Lỡ Hẹn

Chương 21




“Chào bác sĩ Minh.” Một y tá nói.

Nhật Minh gật đầu. “Ừ, chào em.”

Bác sĩ Ngọc Vân giơ tay lên. “Bác sĩ Minh.”

“Anh có việc chút.” Vừa đi nhanh, Nhật Minh vừa nói. “Mọi người cứ ăn đi.”

Bác sĩ Ngọc Vân tò mò. “Bác sĩ Minh đi đâu mà vội thế nhỉ?”

Bác sĩ Như Quỳnh ngầm đoán. “Chắc có việc gì đó quan trọng.” Cô ngạc nhiên. “Sắn hấp cốt dừa này ngon ghê ta.”

“Em mua mà chị.” Bác sĩ nội trú Quốc An tự khen mình.

Xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, Nhật Minh nhanh chóng lao đi. Anh nôn nóng cũng bởi lẽ, anh có hẹn với một người quan trọng. Rạo rực, bồi hồi, lòng thấp thỏm không yên, trước giờ đều vậy, những cảm giác này dấy lên trong anh, chưa bao giờ thay đổi. Ngay cả năm lớp mười một, lúc anh chuẩn bị đi ăn liên hoan cuối năm cũng vậy.

“Làm gì đi ra, đi vào hoài vậy mày?” Bảo Khôi vừa soi gương chải tóc, vừa nói.

Nhật Minh lúc này đã mặc sẵn đồ, mang sẵn giày. Nghe thấy câu hỏi, anh liền đặt chân phải lên thành giường.

Bảo Khôi thấy vậy liền nhếch môi. “Biết giày mới rồi, khỏi phải khoe. Mua giày mới đi ăn với bé Nhi à?” Bảo Khôi vẫn chưa tạo xong kiểu tóc mình ưng ý.

Trán anh toát mồ hôi khi nghe xong câu nói, phải công nhận nó thính như chó vậy. Nuốt nước bọt, sống lưng anh vẫn lạnh toát trong khi nói. “Hôm qua thấy sales nên mua.” Anh chống chế cho qua chuyện.

“Minh Đại Gia mà phải mua đồ sales à.” Bảo Khôi liếc mắt nhìn xuống đôi giày. “Trước giờ tao nhớ mày không thích mang giày trắng mà.” Anh chàng nhíu mày. “Lại Converse trắng nữa chứ. Định mang giày cặp với bé Nhi sao?”

Thấy Bảo Khôi cười khẩy, anh lại chột dạ vì bị hắn ta nắm thóp. “Cặp gì, chẳng qua trùng hợp thôi. Định mua Sneaker rồi, nhưng lâu lâu muốn đổi phong cách vậy thôi.”

“Bớt xạo ngôn.” Bảo Khôi vẫn còn soi gương. “Thích thì nói, giấu quần què gì.” Anh chàng nhếch môi. “Nói chung, thích bé Nhi cũng được. Tao tán thành.”

Hắn ta nói như kiểu, anh thích ai thì phải xin phép hắn vậy. “Thế thích bé khác thì mày không chịu?”

Bảo Khôi “ừm” một tiếng.

“Vì sao?” Anh đột nhiên tò mò.

Bảo Khôi đáp. “Vì nó ăn ít.”

Anh cười khẩy. “Thế chắc mày ghét bé Linh lắm nhỉ?”

Bảo Khôi dừng hết lại mọi động tác và quay sang nhìn bạn mình. “Đúng thế bạn ạ. Mỗi lần đi ăn với nó, tao chả bao giờ được ăn no. Mang tiếng đi ăn nhưng lúc nào cũng về phòng nấu mì tôm.”

“Mì tôm gì?” Mỹ Linh bất ngờ xuất hiện.

