu bệnh án, thấy bác sĩ Nhật Minh khó khăn trong việc cởi áo khoác, cô liền đứng dậy. “Anh bị đau chỗ nào sao?”

Nhật Minh quay lại lắc đầu. “Không sao đâu em.” Anh cũng không muốn giấu, trước sau gì tin tức này lại chả lan đi. “Chỉ ê ẩm chút xíu thôi ấy mà.”

Ngọc Vân bước tới. “Để em giúp anh.”

“Không sao, anh tự làm được.” Cuối cùng thì anh cũng cởi được áo khoác.

Trưởng khoa Thùy Oanh lúc này đi ra. “Đi làm rồi sao?” Cô ngáp dài vì buồn ngủ.

Nhật Minh khẽ cười. “Chị ở đây từ đêm qua tới giờ?”

“Ừm.” Trưởng khoa Oanh lo lắng. “Vết thương có sao không?”

“Dạ, không sao.” Nhật Minh không muốn mình làm gánh nặng cho mọi người.

Trưởng khoa Oanh thấy Mai Lan đi vào nên liền trêu chọc. “Ủa, Mai Lan này. Mới vừa ở khu cấp cứu về hả em?”

Mai Lan cảm thấy xấu hổ. “Em vừa ở phòng nội trú ra mà chị.”

“Tôi mới là người ở khu cấp cứu về này.” Phó khoa Đình Trí lên tiếng.

Trưởng khoa Oanh tò mò. “Dưới đấy ổn chưa anh?”

“Tạm thời thì đã ổn.”Phó khoa Trí uể oải nói.

“Thôi mọi người tranh thủ chuẩn bị đi, mười lăm phút nữa chúng ta họp.” Trưởng khoa Oanh vừa đi, vừa ngáp. “Muốn ngủ một giấc ghê.”

Nhật Minh trêu chọc. “Làm một giấc rồi chưa đủ hả chị?”

“Chưa đã, thằng nhóc.” Nếu được, cô muốn làm một giấc tới tối.

Nhiều phút sau, cuộc họp cuối cùng cũng bắt đầu. Tất cả các bác sĩ đều có mặt, kể cả hai bác sĩ nội trú của khoa Tim mạch. Ai cũng biết về thảm họa ở khu Bình An, về tình trạng khẩn cấp bệnh viện ban bố, nên đều tự hiểu thời gian tới sẽ phải tăng ca, vất vả hỗ trợ mọi người.

Trưởng khoa Thùy Oanh mở đầu. “Như mọi người đã biết, thời gian này chúng ta sẽ khá vất vả, nên tôi mong mọi người cố gắng hỗ trợ lẫn nhau. Điều đáng tiếc, là trong thời gian này.” Cô nhìn Nhật Minh. “Bác sĩ Minh lại gặp phải tai nạn, không thể phẫu thuật. Nên trước mắt, lịch phẫu thuật một tuần tới, e rằng phải nhờ anh Trí và bác sĩ Hiếu hỗ trợ.”

Như Quỳnh lo lắng nhìn sang bác sĩ Minh.

Phó khoa Đình Trí thấy ánh mắt thắc mắc và tiếng xầm xì của mọi người nên liền nói. “À, hôm qua bác sĩ Minh trong lúc cấp cứu ở hiện trường thảm họa, đã không may gặp phải tai nạn.”

Bác sĩ Xuân Hiếu quan tâm cho cậu em của mình. “Chấn thương nặng không Minh?”

Nhật Minh gượng cười. “Dạ, chỉ chấn thương phần mềm thôi ạ. Anh và mọi người cũng đừng lo quá.” Sau khi bị anh Huy bắt đi kiểm tra vết thương, tin tức nhanh chóng lan đi. Ai cũng hỏi thăm khiến anh phải ái ngại.

Trưởng Khoa Oanh tiếp lời. “Tạm thời trước mắt bác sĩ Minh sẽ đảm nhận việc trực phòng ha.”

“Dạ vâng chị.” Nhật Minh gật đầu.

“Ngoại trừ những trường hợp bất khả kháng hoặc rất quan trọng, những đơn xin off trong tuần này, tôi xin phép không duyệt nhé.” Trưởng khoa Oanh nảy ý châm chọc cho thay đổi không khí. “À, nghe nói Mai Lan xung phong trực đêm?”

Bác sĩ Mai Lan mếu máo. “Dạ không chị.” Sau trưởng khoa cứ châm chọc cô mãi thế.

Bác sĩ Đình Trí cũng muốn trêu. “Mới có một đêm mà có người muốn chuyển xuống khoa cấp cứu rồi.”

