“Sinh nhật vui vẻ nhé, Khôi Mập.” Khánh Đan vừa vào phòng liền chúc mừng ngay. Nay sinh nhật bạn cũ, nên cô nàng đã dành hẳn nhiều giờ đồng hồ ở spa để tân trang lại mình, trước khi bước tới nhà hàng Wendy sang trọng này.
Bảo Khôi nhận lấy quà sinh nhật. “Cám ơn bà Đan nhé.”
Mỹ Linh vừa ẵm con gái, vừa hỏi. “Tới một mình à, người yêu đâu?”
“Người yêu nào?” Khánh Đan vừa ngồi xuống đã liền ghẹo thiên thần bé nhỏ trước mặt. “Ai đây vậy ta? Bơ á? Bơ bé bỏng bụ bẫm bụng bự bập bẹ á?”
Cô nhóc cười toe toét.
“Sao bữa nghe đồn đang quen thằng nào ấy mà?” Mỹ Linh gặng hỏi.
Khánh Đan bĩu môi. “Làm gì có.” Cô đảo mắt nhìn quanh phòng một lượt, ngoài gia đình nhỏ của nhà này, chỉ mỗi cô là tới sớm nhất. “Mọi người chưa tới à?”
Bảo Khôi vừa lướt điện thoại, vừa trả lời. “Thằng Minh với con Nhi tới sau. Thế Sơn không về được. Thảo My đang tới.”
Khánh Đan nhíu mày. “Còn ông Bình thì sao? Tới không?”
Mỹ Linh tiếp lời. “Ông ấy tới lâu rồi.”
“Đâu thấy đâu.” Khánh Đan lại nhìn quanh.
“Ra ngoài hút thuốc rồi.” Bảo Khôi lúc này mới ngước mắt sang. “Nãy giờ hỏi thằng Bình hoài vậy, vẫn còn crush người yêu cũ à?” Anh chàng cười khẩy.
“Thằng cha này.” Khánh Đan đỏ mặt vì e thẹn.
“Cha này cái gì.” Bảo Khôi nhếch môi. “Còn thích thì quay lại đi. Hắn ta cũng đang ế đó.”
Mỹ Linh cảm thấy khó chịu trong lòng. “Bà mẹ từ xưa đến giờ, có ba điều bí ẩn mà không thể giải đáp. Gần mười năm rồi mà vẫn chưa có câu trả lời.” Cô nhìn thẳng vào mắt Khánh Đan. “Vì sao bà và ông Bình chia tay? Cha đứa con của Thảo My là ai? Và…”
Cô định nói điều thứ ba nhưng cảm thấy nên dừng lại, vì hiện giờ điều thứ nhất quan trọng hơn. Năm xưa đây là một cặp đôi đẹp, chả hiểu lý do gì lại chia tay. Nhiều năm qua, mọi người đều gặng hỏi cả hai người họ, nhưng ai nấy đều im bặt, không giải thích.
“Lý do gì đâu, chỉ là…” Nghe tiếng mở cửa, Khánh Đan liền ngừng lại.
Thiên Bình bước vào, thấy cả căn phòng im ắng và nhiều cặp mắt chĩa về phía mình, nên liền hỏi. “Sao mọi người im lặng vậy?”
Khánh Đan lái sang chuyện khác. “Ông tới hồi nào vậy?”
Thiên Bình ngồi xuống. “Lúc nãy.”
Để tránh sự giao tiếp với Thiên Bình, cũng như câu hỏi của hai vợ chồng đáng ghét nhà kia, Khánh Đan biết mình nên tập trung vào đâu. “Bơ cười á, cười á.” Cô ghẹo cô nhóc.
“Thích vậy thì đẻ một đứa.” Mỹ Linh buông lời trêu chọc.
Tránh thế nào cũng gặp, cô chỉ biết cách liếc mắt lên nhìn như muốn nói “đủ rồi bà nội”. Không biết Mỹ Linh có hiểu ý hay không, nhưng sự cứu cánh đã tìm tới cô, khi Thảo My xuất hiện.