Anh quay lại và thấy Yến Nhi đang đứng bên cạnh Mỹ Linh. Áo xanh đậm, váy nâu tây, giày trắng, tất trắng đi kèm, lạ lẫm với mọi khi, khác biệt với mọi bữa, cô hôm nay trông thật dễ thương. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô mang váy. Sự xuất hiện của cô khiến anh xao lãng cả việc hoài nghi, liệu cô đã nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi hay chưa.

Bảo Khôi đáp ngắn gọn. “Cung Đình.” Anh chàng nghĩ cô nàng chưa nghe thấy, chứ nếu không đã sáp tới ăn thua đủ với mình rồi.

“Cung Đình gì?” Mỹ Linh gặng hỏi.

“Lẩu Tôm Chua Cay.” Đây là loại Bảo Khôi thích nhất.



“Ngon.” Mỹ Linh nói nhanh. “Chút nữa cho mấy gói ăn với.”

“Mấy bà kia đâu rồi?” Nhật Minh hỏi cho có chuyện.

Yến Nhi đáp.”Mấy bà ấy đi trước rồi.”

“Thế ông Sơn, với ông Bình đâu?” Mỹ Linh thắc mắc.

“Đi trước luôn rồi.” Bảo Khôi đáp thay.

Mỹ Linh lại bĩu môi. “Thế chúng ta đi thôi.” Cô nói. “Ông Minh gọi taxi chưa?”

“Giờ gọi đây.” Nhật Minh móc điện thoại ra quay số.

Phòng anh và phòng của Yến Nhi, hai phòng, tám người, nay tự tổ chức buổi liên hoan cuối năm, trước khi vào hè và bước vào lớp mười hai. Lớp đã tổ chức rồi nhưng mọi người chưa thấy vui nên tự lên kế hoạch tổ chức riêng bữa này. Tất nhiên là mấy nhóm kia cũng vậy. Nay anh và mọi người tới nhà hàng lẩu và nướng Thơm Ngon để tổ chức, sau đó sẽ đi karaoke tăng hai.

Cũng giống như cuộc chiến ở nhà hàng, bộ đôi thực thần tiếp tục tranh nhau hát trong quán karaoke. Có thể nói, giống như buổi liveshow của hai người này vậy. Có điều hát hay, đúng tông, không trật nhịp nên mọi người cũng không trách, thậm chí còn vỗ tay ầm ầm.

“Xin chào mọi người, sau đây, tiếp tục là tiếng hát của Idol Bảo Khôi, với ca khúc HongKong1 của ca nhạc sĩ Nguyễn Trọng Tài.” Bảo Khôi đứng trên bục lắc lư phát biểu.

“Ai đần thì có.” Mỹ Linh nghe giới thiệu mà thấy mắc ói.

Yến Nhi ngồi bên cạnh hớn hở. “Bài này Nhi biết hát này.”

Nghe thấy vậy, Nhật Minh liền đưa micro sang. “Vậy Nhi hát đi.” Tuy còn nhiều đoạn lệch tông, trật nhịp, nhưng không sao. Anh cũng chả thể khá hơn, nhiều đoạn nốt cao, anh như đang gào thét hơn là hát.

“Cám ơn Minh nha.” Yến Nhi vui sướng lấy micro ngay. “Khôi vào trước đi.”

“Ok.” Bảo Khôi ngân nga. “Và giờ anh biết chuyện tình mình chẳng còn gì. Khi nắng xuân sang lời mật ngọt còn thầm thì. Em bước sang ngang đợi chờ một điều diệu kì. Như lúc ban đầu.”

Yến Nhi bắt nhịp. “Và giờ em khóc thì cũng chẳng để làm gì. Đâu phải cho anh chuyện tình mình mà là vì. Em đã trao ai dòng lệ tràn đầy cầu kì. Những năm tháng phai nhoà.”