Bác sĩ Xuân Hiếu nhanh chóng hiểu ra. “Rồi, rồi, chết cô em tôi rồi.”

Trưởng khoa Oanh khẽ cười. “Mai Lan mới thấy anh ta dẫn lưu màng phổi thôi mà đã như vậy. Nếu xem anh ta phẫu thuật nữa thì như thế nào?” Cô nhìn mọi người. “Thôi, chúng ta bắt đầu buổi hội chẩn nào. Bác sĩ Quỳnh.” Cô gật đầu ra hiệu.

Bác sĩ Như Quỳnh bước lên bục phát biểu. “Trường hợp thứ nhất, bệnh nhân nam Võ Văn Lý, bảy mươi tuổi, nằm phòng bệnh số một.” Cô bấm máy chiếu. “Có triệu chứng tức ngực, khó thở, ho nhiều. Kết quả chụp CT cho thấy, bệnh nhân có khối nang mang ngoài tim ở góc tâm hoành phải, gây chèn ép tim phổi. Kích thước khối nang khá lớn, 74x55 milimet, trong nang có chứa dịch.”

Nếu không phải gặp tai nạn, thì Nhật Minh đã phẫu thuật chú bệnh nhân này.

“Mọi người nghĩ sao?” Trưởng khoa Thùy Oanh muốn nghe ý kiến.

Phó khoa Đình Trí nói. “Như mọi người đã biết, phẫu thuật bóc tách nang màng tim là triệt để nhất.”

“Anh nghĩ nên chọn phương pháp nào?” Trưởng khoa Oanh hỏi.

Phó khoa Trí nhíu mày. “Tôi nghĩ nên chọn phương pháp VATS.” Video assisted thoracic surgery, hay còn biết đến là phẫu thuật nội soi lồng ngực. “Giảm đau, giảm nguy cơ chảy máu, giảm thời gian hồi phục.”

“Bác sĩ Minh?” Trưởng khoa Oanh muốn nghe nhiều ý kiến. “Dù sao đây cũng là bệnh nhân của em.”

Nhật Minh cũng tán thành. “Em cũng nghĩ như phó khoa. Đây là phương pháp phẫu thuật hiệu quả, an toàn và được áp dụng rộng rãi trong nước chúng ta. Nếu bây giờ mở lồng ngực, e rằng sẽ gây ra nhiều biến chứng.”

“Đây là bệnh nhân của bác sĩ Minh.” Trưởng khoa Oanh phân vân lựa chọn giữa bác sĩ Hiếu và phó khoa Trí. “Nên e rằng phải nhờ sự hỗ trợ của mọi người.”

“Để tôi.” Phó khoa Đình Trí xung phong.

Trưởng khoa Oanh tạm an lòng. “Vậy nhờ tất cả vào anh nhé.” Cô nhìn các bác sĩ khác. “Như Quỳnh phụ mổ một nhé. Phụ mổ hai sẽ là Hồng Yến.” Dù sao phó khoa Trí cũng là người hướng dẫn của Hồng Yến, nên không thể để Quốc An được.

“Dạ.” Như Quỳnh đáp.

Hồng Yến hớn hở. “Dạ, em cảm ơn.”

“Trước mắt mọi người cứ về nghiên cứu thêm. Trước khi phẫu thuật, chúng ta sẽ họp lại một lần nữa.” Trưởng khoa Oanh ra dấu chuyển sang trường hợp tiếp theo. “Bác sĩ Quỳnh.”

Trong khi đó tại công ty Creative, Quang Vinh đang trong cuộc họp cùng với các giám đốc. Buổi ra mắt sắp cận kề và một vài trở ngại khiến mọi người cần phải lên kế hoạch đối phó. Ngọc Trân cũng vậy, cô đang suy nghĩ làm thế nào để giải quyết biến số mang tên Yến Nhi. Phần lớn trong cô nghĩ rằng, Quang Vinh vẫn chưa biết gì, nhưng sự thật này sẽ giữ được trong bao lâu.

“Đây, mọi người xem đi.” Giám đốc Vy đặt tablet xuống bàn.

Quang Vinh nhanh chóng nhận ra. “Vương Phong?”

“Vâng, cậu ta bây giờ đã trở thành đại sứ thương hiệu cho cà phê Vui Vẻ.” Giám đốc Vy đáp.