Thảo My mở cửa bước vào. “Happy birthday. Happy birthday.” Cô đưa gói quà cho chủ nhân. “Quà này Khôi Mập.”
Bảo Khôi nhận lấy. “Cảm ơn bà My nhé.”
Khánh Đan tranh thủ cơ hội để đẩy mũi dao ra khỏi mình. “Ủa, cu Thiện đâu bà? Không dắt theo chơi sao?”
Thảo My lắc đầu. “Quậy quá, dắt theo làm gì. Để nó ở nhà chơi với mấy cậu rồi.”
“Sợ nó quậy, hay sợ có nó mình không bung lụa được?” Bảo Khôi lại nói khía.
Thảo My liếc mắt sang ngay. “Nay sinh nhật đừng chọc tôi mắng chứ.” Cô quay sang Mỹ Linh. “Ê bà, quản chồng đi bà kìa.”
“Ông ấy nói đúng mà.” Mỹ Linh bênh vực chồng mình.
Bảo Khôi bật cười ha hả, anh định chọc “về học lại chồng đi My, ồ My đâu có chồng”, nhưng vì sợ nó cứa vào nỗi đau của Thảo My, cũng như chọc vào sự tổn thương của cô nàng, nên anh bắt buộc phải im lặng. “Thôi, vào tiệc nào.”
“Không đợi những người khác sao?” Khánh Đan hỏi.
Thảo My tò mò. “Thế còn mấy người bạn đại học của ông thì sao? Ông có mời họ không?”
Bảo Khôi lắc đầu. “Đứa đi công tác, đứa ở Hà Long rồi.” Anh nói tiếp. “Nhưng có bạn đại học của bà Linh.”
“Không đợi họ sao?” Khánh Đan lại gặng hỏi.
“Đang lên đó. Vừa mới hỏi ở phòng nào.” Bảo Khôi đáp.
Thảo My nhìn quanh căn phòng rồi hỏi. “Sao ông biết nhà hàng này vậy?” Cô thấy sang trọng thật sự, màn rèm, khăn bàn, bóng bay, một màu tông trắng nhìn thật hài hòa và đẹp mắt.
Bảo Khôi khẽ cười. “Năm ngoái tôi với bà Linh review nhà hàng này nên quen với ông chủ.”
Khánh Đan bỗng nhiên muốn biết. “Thế họ chiết khấu bao nhiêu?”
Mỹ Linh đáp thay. “50% thức ăn. Thức uống thì tự chịu.”
Khánh Đan “woah” một tiếng. “Hai người chắc thân quen với chủ lắm nhỉ.”
Bảo Khôi lắc đầu. “Đâu phải, thân quen là phải chiết khấu 20% như chủ spa chứ.” Anh đá xéo Khánh Đan, chủ của thương hiệu spa nổi tiếng ở Thanh Hải.
“Này.” Khánh Đan đỏ mặt.
Thiên Bình lúc này mới lên tiếng. “Ủa, 20% sao?”
Bảo Khôi hí hửng. “Ừ, có 20%”
“Sao nhiều vậy, đúng ra chỉ chiết khấu 10% thôi chứ.” Thiên Bình khẽ cười.
Khánh Đan tự nhiên vui trong lòng. “Đúng rồi, lần sau tôi chiết khấu 10% thôi.”
“Á đù, bênh à.” Mỹ Linh nhếch môi.
Bảo Khôi bặm môi. “Thằng mất dạy.”
“Chào mọi người.” Thanh Thủy, bạn chung phòng ký túc xá với Mỹ Linh, Hà Uyên và Yến Nhi thời đại học bước vào.
Hà Uyên đi theo phía sau. “Hello.”
“Lô quần què.” Mỹ Linh liếc mắt. “Sao giờ mới tới?”
“Phải để người ta trang điểm, trưng diện đi gặp crush chứ bà.” Thanh Thủy đáp thay bạn mình.
“Crush gì bà.” Hà Uyên đảo mắt quanh một lượt. “Bà Nhi với ông Minh chưa tới hả?”
“Mới nói crush gì bà, giờ lại hỏi.” Mỹ Linh quay sang chồng mình. “Khôi, ông gọi nhà hàng lên món đi.”