Dưới ánh đèn nhiều màu nhấp nháy, gương mặt góc nghiêng của Yến Nhi càng khiến Nhật Minh điên đảo và bồi hồi. Không, không phải là anh say bia, mà thật sự là anh đang say tình. Vì anh biết rõ tìm mình đập loạn xạ thế nào mỗi khi ở gần cô. Cảm xúc của anh giờ không còn là rung cảm đầu đời, cũng chả phải là say nắng, say mưa. Anh có thể tự tin nói rằng, anh yêu cô, nhưng có lẽ tình này nên chỉ dừng ở đơn phương mà thôi.

Bảo Khôi nhắm mắt. “Nếu trái tim mình nói không nên lời.”

“Nói không nên lời.” Yến Nhi, Mỹ Linh, Thảo My, Khánh Đan cùng tứ ca.

“Đắng cay từng tiếng yêu xa vời.” Bảo Khôi tiếp lời.

Bộ tứ cũng đệm theo. “Từng tiếng yêu xa vời.”

Bảo Khôi ngắt nhịp. “Thế là.”

“Như thế là.” Bộ tứ hòa ca.

Bảo Khôi nhún nhảy. “Và hôm nay em đến, nhưng nắng đầu còn thiết tha gọi mời. Gió âm thầm lướt qua muôn đời.”

Bộ tứ hát lớn. “Vì ai vì ai.”

Bảo Khôi định hát tiếp nhưng chưa kịp thì đã bị cướp lời.

“Vì giờ anh biết chuyện tình mình chẳng còn gì. Khi nắng xuân sang lời mật ngọt còn thầm thì.” Không ai khác, chính là bộ tứ đang cùng nhau cầm micro hát lớn.

Bảo Khôi hai tay chống nạnh nhìn xuống như kiểu, chán nản, ngán ngẩm và bất lực.

Thiên Bình bật cười. “Nhìn mặt nó kìa.”

Nhật Minh đưa ly tới. “Cụng ly nào.” Chưa bao giờ anh thấy vui như bữa này, tất nhiên không phải vì cuộc liên hoan.

“Nhi đợi lâu chưa.” Trở lại với thực tại, sau khi gởi xe dưới hầm của trung tâm thương mại LifeMart, lúc này Nhật Minh đang ở trước rạp chiếu phim. “Xin lỗi Nhi nhé, vì cuộc phẫu thuật kéo dài nên giờ Shin mới tới được.”

Yến Nhi lúc này với outfit quần jean xanh đậm, áo thun trắng, áo khoác đen đang ngồi trước rạp lướt điện thoại. “Không sao đâu, Nhi cũng mới tới.” Cô nhìn đồng hồ trên tay. “Vẫn chưa tới giờ chiếu mà.”

Anh cảm thấy có lỗi. “Phải để Nhi đợi lâu rồi.”

“Không sao mà.” Cô thấy anh cứ xin lỗi hoài, nên muốn lái sang chuyện khác. “Nhi lấy vé rồi này.”

“Thế để Shin đi mua nước.” Anh nói. “Nhi cứ ngồi đây đợi đi.” Anh chạy tới quầy bắp nước. Rạp khá đông nên phải mất một lúc mới tới lượt. “Cho một combo đặc biệt, hai Pepsi, một bắp vị caramel.” Anh chọn vị cô thích ăn và nước cô thích uống.

Cô khẽ cười chụp ảnh rồi đăng lên Instagram của mình với dòng caption, “Tối thứ 7”, với hashtag “#Shin”, và tên bộ phim “#Niềmtincủađôita”. Cô đăng xong liền khoe với anh.

Anh nhìn sang thấy bức hình chụp tay cô cầm vé và tay anh cầm bắp. Phía dưới là dòng hashtag, mà anh thấy tên của mình được đính vào bên cạnh tên của bộ phim. “Chuẩn bị có người vào dìm này.”

Cô khẽ cười. “Ừ, bọn nó lúc nào cũng chọc chúng ta cả.”

“Ghét quá, hay mình block tụi nó nhỉ?” Anh nói đùa.