“Thanh Xuân bị dính scandal với Xuân Trường, nên hiển nhiên Vui Vẻ sẽ cần một đại sứ mới.” Giám đốc Anh nói ra suy đoán của mình. “Stars muốn thỏa hiệp với Helax nên cần phải nhượng bộ.”

Ngọc Trân nhếch môi. “Dù bên nào thắng, cô ta cũng hưởng lợi.” Sáng Tạo hay Vui Vẻ, bên nào Stars cũng nhúng tay, kèo này quá thơm rồi.

“Đó chưa phải là hết.” Giám đốc Vy quẹt tablet mở sang hình tiếp theo. “Mọi người nhìn xem.”

Hình ảnh ca sĩ Vương Phong đang cầm cà phê Vui Vẻ trên tay, cùng với câu slogan “Vui Vẻ Mới Là Trên Hết”.

Giám đốc Vy nhếch môi. “Họ đặt tấm banner này, bên cạnh tấm banner quảng cáo của chúng ta ở ngã tư Ánh Sao.”

Ngọc Trân ngầm đoán. “Ý họ muốn nói Vui Vẻ ở trên hết mọi người?” Đứng đầu trong ngành cà phê.

Giám đốc Vy nghĩ cũng có khả năng. “Cũng có thể hiểu như vậy.” Hoặc thay vì “mỗi ngày mỗi Sáng Tạo”, khách hàng cần “Vui Vẻ mới là trên hết”, hàm ý cạnh tranh sản phẩm rõ ràng.

Quang Vinh chậc lưỡi. “Khảo sát khách hàng bước đầu thế nào rồi chị?”

Giám đốc Vy hiểu cu cậu đang muốn hỏi gì, bảng khách hàng đánh giá sản phẩm cà phê mới thay đổi. “Theo ghi nhận bước đầu trên mạng, thì 47% cảm thấy ngon, 10% thấy bình thường, 31% thấy tệ và 12% sẽ dùng thử. Phía chuỗi cửa hàng cà phê thì 65% thấy ngon, 15% thấy bình thường và 20% sẽ dùng thử vào lần sau. Một thời gian nữa khi chúng ta bắt đầu chương trình sampling, chúng ta sẽ có thêm bảng đánh giá khách hàng tại các điểm bán.”

“Có vẻ bước đầu cũng khá triển vọng.” Ngọc Trân cũng thấy mừng thay cho Quang Vinh.

“Những con số đó vẫn chưa nói lên điều gì.” Quang Vinh không chấp nhận. “Khảo sát trên mạng thì phần đông người bình chọn có thể là nick ảo.” Đối thủ có thể vào bình chọn tệ kia mà. “Ở cửa hàng, người ta thường e ngại nên sẽ có thiên hướng tick vào chữ ngon, hoặc bình thường. Điều chúng ta muốn là những đánh giá chính xác của khách hàng, chứ không phải những con số ảo để tự thỏa mãn bản thân.”

Nói về Yến Nhi, tới giờ trưa, khi vừa đặt khay cơm xuống bàn, cô liền nhận được tin nhắn của Nhật Minh. Hình chụp khay cơm của anh, phía dưới là dòng chữ “yêu em” đi cùng. Cô tủm tỉm cười rồi chụp hình gởi lại. Sau đó liền nhắn thêm dòng chữ “yêu anh”.

Cô muốn nói “yêu anh” để khẳng định tình cảm của mình. Cảm giác nhắn tin xong, người cô hân hoan, háo hức đến mức khó tả, cảm giác như thể cô vừa giải tỏa xong những gì chôn chặt trong lòng mình bấy lâu nay.

Nhật Minh đọc tin nhắn mà vừa khoái chí, vừa sung sướng, bỗng dưng thấy no ngang, không muốn ăn nữa, mặc dù khay cơm vẫn còn khá nhiều. Vì sao ư, vì anh như thể vừa ngoạm một miếng bánh hạnh phúc to đùng, mặc dù anh thừa biết trạng thái no giả này được tạo ra bởi sự phấn khích của não bộ mà thôi.

“Em chào chị Nhi.” Khải Huy bất ngờ bước tới.

Yến Nhi vội cất điện thoại đi. “Ừ, chào em.” Cô ngạc nhiên nhìn cu cậu, vì không biết tại sao cu cậu lại ở đây. Nếu ăn cơm thì phải mang theo khay, đằng này lại mang theo hộp gì đấy, chẳng lẽ cu cậu đem theo cơm nhà.

“Dạ, của sếp tổng gởi chị ạ.” Khải Huy đặt hộp trái cây tráng miệng lên bàn.

Yến Nhi khá bất ngờ. “Ủa, gì vậy em?”