“Ok.” Bảo Khôi gật đầu.
Một lúc sau, khi món khai vị được đem lên phòng, thì Nhật Minh và Yến Nhi lúc này mới tới. Mặc dù chả phải lần đầu đi ăn tiệc với nhau, cũng chả phải lần đầu thấy cô ăn diện trang điểm. Nhưng nhìn cô trong chiếc váy đen, cùng với chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc, lòng anh lại thấy rạo rực như một con ngựa hoang tới mùa động dục.
“Nhi mới uốn tóc sao?” Trông cô đẹp hơn rất nhiều.
Cô khẽ cười trong e thẹn. “Nhi mới uốn nhẹ phần đuôi tóc.” Cô quay mặt sang. “Sao? Shin thấy đẹp không?”
“Ừ, đẹp lắm.” Anh đáp nhanh rồi vội quay gương mặt đang đỏ bừng sang chỗ khác. Dù không cần ống nghe Littmann, nhưng anh thừa biết tim mình đang đập nhanh như thế nào.
Sau khi được nhân viên chỉ dẫn lên phòng “VIP 1”, Yến Nhi liền mở cửa bước vào. “Hello mọi người.” Cô thấy khá là đông đủ, toàn các gương mặt thân quen.
Nhật Minh xách theo bánh kem sinh nhật. “Xin lỗi mọi người vì tới trễ.”
“Xin lỗi cái gì, vào ba ra bảy.” Thiên Bình hớn hở hẳn lên. “Cứ thế mà làm.” Cả phòng anh chả biết nói chuyện với ai ngoài Khôi Mập. Thêm một người bạn chí cốt, không khí khác hẳn ngay.
“Bình này.” Nhật Minh khẽ cười, anh rất quý cậu bạn này. “Bạn IT của tôi làm mấy chai rồi.” Anh đặt bánh lên bàn. “Bánh sinh nhật này Khôi.”
“Quà đâu?” Bảo Khôi nhếch môi.
Nhật Minh giơ ngón giữa lên. “Happy birthday bạn tôi.”
Thiên Bình không nhịn được cười, anh chàng thốt lên. “Má.”
Trong khi đó Yến Nhi vừa ngồi xuống, đã bị Thanh Thủy ngồi bên cạnh châm chọc. “Làm gì giờ mới tới bà?”
“Nay tăng ca nên phải về trễ.” Yến Nhi khai thật.
Thanh Thủy đưa ánh mắt ngờ vực nhìn sang. “Thế sao bà Uyên lại về sớm?”
“Hai bên, hai phòng khác nhau mà.” Yến Nhi giải thích.
“Tăng ca ở văn phòng, hay tăng ca trong phòng cùng với crush của bà Uyên?” Thảo My chem lời vào, cô ám chỉ đến Nhật Minh.
“Gì?” Hà Uyên nghe thấy nhắc đến tên mình.
Yến Nhi e thẹn. “Này.”
Thanh Thủy đưa mũi sang ngửi. “Tóc thơm như vậy, chứng tỏ mới tắm xong này. Mới ăn xong đúng không?” Cô nghiêng đầu đưa ánh mắt nghi ngờ về phía bạn mình. “Ăn”, cô nghĩ lũ bạn nghịch ngợm của mình sẽ hiểu.
Mỹ Linh liền bênh vực Yến Nhi. “Làm như ai cũng giống cô vậy, trưởng phòng xuất nhập khẩu.”
“Xuất nhập khẩu gì?” Thanh Thủy không hiểu.
Hà Uyên bật cười không ngừng. “Xuất nhập khẩu, má nó chứ.” Cô hiểu được nghĩa bóng của nó mang hàm ý thô tục.
“Cười gì vậy bà?” Thanh Thủy tò mò. “Bà nói gì mà nó cười vậy?”
“Ừ, tôi cũng không hiểu.” Yến Nhi nghĩ mãi mà vẫn không thông.