Cô cũng đùa theo. “Ừ, hay là vậy nhỉ.” Cô chỉ tay vào điện thoại. “Chút nữa mà mấy người vào chọc là tôi block hết nhé.”

“Hình như tới giờ vào rồi Nhi.” Anh thấy mọi người đang lần lượt đi vào. Biết hàng ghế hai người là H9, H10, nên anh nhanh chóng bước lên, đặt ly nước của mình xuống, ngồi xuống trước, rồi bật ghế ra giúp cô.

Một chuỗi hành động ga lăng của anh vẫn như mọi khi, cô ngồi xuống và lòng vẫn không ngừng bồi hồi. Dù đã nhiều năm nhưng tim cô vẫn đập nhanh mỗi khi anh làm như vậy. Cả việc anh cầm bắp suốt cả buổi chiếu phim nữa chứ, thỉnh thoảng mỗi khi chạm tay nhau, người cô như có một dòng điện chạy xẹt qua người. Cảm giác tê dại ấy khiến cô vừa thích thú, cũng khiến cô như muốn e thẹn.

“Vậy cuối cùng là kết mở ư?” Anh cảm thấy khó chịu vì cái kết của bộ phim.

Cô thấy anh có vẻ khó chịu. “Shin không thích hả?”

Anh gật đầu. “Ừm, Shin không thích cái kết mở.” Úp úp, mở mở, anh ghét những thứ lấp lửng như vậy, nhất là trong chuyện tình cảm. “Thế trong truyện thì Doo Jeong với Mi Haeng có đến với nhau không?”

Cô khẽ cười. “Kết truyện cũng như vậy à. Hai người sau đó tiếp tục gặp nhau ở thành phố mới và đấu tranh vì công lý. Nhưng Nhi nghe đồn sau này hai người họ thổ lộ tình cảm của mình và đến với nhau.”

Anh cảm thấy vui lên phần nào. “Vậy là tốt rồi.” Anh tò mò. “Dạo nào Nhi còn đọc sách nữa không?”

Cô lắc đầu. “Thỉnh thoảng à, giờ Nhi chỉ thích xem phim thôi.”

Anh khẽ cười. “Nhi ngày xưa chỉ thích đọc sách, chứ đâu thích xem phim. Nhi nay khác rồi.”

“Khác gì?” Cô đánh nhẹ vào tay anh.

“Cũng còn sớm, hay chúng ta đi ăn đi.” Anh gợi ý.

Cô thấy cũng hay, với lại cô cũng chưa muốn về. “Ăn kem nhé.” Cô thích ở bên anh.

“Vậy chúng ta xuống dưới ăn kem.” Anh móc điện thoại ra và thấy quá trời thông báo. “Rồi, có người vào khịa chúng ta kìa.”

Cô khẽ cười. “Kệ bọn nó đi.”

“Nhi thấy thế nào? Ngon không?” Anh gọi món kem dừa và kem vị blueberry cho cô.

Cô gật đầu. “Ngon lắm.”

Anh khẽ cười rồi vô tình thấy cảnh nhân viên đang dọn bàn. Cũng gần mười giờ rồi, nên anh nghĩ họ đang dọn dần quán. “Woah.” Anh ngạc nhiên vì thấy một mình bé nhân viên khiêng cả cái bàn.

“Nhi cũng bê được đấy.” Cô nói đầy tự tin.

Anh bật cười quay sang. “Nhi khiêng được á? Không có đâu.”

“Sao lạ không.” Cô khẳng định. “Nhi còn bê được cái bàn to hơn ấy chứ.”

Anh nhịn cười không nổi. “Giờ thì chưa chắc, chứ ngày xưa.” Anh lắc đầu. “Nhi khiêng không nổi đâu.”

“Ai nói.” Cô đỏ mặt. “Ngày xưa Nhi cũng mạnh lắm đấy.”