“Dạ, quà của sếp Vinh.” Khải Huy cúi nhẹ đầu. “Em đi đây ạ.”

Yến Nhi chưa kịp nói thì cu cậu đã lao đi, cô cũng không thể gọi vọng theo vì sợ ảnh hưởng tới những người khác. Tò mò không biết gì, nên cô liền mở hộp ra xem thử.

Đoan Trang “woah” lên một tiếng. “Ngon dữ.”

Là trái cây đã được cắt sẵn gồm kiwi, dâu tây, nho, quýt, táo. Sao Quang Vinh lại gởi cho cô. “Em ăn đi.” Cô đẩy sang phía bé Trang.

Đoan Trang đùa giỡn. “Người ta cho chị, chứ cho em đâu.”

Yến Nhi khẽ cười. “Thế để chị cho người khác.”

Đoan Trang lập tức lấy kiwi. “Em nói đùa thôi.” Cô nàng làm thử một miếng.” Ừm, ngon lắm chị.”

Sau khi ăn cơm, Yến Nhi vô tình gặp Ngọc Trân ở thang máy. “Hi, Trân.”

Ngọc Trân một tay đút vào túi quần, tay còn lại lướt điện thoại. “Ủa, Nhi. Mới ăn xong hả?” Cô liếc mắt thấy Yến Nhi xách theo hộp nhựa. “Nhi mang cơm theo sao?”

Yến Nhi nhìn xuống tay mình. “À không, cái này là trái cây.” Cô nảy ý. “Trân ăn không?” Đoan Trang chỉ ăn vài lát kiwi và quýt, còn lại khá nhiều nên cô nghĩ cho người khác cũng không phải tội lỗi lắm.

Ngọc Trân tất nhiên không thích ăn đồ thừa. “Không, Nhi ăn đi.” Nhưng nghĩ đến việc muốn làm bạn với Yến Nhi, cô phải hòa đồng với người ta một chút, thì họ mới mở lòng với cô được. Đến đây, cô chợt đổi ý.

Yến Nhi cũng không thích ăn đồ của người lạ cho, nếu là trái cây của anh yêu đưa, có chết cô cũng giữ bên mình.

“Trân ăn hết thì lấy gì Nhi ăn nữa.” Ngọc Trân giả vờ nói đùa.

Yến Nhi mừng rỡ. “Nhi không ăn, Trân cứ ăn đi.”

Ngọc Trân liền cầm lấy hộp trái cây. “Vậy cảm ơn Nhi nhé.” Vừa bước ra thang máy, cô lại tình cờ gặp Quang Vinh. “Ủa, Vinh đi đâu vậy?”

“Vinh có việc cần ra ngoài.” Liếc mắt nhìn xuống thấy hộp nhựa kiểu bento màu xanh dương nhạt, trên nắp in hình con sóc, có tay cầm màu trắng ở bên. Chiếc hộp rất quen thuộc, vì anh vừa đưa một cái như vậy cho Khải Huy. “Trân cầm theo cơm hả?”

Ngọc Trân đưa hộp lên cao. “Không, cái này là trái cây người ta tặng.” Cô không muốn nhắc chữ Yến Nhi trước mặt anh.

Vậy là rõ rồi, mặt Quang Vinh tối sầm lại khi không biết hộp trái cây của mình, vì một cách nào đó lại rơi vào tay Ngọc Trân.

Trong khi đó ở bệnh viện, Nhật Minh cũng có người tìm tới. “Ủa, Xuyến hả?” Đây là cô y tá đã giúp anh ở khu Bình An.

Y tá Xuyến lúc này không mang đồng phục y tá, mà trong một bộ quần jean, áo sơ mi kẻ sọc màu xanh, nhìn rất thanh lịch. “Dạ, em chào anh.”

“Em tìm anh có việc gì không?” Nhật Minh nghe bảo có người gặp nên liền tới quầy trực ban của khoa Tim mạch.

Y tá Xuyến đưa giỏ quà gồm bánh và trái cây. “Dạ, em tới để cảm ơn anh việc hôm qua.” Cô mỉm cười. “Đã cứu em.”

Nhật Minh khẽ cười. “Chuyện ấy bình thường thôi, có gì đâu mà cảm ơn.” Là ai thì anh cũng làm vậy thôi, lấy thân mình che chắn bảo vệ họ.

Tin tức bác sĩ Minh lấy thân che chắn, bảo vệ cho y tá Xuyến nhanh chóng được các y tá ở quầy trực ban lan truyền ra cả khoa Tim mạch.