Mỹ Linh nhếch môi. “Không hiểu thì mất quyền lợi.” Cô giơ ly bia lên cao. “Thôi, mọi người tới đủ rồi, ta cụng ly chúc mừng nào.” Thấy mọi người đã giơ ly lên, cô hô lớn. “Một hai ba dô, hai ba dô, hai ba uống.”
Sau màn cụng ly, mọi người bắt đầu tắt đèn, đốt nến và hát chúc mừng sinh nhật Bảo Khôi. Sau khi thổi nến và chưa kịp nói gì, Bảo Khôi bất lực nhìn mọi người quây quần bên chiếc bánh kem màu trắng với những bông hoa màu xanh dương tạo ở trên mặt. Người cười, người cầm bánh, họ thay phiên nhau chụp hình tự sướng trong khi anh mới là chủ nhân của bữa tiệc.
Bảo Khôi chống nạnh trong sự bất lực. “Sinh nhật con mà mấy má.” Chủ nhân chưa được chụp hình, nhưng lũ lâu la này đã dành hết mọi thứ hào quang. Anh nghĩ mình nên “share bill” với những con người này.
Liếc mắt sang bạn mình, vô tình Bảo Khôi thấy được dáng vẻ của Nhật Minh, đôi mắt đầy chữ tình đang nhìn chằm chằm về phía Yến Nhi, nơi cô nàng đang cầm chiếc bánh kem và mỉm cười.
Lợi dụng hội phụ nữ đang xôn xao túm tụm nói chuyện với nhau, Bảo Khôi rủ hai người nam trong phòng ra ngoài hút thuốc. Vừa mới rít vài hơi thì Thế Sơn bất ngờ gọi lại.
Bảo Khôi đưa máy ra xa để “Facetime” với bạn mình. “Con chó này, nãy giờ đi đâu?”
Thế Sơn đang ở trong phòng. “Mới về. Sinh nhật vui vẻ nha thằng chó. Nay tao về không được.”
Thiên Bình chem lời vào. “Về không được, hay mẹ không cho về.”
“Chó Bình này.” Thế Sơn tò mò. “Sao rồi? Nghe bảo mày định chuyển công ty à?”
Thiên Bình bĩu môi. “Hoãn lại rồi. Ông sếp bảo ở lại giúp mấy cái dự án.”
“Khi nào mày về?” Nhật Minh đứng sau lưng hai bạn mình, camera vẫn bắt rõ được ba người.
“Cuối tháng sau về thưa chuyện. Cuối năm cưới.” Thế Sơn như chốt lịch với bạn mình.
Thiên Bình tò mò. “Ba mày không cho thì sao?”
“Kệ ông ấy, tao vẫn cưới.” Thế Sơn nói thật. “Nhưng mẹ tao bảo ông ấy ngầm chấp thuận rồi, chẳng qua không nói ra mặt thôi.”
“Thằng sĩ gái.” Bảo Khôi lại châm chọc.
Thế Sơn bặm môi. “Minh, đấm hắn giúp tao.”
Nhật Minh chỉ khẽ cười đáp lại.
“Bà mẹ, đánh cũng đi nhờ mày.” Bảo Khôi nhếch môi. “Thế làm chuyện ấy có đi nhờ không?”
“Thằng chó này.” Thế Sơn bật cười. “Mày tin giờ tao bay về luôn không?”
Bảo Khôi cười khẩy. “Bay hộ giúp ông.”
“Hai cha này.” Thiên Bình khẽ cười. “À, đưa máy tao nói chuyện này với thằng Sơn được không?”
Bảo Khôi đưa máy xong thì rít thêm vài hơi thuốc, sau đó quay sang Nhật Minh. “Mày định tính sao với bé Nhi?”
“Tính gì?” Nhật Minh ngạc nhiên khi thấy bạn mình hỏi.
“Còn tính gì nữa?” Bảo Khôi dụi điếu thúi vào gạt tàn ở trên thùng rác. “Hai bọn mày không định thổ lộ với nhau, mà cứ mập mờ, thả thính nhau hoài vậy sao?” Anh nói thật. “Tao thấy bé Nhi cũng thích mày mà. Sao mày không tỏ tình?”