Anh giả vờ nhìn lên trời thở dài. “Phải nói sao nhỉ, hình như là vào năm lớp mười một thì phải. Hôm đấy lớp phân công dọn vệ sinh.” Anh nhìn cô. “Có người khiêng mấy cái ghế còn không nổi ấy chứ.”

Cô biết tỏng là anh đang nói mình. “Chắc Shin nhìn lầm rồi đấy.” Cô e thẹn cúi xuống ăn kem.

“Ừ, có khi Shin nhìn lầm rồi.” Anh trêu đùa. “Nhiều khi đấy là Ý Nhiên, chứ không phải là Yến Nhi.”

Cô tò mò. “Mà hôm ấy, Nhi không bê nổi thật hả?”

Anh bắt đầu nhớ và kể lại. “Lúc ấy, cũng gần cuối năm rồi. Trường phân cho lớp dọn vệ sinh khu vực sau sân trường. Lớp sau đó phân công lại cho từng nhóm. Ngọc Trân khi đấy là lớp trưởng. Cô nàng phân công một mình Nhi dọn nhà kho dụng cụ.”

Yến Nhi lúc đấy mặc đồ thể dục, vác theo cây chổi và cái ky hốt rác. Cô đứng trước sân và nhìn vào nhà kho. “Bản cô nương tới đây.” Cô nói xong liền bước vào với một khí khái cao ngất, như thể cô đang xông vào hang ổ của bọn phỉ tặc.

Đảo mắt một lượt, nói chung nhà kho cũng không bẩn lắm, chỉ hơi bụi một chút thôi. Để quét bụi, trước mắt cô phải dời chồng ghế và mấy cái bàn này ra ngoài. Sau đó đến mấy dụng cụ, vật dụng thể thao. Quét sạch rồi bê tất cả vào trong lại, chỉ nhiêu đó thôi, nên cô thừa tự tin làm được.

Cô bắt đầu với chồng ghế đầu tiên, sau hai lần thử sức, cảm thấy bê không nổi, cô nghĩ nên bê từng cái một vậy. “Ghế nhỏ vậy, mà sao nặng thế không biết?”

“Là do ai đó yếu thôi.” Anh lúc này xuất hiện.

Cô ngạc nhiên. “Ủa, sao Minh ở đây?”

“Để phụ một tay.” Dứt lời, anh liền bước tới khiêng chồng ghế.

Cô sợ làm phiền anh, với cả anh được phân công dọn sân kia mà. Sao anh có thể bỏ việc của mình mà giúp cô được. “Thôi, để mình Nhi làm được rồi.”

“Làm tới tối à.” Anh cảm thấy bực bội vì con nhỏ lớp trưởng lợi dụng phân công công việc để chèn ép người khác. “Minh khiêng, còn Nhi quét.”

“Thôi bê chung đi, bê một mình mệt lắm.” Cô gợi ý.

Sau mấy chồng ghế, hai người hợp sức bê mấy cái bàn ra ngoài. Tất nhiên vì hai người hợp lực nên cô cũng thấy chả nặng gì nữa.



“Đù, giỏi vậy.” Bảo Khôi bất ngờ xuất hiện.

“Đi đâu đây?” Nhật Minh ngạc nhiên hỏi.

Bảo Khôi nhếch môi. “Phụ bé Nhi chứ còn làm gì nữa.”

Yến Nhi cũng thấy Mỹ Linh đi bên cạnh Bảo Khôi. “Bà không dọn vệ sinh à?”

“Bên đó đông quá nên qua đây.” Mỹ Linh đáp.

Bốn người hợp sức nên chả mấy chốc cũng dọn xong nhà kho. Mọi người sau đó ngồi phía trước nghỉ mệt.

Bảo Khôi lấy điện thoại ra. “Chụp hình nào.” Sau khi chụp xong, anh chàng liền đăng lên Facebook của mình, “Mất hơn một giờ để bốn người dọn xong nhà kho”, đấy là dòng caption anh chàng nói khía lớp trưởng. “Nghĩ sao lúc nó phân công dọn nhà kho, bà lại đồng ý vậy?”

“Ừ.” Mỹ Linh cũng tiếp lời. “Bà ấy khờ dễ sợ.”

“Có đâu.” Cô thanh minh. “Lúc nãy Trân nói với Nhi, nhà kho cũng không bẩn lắm, Nhi chỉ cần vào quét sơ là được rồi. Tại Nhi thấy đã mất công làm, thì làm cho trót, nên mới muốn dọn sạch sẽ luôn.”

“Gì?” Bảo Khôi quay sang. “Vậy nãy giờ bà hành tụi tôi khiêng bàn, khiêng ghế mệt thấy bà luôn.”

Cô nói ngay. “Nhi xin lỗi mà.” Cô chợt nảy ý. “Thôi để Nhi dẫn mọi người đi ăn bù xiên nướng được không?”

Bảo Khôi đứng phắt dậy. “Đi ngay.”

“Chuyện là vậy đó.” Trở lại với thực tại, Nhật Minh lúc này hỏi. “Giờ ở công ty, Ngọc Trân có ăn hiếp Nhi không?” Vì anh biết theo chức vụ, Trân hiện là sếp của cô.

Yến Nhi lúc này vừa nhâm nhi ly kem trong tay, vừa dõi mắt theo dòng người đang đi phía trước. “Hai người làm việc khác phòng, khác tầng nên ít khi gặp nhau lắm. Với cả Nhi nghĩ, giờ Trân cũng không xấu tính như vậy đâu. Mọi người giờ đều lớn rồi, đâu phải không suy nghĩ thấu đáo, thiếu chín chắn như lúc nhỏ.”

Nghe cô nói vậy, anh cũng an tâm phần nào. Có thể khi con người trưởng thành, họ sẽ chín chắn và có suy nghĩ hơn. Nhưng anh cũng biết một vài người, họ sẽ chẳng bao giờ chịu lớn lên. Ngọc Trân, anh không biết cô ta nằm ở vế nào, nhưng anh sẽ luôn là hậu phương vững chắc và ở bên cạnh bảo vệ Yến Nhi.

“À.” Đang lái xe đưa cô về thì anh chợt nhớ. “Sắp tới ngày kiểm tra sức khỏe định kỳ rồi, Nhi nhớ tới bệnh viện đó nha.”

Cô phụng phịu. “Nhi mới kiểm tra rồi mà.”

“Mới gì.” Anh nói. “Hơn ba tháng rồi còn gì nữa.”

Thấy anh nhăn nhó, cô cúi mặt xuống. “Nhi biết rồi, Nhi sẽ đặt lịch hẹn.” Bác sĩ mà hung dữ dễ sợ.

Thấy cô phụng phịu như đứa trẻ vừa bị mắng, anh chột bụng nói ngay. “Tại Shin lo cho Nhi nên mới vậy thôi.”

“Shin lo cho Nhi lắm hả?” Cô ngước ánh mắt tò mò sang.

“Tất nhiên là Shin lo rồi.” Anh khẳng khái đáp.

Bỗng nhiên người cô rần rần lên. “Lo đến bao giờ?”

Anh vô thức nói ra suy nghĩ của mình. “Bao giờ? Lo đến cả đời luôn chứ bao giờ.”

Cô đỏ mặt nhìn sang chỗ khác. Có người muốn lo cho cô cả đời kìa.

Anh thì vẫn mảy may với suy nghĩ, câu hỏi vừa rồi của cô có hàm ý về việc chăm lo cho sức khỏe, nên tất nhiên anh sẽ chăm lo sức khỏe của cô cả đời rồi. Đấy là nghĩa vụ, trách nhiệm anh phải làm kia mà.